Trong văn phòng, Phương Mỹ Hà vừa bị thư ký thân cận của Tần Minh tát một cái, cô ta ngồi dưới đất với ánh mắt đờ đẫn, miệng đầy máu, sợ đến nỗi không dám thở mạnh. Cô ta nhìn thấy người đàn ông của mình cũng đang quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh túa ra, không còn chút tôn nghiêm nào.
Giám đốc nữ A Lệ cũng sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã nhào ra đất không đứng dậy nổi.
Còn Boss tôn kính của Đới Cao - Hầu Khánh nhận được mệnh lệnh phải đẩy giá cổ phiếu của Thiên nguyên Thế kỷ lên cao. Giờ ông ta đang nghiêm túc ngồi thao tác trước máy tính, đồng thời gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại huy động tiền bạc và liên hệ người quen hỗ trợ.
Mãi về sau Phương Mỹ Hà mới biết người hạ đẳng mà cô ta chế giễu lại là người thượng đẳng mà cô ta luôn khao khát.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp kiểu con nhà giàu đỉnh của chóp mà lại giản dị như thế? Giản dị đến mức toàn thân trên dưới không đáng một trăm tệ?
Phương Mỹ Hà cảm thấy tam quan của mình sụp đổ, anh đang đùa bỡn tôi đấy à?
Tần Minh uống cà phê rồi nhìn Phương Mỹ Hà, hỏi: “Sếp Đới, dẫn vợ tùy tiện ra vào nơi làm việc có thích hợp không?”
Đới Cao giật mình, ông ta có thể leo lên được chức người phụ trách của chứng khoán Thiên Thành là nhờ vào năng lực nhìn mặt mà nói chuyện, ông ta nhận thấy hình như cậu chủ phía sau Boss có tính cách tốt bụng, không có ý đuổi cùng giết tận, nếu không đã không hỏi ông ta câu này.
Đới Cao cúi đầu, trả lời một cách dè dặt: “Cậu chủ, Phương Mỹ Hà không phải vợ tôi, cô ta, cô ta chỉ là bạn gái tôi thôi, cô ta đã chọc giận cậu chủ nên tôi nhất định sẽ chia tay với cô ta. Buổi sáng tôi lỡ lời, xin cậu chủ xử phạt, việc này hoàn toàn không liên quan đến giảm đốc Hầu, giám đốc Hầu không biết gì cả, Đới Cao tôi bằng lòng gánh chịu tất cả sai lầm ngày hôm nay”
Tần Minh nghe vậy thì nghĩ thầm, Đới Cao này cũng biết làm người ra phết, có lẽ ông ta mong đợi mình nhận tội thay cấp trên thì Hầu Khánh sẽ cho ông ta một chút lợi lộc.
Phương Mỹ Hà nghe vậy thì biết mình xong đời rồi, Đới Cao vì tự bảo vệ mình mà nhận tội thay Hầu Khánh, vứt bỏ cô ta.
Nghĩ tới chuyện mình mất hết vinh hoa phú quý chỉ vì đắc tội với thanh niên tầm thường này, Phương Mỹ Hà cảm thấy như trời sập xuống, cô ta tóc tại bù xù nhào về phía Tần Minh như điện như dại.
Phương Mỹ Hà giương nanh múa vuốt gào to: “Đồ rẻ rách, đồ khốn khiếp, đồ chết dẫm, đều tại mày, nếu không phải mày đột nhiên xuất hiện thì sao tao lại bị Đới Cao vứt bỏ? Sao tạo lại mất hết vinh hoa phú quý? Tao chẳng còn biệt thự, BMW và cả cuộc sống sung sướng nữa rồi, bà đây liều với mày.”
Nhưng Tống Dĩnh đứng chắn trước mặt Tần Minh, nhẹ nhàng giơ chân đá Phương Mỹ Hà té lăn quay.
Tần Minh chẳng thèm liếc cô ta một cái, loại phụ nữ coi trọng tiền bạc này đến việc xách giày cho anh cũng không xứng.
Lúc này Hầu Khánh lau mồ hôi, nói với vẻ căng thẳng: “Cậu chủ, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà cậu giao phó. Giá cổ phiếu của Thiên nguyên Thế kỷ đang lên cao, hôm nay có thể đạt
giới hạn. Chúng ta cũng đầu tư một trăm tỷ, nhưng cậu chủ yên tâm, chỉ cần làm việc thoải đáng, sau này tôi có thể kiếm được tiền về. Vấn đề là cậu chủ muốn cổ phiếu tăng trong bao nhiêu ngày?”
Tần Minh đẩy tài khoản của Nhiếp Hải Đường lên phía trước, lắc đầu nói: “Tăng một ngày là được rồi, ông hãy chuyển vào tài khoản này một triệu”
Hầu Khánh vâng dạ, chuyển vào tài khoản của Nhiếp Hải Đường một triệu.
Thấy đã xong việc, Tần Minh vỗ vai Hầu Khánh rồi nói: “Việc này ông làm tốt lắm. Đới Cao là người của ông, ông tự mình xử lý đi. Tôi không muốn gặp lại tình huống như hôm nay lần thứ hai đầu”
Khuôn mặt già nua của Hầu Khánh run lên vì cái vỗ vai của Tần Minh, địa vị và tài sản của ông ta xem như được bảo đảm.
Với lại ông ta cũng cảm thấy Tần Minh coi trọng ông ta, việc giao Đới Cao cho ông ta xử lý là minh chứng rõ nhất.
Tần Minh đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, đám người Hầu Khánh cúi đầu chào anh.
Tần Minh vừa đi, Hầu Khánh liền đạp Đới Cao một phát, tức giận chửi ầm lên: “Đới Cao, cái đồ mắt chó coi thường người khác này, cậu suýt hại chết tôi đấy, cậu cút cho tôi, cút càng xa càng tốt, khi nào tôi nhớ ra thì cậu mới được lăn về. Cả cô nữa giám đốc sảnh, cô cũng cút cho tôi”
Đới Cao đâu dám ý kiến, mọi thứ của ông ta đều là Hầu Khánh cho, ông ta không dám hó hé mà chuồn mất hút.
Ông ta biết mình không thể quay về, trừ phi cậu chủ kia có tâm trạng tốt, đồng thời Hầu Khánh nhớ ra chuyện ông ta từng nhận tội thay mình, bằng không ông ta không thể quay về được.
Giám đốc nữ A Lệ nghe thấy mình bị sa thải thì khóc òa lên, bởi vì chứng khoán Thiên Thành là công ty rất nổi tiếng ở thành phố Quảng, tiền lương cao, công việc ổn định, cô ta phải nhờ vả rất nhiều mối quan hệ mới vào được, lần này thì mất hết rồi.
Trong sảnh chứng khoán, Nhiếp Hải Đường chắp tay trước ngực, đỡ trán, trong lòng âm thầm cầu nguyện cổ phiếu mà cô mua sẽ tăng giá ngược xu hướng giảm của thị trường khi mà cả thị trường chứng khoán đang bao phủ một màu xanh đậm.
Bỗng nhiên có người VỖ vai cô, Nhiếp Hải Đường quay đầu lại, trông thấy Tần Minh, cô sốt ruột đến độ nước mắt lưng tròng: “Có phải xong đời rồi hay không?”
Tần Minh cười nhạt, hất cằm về phía màn hình rồi nói: “Cậu xem kìa”
Tần Minh thờ ơ nói: “Chẳng phải gần đây cậu thiếu tiền sao? Trước mắt không cần trả đâu.”
Nhiếp Hải Đường chu cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Tôi thiếu tiền thì có thể nợ cậu sao? Cậu giúp tôi cả ngày, chút tiền thù lao ấy tôi nhất định phải trả, nếu không phải gần đây tôi thiếu tiền thật thì tôi sẽ trả cậu nhiều tiền thù lao hơn.”
Tần Minh cũng lười nhìn số dư trong thẻ, hai người gọi DiDi về trường học.
Khi về tới ký túc xá cũng chưa muộn lắm, Tần Minh vừa đi đến ký túc xá đã nghe thấy ba anh em ký túc xá nổi nóng mắng to: “Móa, đáng giận thật đấy, đồ chó Dương Uy này, đây chẳng phải là cây có tiền mà bắt nạt người khác sao? Tức chết mất.”
Tần Minh nhướng mày, tên Dương Uy này lại làm chuyện gì vậy?
- --------------------