“Tiểu Minh, cậu đang làm thêm ở đâu vậy? Sắp bắt đầu tiết toán cao cấp rồi, thầy Hà không thấy cậu sẽ điểm danh rồi đánh trượt môn đẩy, phải rồi, sách giáo trình của cậu tớ đã mang giúp cậu rồi, đến thẳng phòng học 602 đi.”
Tần Minh vừa bước xuống từ chiếc xe Mercedes liền nhận được tin nhắn tìm mình của bạn cùng phòng Triệu Lập Ngưu.
Tần Minh cũng không có cách nào khác, anh chạy như bay đến tòa nhà giảng dạy.
Nhưng vẫn vào lớp muộn, anh đứng ở cửa lớn tiếng nói: “Thưa thầy, em đến muộn”
Nhưng thầy Hà đang giảng bài không thèm để ý đến Tần Minh đang đứng ở cửa, ông ta tiếp tục giải bài toán, một phút sau, sau khi giải thích xong đề bài mới phủi tay, liếc nhìn Tần Minh đang đứng chảy mồ hôi.
Đứng đó lâu như vậy, bầu không khí vô cùng gượng gạo, những sinh viên khác, người thì thấy đáng thương, người thì chế giễu. hoặc không có biểu cảm gì.
Thầy Hà bất mãn nói: “Tần Minh, cậu đến trường đại học là để đi làm hay là để đi học? Nếu như cậu thích đi làm hơn thì nên thôi học, chịu khó đi làm. Lao động là vinh quang, rửa bát ở nhà ăn không hề đáng xấu hổ.”
“Cậu nhìn lại mình đi, quần áo đi làm cũng quên không thay ra”
“Cậu nhìn lại mình đi, học lớp toán cao cấp của tôi mà còn chẳng mang giáo trình, ôi, cậu là thần đồng à?”
Thầy Hà phẫn nộ chất vấn liên hồi, khiến cho không khí như bị ngưng đọng lại, ai cũng nhận ra thầy Hà đang rất tức giận.
Tần Minh nào dám phản bác, anh đến muộn nên đuối lý, mắc lỗi thì nên đứng thẳng để nghe chửi.
Nhưng mà, lúc này, ngoài cửa lại có hai người nữa bước đến, chẳng phải Dương Uy và Lý Mộng hay sao?
Bọn họ học cùng lớp.
Dương Uy và Lý Mộng thấy Tần Minh liền giật mình, vốn dĩ định chế giễu anh sao vẫn còn mặc quần áo đi làm thêm từ buổi trưa ở nhà ăn? Nhưng vì đang ở trong lớp học, nên đành ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi thầy, chúng em đến muộn.”
Thầy Hà nhăn mày, khua tay, nói: “Vào đi, chủ ý lần sau”
Hà Khiêu là một thầy giáo đã đứng tuổi, nhưng lại rất bợ đỡ, thấy Dương Uy là con nhà giàu liền bỏ qua, bởi vì lần trước Dương Uy trượt môn nên đã tặng cho thầy Hà một ít quà, nên Hà Khiêu quan tâm hơn.
Coi trọng người này, coi nhẹ người kia như vậy khiến mọi người mở mang tầm mắt, Tần Minh còn tưởng rằng Dương Uy và Lý Mộng sẽ bị mắng một trận, nhưng lại không sao cả?
Anh không phục nói: “Thưa thầy, Dương Uy và Lý Mộng có thể vào, tại sao em lại không được vào?”
Dương Uy vừa ngồi xuống nắm bắt ngay cơ hội này, chế giễu nói: “Sao cơ? Không phải cầu chuẩn bị đi làm thêm à? Quần áo cũng mặc xong rồi, chúng tôi có thể phong tặng cho cậu danh hiệu thành viên tích cực đi làm thêm”
“Ha ha ha... “ Một số người cười ha hả.
Lý Mộng tiếp lời, nói: “Chao ôi? Mùi ôi thiu ở đầu ra vậy? Chậc, giống với mùi ôi thiu trong thùng đựng thức ăn thừa ở nhà ăn ấy, mùi ở đâu vậy?“.
Nghe vậy, thật sự có người bóp mũi, chê bai nói: “Chậc, Tần Minh, cậu không tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên lớp à? Đúng là một cục cứt chuột làm cả lớp bốc mùi.”
Lý Mộng đắc ý, gian ác cười, cuối cùng cũng có cơ hội trả thù rồi, buổi trưa lúc ở nhà ăn, một cậu bốn mươi tám tệ, một câu giá rẻ hợp lý khiến cô ta mất mặt, may mà ở nhà ăn không có quá nhiều người, cũng không có nhiều người quen, không thì danh tiếng của cô ta đã bị hủy hoại rồi.
Trong lòng Lý Mộng nghĩ: “Sao lúc trước bà đây lại để ý tên chỉ được cái đẹp mã này chứ? Hừ, chỉ có mỗi cái súng, không có tiền thì cũng chẳng có chỗ mà dùng? Muốn người đẹp như tôi cùng chịu khổ với anh à? Anh nhìn lại mình đi, chỉ một câu mùi ôi thiu thôi, ai mà không chán ghét anh chứ? Anh xấu hổ không hả?”
Hà Khiều không hài lòng nói: “Cậu nhìn lại mình đi, lớp học đang yên đang lành thì bị cậu làm loạn cả lên. Giải được câu đại số tuyến tính trên bảng rồi hãy ở lại lớp, không thì về nhà tắm rửa cho hết cái mùi ôi thiu này rồi lại đến.”
Tần Minh cắn môi, trong lòng vô cùng bực bội, tại sao? Tại sao Dương Uy và Lý Mộng đến muộn mà không bị phạt gì cả, còn anh phải làm bài mới được vào lớp? Anh không trả học phí à?
Tuy ông đây nghèo, nhưng vẫn nộp đủ tiền học phí đấy nhá.
Nhưng đây là trường học, có học sinh nào dám thách thức sự uy nghiêm của thầy giáo chứ? Không cẩn thận sẽ bị ghi phạm | lỗi nghiêm trọng, cho thôi học, như vậy thì không đùa được đầu.
Tần Minh bước lên mục giảng, nhìn giá trị phạm vi của câu đại số tuyến tính.
Nhiều người không thể học giỏi môn Toán cao cấp đại học, bị trượt môn là chuyện bình thường. Người như Dương Uy và Lý Mộng cũng vậy, nhờ hối lộ nên mới miễn cưỡng qua môn.
Lúc trước Dương Uy từng khoe khoang với Tần Minh, xã hội bây giờ, không có chuyện gì tiền không giải quyết được.
Hà Khiêu đứng bên cạnh, cầm đề mục trong tay, trong lòng nghĩ: “Hừ, đây là nội dung kiến thức mới của ngày hôm nay, một học sinh nghèo suốt ngày chỉ biết làm thêm như cậu mà giải được mới lạ. Chậc, đứng xa như vậy mà vẫn ngửi thấy mùi hôi này, thật khó ngửi “.
Một số học sinh ngồi dưới tò mò nói: “Kiến thức mới đây, Tần Minh biết làm không vậy? Tuy bình thường cậu ấy cũng rất giỏi.”
Dương Uy khinh thường nói: “Cậu ta biết cái rắm, dạo gần đây, để mua điện thoại di động cho Lý Mộng, cậu ta làm ba công việc một ngày, một việc làm thêm buổi trưa ở nhà ăn, một việc giao hàng vào buổi chiều muộn, một việc trông coi quán bar vào buổi tối. Cậu ta có thời gian để học à?”
Lý Mộng cũng giễu cợt: “Chắc chắn không làm được, thầy Hà đuổi cậu ta đi là đúng, anh ta là loại người không biết xấu hổ. Anh ta nghèo rớt mồng tơi, có tư cách ngồi cùng lớp với những người như chúng ta à?”
Triệu Lập Ngưu ở cùng ký túc xá với Tần Minh bất mãn nói: “Lý Mộng, cô bị gì thế? Cô không phải là bạn gái của Tiểu Minh à? Cô và Dương Uy người tung kẻ hứng thế à”
Lý Mộng đanh đá trả lời: “Chúng tôi đã chia tay rồi, cái đồ rẻ rách này không xứng với tôi, anh ta chỉ đáng làm chó trông nhà và rửa bát thôi“.
“O!”
Đột nhiên, các học sinh khác kinh ngạc kêu lên, bởi vì trên bảng đen, Tần Minh đang cầm bút dạ nhanh chóng viết công thức giải bài toán, vẽ biểu đồ phân tích hình học, dùng con số để thể hiện đại số tuyến tính, cuối cùng tìm ra giá trị không gian của biến.
Bài giải chi tiết khiến cho Hà Khiêu há hốc mồm.
| Ông ta làm giáo viên nhiều năm như vậy, vừa nhìn đã biết bình thường Tân Minh rất chăm chỉ học hành.
Sau khi Tần Minh giải xong bài toán, anh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hà Khiêu, ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn cùng lớp, còn có vẻ mặt khó chịu như ăn phải cứt của Dương Uy, cơn tức giận đang đè nén trong lòng cũng vơi đi.
Tần Minh hừ lạnh một tiếng: “Muốn làm khó tôi sao? Thật sự cho rằng bao nay năm tôi phí công đi học à?”
Hà Khiêu không còn cách nào khác, đã nói là Tần Minh làm được bài sẽ để cậu ở lại lớp, ông ta khó chịu khua tay nói: “Tự mình tìm một chỗ đi, nhưng mà nếu lần sau đến muộn sẽ trừ điểm của cậu.”
Tần Minh đương nhiên ngồi cùng với ba người anh em cùng ký túc xá của mình.
Triệu Lập Ngưu giơ ngón tay cái lên và nói: “Giỏi lắm người anh em, à, sách của cậu này, tớ mang rồi đây.”
Lương Thiếu Dũng cũng khen ngợi: “Cậu đi làm thêm nhiều như vậy mà vẫn có thời gian học bài, tớ bái phục.” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Tôn Chí Bằng cũng nói: “Nhưng mà, Tiểu Minh, sao cậu không thay quần áo? Cả buổi trưa cũng không thấy đâu cả, hơn nữa, cậu chia tay với Lý Mộng từ khi nào vậy? Chẳng phải hai người đã hẹn hò hai năm rồi à?“.
Tần Minh kể lại chuyện chia tay lúc trưa, ba anh em ở ký túc xá đều ủng hộ Tần Minh, tuy Tần Minh rất nghèo nhưng anh đã phải làm ba công việc một ngày để mua chiếc điện thoại iPhone đời mới nhất của Lý Mộng, rất vất vả.
Lý Mộng thì hay rồi, chạy theo tên nhà giàu Dương Uy.
Còn Dương Uy thật thiếu đạo đức, cùng quê, cùng nhau vào đại học, còn đều học khoa kinh tế, nhưng hắn ta lại cướp người yêu của bạn mình.
Ba người trong ký túc xá hừ nói: “Thật sự là một đôi nam nữ chó má, Tiểu Minh, đừng để bụng nữa, đàn ông con trai tìm đầu không được bạn gái? Một thời gian nữa tớ sẽ giới thiệu cho cậu một cô gái tốt hơn.”
Tần Minh cảm ơn bạn bè đã an ủi, anh bình tĩnh nói: “Tớ biết, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, tớ sẽ không chết dí một chỗ đâu”
Tiết học buổi chiều nhanh chóng trôi qua, sau khi giảng bài xong, Hà Khiêu rời đi luôn. Các học sinh khác cũng có chương trình hoạt động của riêng mình.
Ba người Triệu Lập Ngưu, Tông Chí Bằng và Lương Thiếu Dũng về ký túc xá để làm livestream.
Tần Minh đang nghĩ cách giải thích với chủ cửa hàng bán đồ ship rằng anh muốn xin nghỉ, lúc trước anh đã nói rằng sẽ làm ít nhất hai tháng, anh đột nhiên nghỉ việc như vậy rất có lỗi với chủ cửa hàng. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Lúc này, Lý Mộng cố tình dính lấy Dương Uy, nói lớn: “Anh yêu, nhanh đứng dậy đi, lát nữa chúng ta đi ăn ở đâu vậy? Thật là, em đã bị ám mùi cả buổi chiều rồi, em buồn nôn quá”
Giọng nói rất lớn và ngọt ngào, Lý Mộng từng nói chuyện với Tần Minh như vậy.
Ai bảo Dương Uy giàu chứ? Trên người mặc quần áo Burberry, còn đeo một chiếc đồng hồ vàng, một chiếc chìa khóa xe Audi treo trên thắt lưng, chỉ sợ người khác không nhìn thấy. Hắn ta đang ngầm khoe khoang.
Sắc mặt Tần Minh u ám, không thèm đáp lại, đứng dậy rời đi.
Lý Mộng luôn nhìn về phía bên này, thấy có cơ hội, liền lớn tiếng chế nhạo: “Ôi, Tần Minh, anh đứng lên làm gì? Đầu óc anh có vấn đề à? Chúng ta đã chia tay rồi, tôi gọi anh yêu là đang gọi Uy, không phải anh. Anh làm gì vậy? Thật là, cái mùi ôi thiu này ảm tôi cả buổi chiều rồi, thật là kinh tởm.”
Một số học sinh còn chưa rời đi buồn cười, bởi vì trước đó Lý Mộng thực sự vừa tan học đã kéo tay Tần Minh gọi anh yêu ơi, rồi cùng nhau đi ăn, dính lấy nhau như keo vậy.
Bây giờ đổi người khác rồi, còn Tần Minh hình như vẫn chưa hoàn hồn.
Tần Minh nhìn thấy Lý Mộng trở nên như vậy càng thêm chán ghét, một ngày cô ta không khiến người khác buồn nôn thì không vừa lòng đúng không?
Tần Minh không phải là người yếu đuối mặc cho kẻ khác chà đạp, vậy thì đừng trách tôi vô tình đẩy nhé.
Anh buồn bã nói: “Dương Uy, chúng ta là đồng hương, tôi đã chia tay Lý Mộng rồi, hy vọng cậu đối xử tốt với cô ấy, dù sao thì tôi cũng từng yêu cô ấy”
Tất cả học sinh đều nghe thấy lời này, tại sao Tần Minh lại đột nhiên cảm thấy đau lòng rồi? Lại còn ủy mị như vậy. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
| Có người khinh thường nói: “Hờ, đồ yếu đuối, bị đá rồi mà còn bám lấy?”
- --------------------