Thiếu Gia Nhà Giàu Nuôi Vợ

Chương 6: Chương 6




Hôn lễ đi qua, Lục Hân Á trở lại quán cà phê nho nhỏ của cô, vẫn làm việc như bình thường, trong quán cà phê vẫn truyền phát âm nhạc kì ảo u buồn của ca sĩ Ireland.

Cửa hàng trưởng vốn luôn vui vẻ tiếp đãi khách hàng không biết vì sao hai ngày nay luôn rầu rĩ không vui.

Là vì trong tiệm gần đây thêm một người, hay là thiếu mất một người đây? A Thác đang tự hỏi, liền nhìn thấy bóng dáng chán ghét gần đây từ ngoài cửa đi vào.

“Cửa hàng trưởng, fan của chị lại tới nữa kìa.” A Thác nhỏ giọng báo cáo.

Lục Hân Á thấy Cố Bản Phàm cười với mình, mặc dù vô cùng bất đắc dĩ, vẫn phải cầm nước đá lên tiếp đón. “Xin hỏi hôm nay muốn ăn gì ạ?”

“Hôm qua hoa hồng đưa tới em có nhận được không? Có thích không?” Cố Bản Phàm nhìn cũng không nhìn menu tự mình hỏi.

Ngày đó sau khi vô ý an ủi cô, hắn cảm thấy bản thân giống như đã chia sẻ một điều bí mật không muốn người khác biết của cô, vì thế dứt khoát hào phòng theo đuổi tới.

“Cám ơn hoa của anh, nhưng xin đừng tốn kém nữa.” Lục Hân Á bình tĩnh trả lời.

Cố Bản Phàm không phải người xấu, cô cũng nhìn ra anh ta có ý với mình, nhưng bất đắc dĩ cả đầu cô vẫn chỉ có một người, vẫn luôn như vậy. Đáng buồn hơn nữa là, cô sợ vĩnh viễn sẽ mãi như thế.

“Có tốn kém gì đâu? Con gái xinh đẹp như em thích hợp với hoa hồng nhất” Cố Bản Phàm nói.

Không ngăn được hắn đến quán cà phê, Lục Hân Á không thể làm gì khác đành hết sức làm việc. “Xin hỏi muốn gọi cơm gì ạ?”

“Lẩu thịt bò cùng trà hoa hồng đi.” Cố Bản Phàm tùy tiện gọi cơm, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Hôm nay tan việc em có rảnh không? Chúng ta có thể ra ngoài đi dạo một chút, lên núi ngắm cảnh đêm.”

“Thật có lỗi không có rảnh. Cơm gọi xin hãy chờ.” Sau khi đưa một câu trả lời rập khuôn, cô liền quay đầu về phòng bếp chuẩn bị.

“Oa, cửa hàng trưởng, sao chị hung dữ với người ta như vậy?” A Thác không sợ chết thăm dò bát quái. “Hoa hồng ngày hôm qua có một trăm bông đó! Thật ra anh ta cũng có tâm, dáng vẻ lại không tệ, đương nhiên không thể so với Phó tiên sinh……”

“Đi pha trà hoa hồng đi!” Lục Hân Á trợn mắt, cầm cái nồi chỉ vào cậu ta.

A Thác đành phải ngoan ngoãn câm miệng rụt đầu lại, cô sẽ không để Cố Bản Phàm có cơ hội mập mờ hay suy nghĩ viển vông.

Chỉ cần có chút mập mờ, sẽ có sự chờ mong, sẽ ngây ngốc mà chờ đợi, chờ đợi càng lâu, miệng vết thương sẽ ngày càng đau. Cô bây giờ có lẽ là người hiểu rõ đạo lý này nhất.

Nếu cô có thể thổ lộ sớm với Phó đại ca, có phải hiện tại sẽ không đau như thế này? Có phải hiện tại cô cũng có thể thoát khỏi yêu thương chỉ có một mình một người, có thể buông tay tìm được tình yêu sẽ có hồi đáp?

Nồi lẩu nhỏ đã xong rồi, Lục Hân Á để A Thác đi đưa cơm, như thế mới quay lại quầy chuẩn bị kiểm tra cà phê nhập buổi sáng, lúc này tiếng chuông cửa thanh thúy lại vang lên.

“Hoan nghênh quang lâm.” Cô theo bản năng tiếp đón, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú khiến trái tim cô có chút đau đớn.

Phó Thực Ân sau hôn lễ không thấy xuất hiện đã đến rồi.

“Bên trong…… xin mời.” Nhìn người quen thuộc, cô vừa mở miệng liền lắp bắp.

Phó Thực Ân vẫn như mọi khi mỉm cười với cô, liền đi tới khu ghế lô chuyên thuộc của anh.

Nhìn bóng lưng cao ngất của người đàn ông hại cô khổ sở muốn chết kia, Lục Hân Á bỗng dưng cảm thấy mũi mình ê ẩm.

“Cửa hàng trưởng, em có phải đưa trà hoa quả đặc chế cho Phó tiên sinh nữa không?” A Thác giống con cún Pug nằm bò một bên hỏi nhỏ.

“Cà phê đen là được rồi.” Phó Thực Ân đáng giận! Hại cô lãng phí tình yêu nhiều năm như vậy! Cho anh uống cà phê đến đau dạ dày luôn đi!

“Hở?” A Thác hoảng sợ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh.“Vâng.”

“Bỏ đi.” Ai, đều do cô một mình tình nguyện, trách ai được chứ? Lục Hân Á trong lòng loạn chuyển, cuối cùng vẫn gọi A Thác lại. “Đưa trà hoa quả đi.”

“Ôh.” Cửa hàng trưởng thật kì quái. A Thác vụng trộm đánh giá một chút, vẫn quyết định không nên nhúng tay vào, người không liên quan nên tránh thôi.

Lục Hân Á đi vào phòng bếp, hít một cái thật sâu, thật ra đã sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho Phó Thực Ân, vẫn là nhận mệnh thay người ta chuẩn bị bữa trưa đặc biệt.

Phó đại ca vẫn là Phó đại ca, cho dù anh không yêu cô, nhưng anh vẫn là Phó đại ca của cô. Chẳng qua lúc đầu cô nghĩ tới trăm kiểu giả thiết tỏ tình, lại quên mất giả thiết bản thân bị tổn thương nặng đến mức yếu ớt không dám gặp lại anh.

Lục Hân Á bưng đồ ăn, một đường làm công tác tư tưởng, miễn cưỡng nở nụ cười trên mặt, thật vất vả mới bưng đồ ăn tiến vào trong ghế lô được.

“Phó đại ca, đây là cơm trưa hôm nay.” Giọng nói của cô có chút cứng ngắc, vội vàng đặt đồ ăn lên bàn trước mặt anh rồi quay người muốn đi, cổ tay lại bị một bàn tay to nhẹ nhàng giữ chặt.

“Hiện giờ cũng không quá bận, sao không ngồi nói chuyện một chút với anh?”

Đôi mắt cơ trí ôn hòa của Phó Thực Ân ngẩng lên khỏi sách báo, chẳng qua chỉ nhìn cô một cái, sự phòng ngự cố gắng nửa ngày của cô đã bị công hãm.

Lục Hân Á trong lòng thở dài bản thân yếu đuối, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, giống như trước cùng Phó Thực Ân dùng cơm, chỉ là ánh mắt không dám nhìn về phía anh, nhìn chằm chằm vào bát canh, một hồi lâu mới nghĩ ra được một câu thăm hỏi trống rỗng.

“Gần đây có phải rất bận không ạ? Mấy ngày nay không thấy anh tới.”

“Ừ, có một dự án đặc biệt đang tiến hành cùng nhà họ Ngụy.” Sâu sắc như Phó Thực Ân đương nhiên sẽ phát hiện cô có gì đó không đúng, nhìn cô mấy lần, mới bắt đầu chậm rãi dùng cơm.

“À.” Là dự án yêu đương và kết hôn đi…… Lục Hân Á tự phỏng đoán đáp án, tim lại hung hăng đau nhói một trận.

“Tâm trạng em không tốt sao? Làm sao vậy?” Phó Thực Ân giống như lơ đãng hỏi.

“Không có đâu.” Giọng anh dịu dàng như vậy, hại cô thiếu chút nữa bị cảm giác tủi thân không hiểu được nảy lên trong lòng mà muốn khóc.

“Không có việc gì.”

Phó Thực Ân đang muốn mở miệng nói cái gì đó, A Thác đột nhiên ghé đầu tiến vào, vẻ mặt xin lỗi gật gật đầu với Phó Thực Ân.

“Ngại quá quấy rầy một chút…… Cửa hàng trưởng, Cố tiên sinh kia nói muốn uống cà phê đặc biệt.”

Cái gọi là cà phê đặc biệt*, chính là cà phê cửa hàng trưởng đặc chế, ý chính là chỉ có Lục Hân Á mới có thể làm được.

*nguyên cv là chiêu bài, nôm na là món tủ của cửa hàng

“Nói với anh ta là hết rồi.”

Lục Hân Á tùy tiện đẩy cho một câu, A Thác ứng tiếng xong liền đi luôn.

“Cố tiên sinh?” Phó Thực Ân hơi nhướn mày, là người đàn ông ngày đó ôm cô trong sân sao?

Hình ảnh ngày đó anh không cẩn thận thấy được, mấy ngày nay cứ không ngừng xuất hiện trong đầu, khiến anh khó có lúc phiền chán.

“Cố Bản Phàm.” Cô rầu rĩ trả lời.

“Ai?”

“Hồi ở Quan Thành, anh có nhờ hội trưởng đương nhiệm giúp đỡ để ý đến em, hội trưởng đó chính là Cố Bản Phàm, ngày đó anh ta cũng tham dự hôn lễ của nhị thiếu gia.” Cô giải thích một chuỗi dài.

“Chắc cậu ta lấy danh nghĩa của cha tới dự.” Phó Thực Ân quả thật nhớ rõ mình có dặn hội trưởng khóa lúc đó chăm sóc cho Lục Hân Á, nhưng đối với chuyện người đó là ai, ấn tượng cũng đã mơ hồ rồi.

“Ngại quá lại quấy rầy một chút.” A Thác đột nhiên lại ghé đầu tiến vào. “Cửa hàng trưởng, Cố tiên sinh nói muốn sinh tố đá đặc biệt.”

Cái gọi là sinh tố đá đặc biệt…… Aizz, muốn làm phiền cô mới đúng đi.

“Nói với anh ta là hết rồi.”

Lục Hân Á vẫn cho cái đáp án cũ, A Thác cười hì hì lại lĩnh mệnh chạy đi.

“Cậu ta theo đuổi em?” Chờ A Thác đi xa, Phó Thực Ân mới thản nhiên mở miệng, trong lòng có cảm giác phiền muộn không hiểu được.

“Hình như vậy.” Anh để ý làm gì?

“Không thích cậu ta sao?” Anh truy vấn.

“Em đã có người trong lòng rồi.” Chỉ là đối phương không thích em, cô rất thành thật trả lời.

“Vậy sao?” Phó Thực Ân sửng sốt một chút, cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ tới, cô em gái luôn ở bên người nhìn mình đây, lại có một ngày nhìn người đàn ông khác. Anh đột nhiên cảm thấy không còn thèm ăn nữa. “Người kia…… Anh biết không?”

Lục Hân Á đang định đáp lại, A Thác lại tới.

“Cửa hàng trưởng, Cố tiên sinh nói –”

“Nói với anh ta tôi muốn đóng cửa, không bán đồ, không được tới làm phiền tôi nữa.” Sự nhẫn nại đã dùng hết, tất cả sự phiền não bùng nổ, Lục Hân Á rốt cục không nhịn được tức giận rồi.

“Được được được, em nói với anh ta, không tới làm phiền chị nữa.” Hai nước giao chiến không nên giết sứ giả chứ! A Thác giơ hai tay đầu hàng, chạy thật xa.

“Cậu ta là người đáng ghét sao?” Nhìn cô không chút che giấu sự chán ghét với đối phương, Phó Thực Ân lại cảm thấy cảm giác căng thẳng nhất thời được thả lỏng.

“Không hẳn vậy.” Lục Hân Á mặt nhăn mày cau, không hiểu vì sao anh lại tò mò với việc này như vậy.

Anh im lặng hồi lâu, nhìn cô, thử mở miệng. “Nếu như vậy, sao em không thử một chút?”

Tách…… Chiếc tăm Lục Hân Á vẫn nắm trong tay bị bẻ gẫy.

Cô nâng đôi mắt tròn tròn đen láy lẳng lặng nhìn Phó Thực Ân, chậm rãi mở miệng nói: “Phó đại ca, anh không thích em đúng không?”

“Đứa ngốc, sao anh có thể không thích em……” Anh vẫn như cũ dịu dàng trả lời.

Rất dịu dàng, chính bởi sự dịu dàng này, nên mới khiến cô cảm thấy như luôn có một chút cơ hội.

Lục Hân Á đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, mệt mỏi đối với việc bản thân ngu ngốc đi thích Phó Thực Ân.

Bỏ đi, cô không đấu tranh nữa.

Nói hay không nói, cô cũng không muốn nghĩ nữa, cô chỉ muốn chuyện này hoàn toàn chấm dứt.

“Phó đại ca, em dường như hiểu lầm rất nhiều chuyện. Em nghĩ anh đối với em tốt như thế, như vậy chính là thích.” Cô lẳng lặng nhìn anh: “Em rất thích anh…… hay là nói, em rất yêu anh, cho tới nay đều như vậy. Từ lúc anh yêu cầu em không cần vì báo ơn mà đối tốt với anh, em đã biết mọi chuyện em làm không phải vì báo ơn, mà bởi vì yêu.”

Phó Thực Ân không dự đoán được cô đột nhiên tỏ tình, nhất thời không phản ứng lại được, chỉ có thể kinh ngạc nhìn cô.

“Em biết anh thích chị họ, rất nhanh thôi sẽ kết hôn với chị ấy…… Em có chút khó chịu…… Không, em rất khó chịu, vô cùng khó chịu…… khó chịu đến muốn chết……” Hốc mắt cô đỏ hoe, nhưng vẫn nhịn xuống không khóc. “Nhưng mà em sẽ tốt lên, sẽ tiếp tục coi anh là anh trai, hiện tại, cho em tạm thời trốn một chút được không?”

Lục Hân Á nói xong cũng không chờ anh phản ứng lại, quay đầu bước ra khỏi khu ghế lô.

“Cửa hàng trưởng, Cố tiên sinh……” A Thác bên ngoài, đầu thiếu chút nữa đụng vào cô.

Lục Hân Á cũng không quay đầu lại đi ra khỏi quán cà phê.

Phó đại ca có lẽ không có cơ hội biết, quán cà phê này có cái tên tiếng Anh là Q.a không thể giải thích được, chính là “Vĩnh viễn” trong tiếng Gaelic*, là cô ở trong lòng tự hứa hẹn muốn vĩnh viễn làm “Người kia” của Phó đại ca, mặc kệ ra sao sẽ không vứt bỏ anh, vĩnh viễn sẽ là “người kia” ủng hộ anh.

*xem để biết thêm chi tiết

Hiện tại cho dù cô vẫn nguyện ý trở thành người kia, nhưng còn Phó đại ca? Anh có cần “Vĩnh viễn” Sao?

Lấy trí tuệ của Phó Thực Ân, tự nhiên không khó đoán ra Lục Hân Á nhất định không cẩn thận nghe thấy cuộc nói chuyện của anh với nhà họ Ngụy đêm đó, mới có thể hiểu lầm anh có ý với Ngụy Giai Hâm.

Hơn nữa hiển nhiên cô mới nghe xong nửa đoạn đầu đã bỏ đi, cho nên mới không nghe thấy nửa đoạn dưới anh khéo léo từ chối Ngụy Văn Trọng.

Nhưng cái đó không quan trọng. Quan trọng là, cô vậy mà lại đột nhiên tỏ tình với anh.

***

Suốt hai ngày nay, Phó Thực Ân cũng không tới quán cà phê, thứ nhất là công việc gần đây quá bận rộn, còn nữa là vì bình tĩnh trầm ổn như anh, nhưng nhất thời không có cách nào làm rõ được suy nghĩ của mình, không biết nên đối mặt với cô như thế nào.

Cảm xúc rối rắm cứ vây lấy khiến tâm thần anh không yên, rơi vào trạng thái buồn bực.

Mấy cuộc hội nghị đơn giản thường kì đều có người biến thành vật hi sinh, mọi người đều thập phần hoang mang, tổng tài đại nhân bình thường xử sự không câu nệ, tính tình ôn hòa, sao đột nhiên lại đổi tính lấy nhị thiếu ác ma làm chuẩn thế này?

Liên quan tới nghi vấn này, có người cư nhiên không sợ chết chạy tới hỏi nhị thiếu gia, mà tất nhiên, Phó Ngộ Hi sẽ trưng ra vẻ mặt “liên quan quái gì tới anh” lườm lại.

Đối phương ngậm miệng không dám hỏi nữa, Phó Ngộ Hi lại cảm thấy tò mò.

Thừa dịp tới tổng công ty nói chuyện hợp tác làm ăn, thời điểm cuộc họp kết thúc cũng đã là buổi tối, anh đi qua văn phòng tổng tài phát hiện đèn vẫn còn sáng, liền thuận tiện tới thăm ông anh trai nhân cách đột biến một chút.

“Nghe nói gần đây anh giật điện mọi người rất lợi hại.” Phó nhị thiếu căn bản chưa từng nghe qua cái gọi là uyển chuyển hay khách khí, đã hiếu kì liền trực tiếp hỏi tới. “Khổ sở vì tình sao?”

“Anh giống người như thế sao?” Phó Thực Ân không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận mà chỉ nhẹ nhàng dẫn dắt.

“Anh không phải người như vậy, chẳng qua gặp được đúng người, thì sẽ thay đổi.” Thân là người từng trải, Phó Ngộ Hi rất rõ ràng đàn ông khi yêu có thể ngốc đến tình trạng nào. “Là thứ trước kia ở trong nhà chúng ra đi?” Ngoài cô gái của mình, anh căn bản sẽ không phí tâm nhớ tên của những sinh vật khác phái khác.

“Lục Hân Á, cô ấy tên là Lục Hân Á, không phải là thứ kia.” Phó Thực Ân không nhịn được sửa đúng.

“À……” Phó Ngộ Hi kéo dài âm cuối, ánh mắt vô cùng mờ ám. “Anh trai, anh cũng không phải người trẻ tuổi gì nữa, không cần kín đáo như vậy chứ? Nếu vừa ý liền tỏ thái độ đi.”

“Anh vẫn coi cô ấy là em gái.” Có khi anh thật sự hâm mộ kiểu tự hỏi của cậu em trai đơn bào này. “Không nói đến vấn đề thích hay không thích.”

“Em không biết anh nghĩ thế nào, nhưng Dư Phi có nói qua với em, anh cũng coi cô ấy là em gái, nhưng hai cô em gái này có gì khác nhau, chỉ có bản thân anh rõ ràng nhất.” Phó Ngộ Hi duỗi người, hôm nay anh ta đến đây chính là để nhìn dáng vẻ khổ sở vì tình của ông anh luôn tỉnh táo này, như ý nguyện được thấy anh trai rơi vào suy nghĩ sâu xa, cũng đáng giá làm một vé quay về. “Anh vì nhà họ Phó bán mạng nhiều năm như vậy, cũng nên ngẫm lại chuyện của bản thân, nếu anh muốn một kì nghỉ tình yêu, em sẽ trở về giúp đỡ, coi như em trả nợ anh.”

Cậu em tùy hứng vậy mà cũng có lúc săn sóc như vậy, xem ra tình yêu thật sự thay đổi nó rất nhiều. Phó Thực Ân mỉm cười. “Nếu cần anh sẽ không khách khí đâu.”

Phó Ngộ Hi nói rõ ràng hết rồi liền không lãng phí thời gian nữa, tiêu sái bỏ lại một câu “Vậy liên lạc sau” rồi chạy lấy người.

Để lại Phó Thực Ân còn đang suy nghĩ câu nói kia của em trai.

Cùng là em gái, anh đối với Hân Á và Dư Phi có gì khác nhau…… Chuyện cũ rõ ràng hiện lên, trong khoảng thời gian ngắn, càng nhiều suy nghĩ kì quái khiến tâm tư vốn đang buồn bực của anh trở nên càng rối loạn.

Anh xoa bóp mi tâm, nhìn thời gian hiện trên máy tính, đã 9 giờ tối, GS 9 giờ rưỡi đóng cửa, có lẽ anh nên tới đó ăn tối, thuận tiện nói chuyện cùng Hân Á.

Giai điệu nhạc Pháp nhẹ nhàng động lòng người du dương trong không khí, ánh nến lờ mờ tràn đầy tình cảm, rượu ngon món ngon ở phía trước, nhưng có người vẫn mặt mày ủ rũ, rầu rĩ không vui.

“Ăn cơm cùng anh đau khổ như vậy sao?” Cố Bản Phàm đang cố gắng giải thích lịch sử gia đình cùng lịch sử phấn đấu của bản thân, rốt cục chú ý tới giai nhân ngồi đối diện vẫn luôn rã rời không hứng thú, không khỏi có cảm giác suy sụp sâu sắc.

“Thật có lỗi, học trưởng.”Lục Hân Á hoàn hồn, nặn ra nụ cười khổ.“Mục đích đến hôm nay em đã nói rõ ràng rồi, hy vọng học trưởng có thể thông cảm.”

Từ sau ngày thổ lộ đó, cô cũng chưa gặp lại Phó đại ca, ngược lại Cố Bản Phàm biết cô đang bị tổn thương, càng thêm hăng hái theo đuổi, mỗi ngày gần như đều làm ổ ở quán cà phê hỏi đông hỏi tây, gọi đồ cũng không thấy ăn, khiến cô đau đầu nhức óc.

Cố Bản Phàm giống như kẹo da trâu vậy, quấn quýt muốn hẹn hò với cô, cuối cùng cô bị làm phiền không chịu nổi, tâm tình làm việc bị chịu ảnh hưởng lớn, đành phải đáp ứng hẹn hò với hắn.

Cô nhìn hắn, thành khẩn nói:“Hôm nay em thử hẹn hò với anh, chính là muốn cho anh biết chúng ta thật sự không thích hợp, em cũng không có cách nào thích anh, hy vọng sau cuộc hẹn này, anh có thể trả cho em cuộc sống vốn có.” Đây là điều kiện cô đồng ý hẹn hò.

Cố Bản Phàm cũng rất dứt khoát, không biết là do quá tự tin vào bản thân hay trời sinh tính tình tốt bụng nữa. Hắn vỗ ngực cam đoan: “Nếu kết thúc cuộc hẹn hôm nay mà em vẫn không thích anh, không xếp anh vào danh sách tuyển chọn, vậy anh đành chấp nhận thôi.”

Đối phương cũng tin tưởng với quyết định của bản thân như vậy rồi, vì thế bọn họ liền hẹn hò.

Chẳng qua Lục Hân Á biết kiếp này có lẽ cô nhất định bị Phó Thực Ân nắm trong tay rồi, vì vậy mặc kệ Cố Bản Phàm sử dụng tất cả vốn liếng, liệt ra lịch sử tổ tông mười tám đời huy hoàng như thế nào, cũng vẫn không cách nào đả động được trái tim mỹ nhân.

“Anh ta thật sự tốt như vậy sao?” Thất bại tuy nhiều. Nhưng Cố Bản Phàm vẫn rất phong độ hỏi.

“Em không biết anh ấy tốt hay xấu, nhưng trong lòng em chỉ có mình anh ấy, không ai có thể so được.” Đối mặt với người không tính là xa lạ này, Lục Hân Á trái lại rất thản nhiên.

“Em thật khờ, học muội à.” Cố Bản Phàm ngoài thổn thức cũng không khỏi đau lòng thay cô. “Anh đây thoạt nhìn hoa tâm, bạn gái thay đổi liên tục, nhưng đó là vì anh muốn tìm một người bạn đời chính xác, cho nên mới quen nhiều người để so sánh, giống như người Miêu làm áng vậy, so tới so lui, để cuối cùng anh có thể chọn ra được người tốt nhất, thích nhất, nhưng ngay đến đối tượng để so sánh em cũng không có, liền đã đặt hết tiền cược lên người anh ta, như vậy rất nguy hiểm, nhỡ may anh ta không thích em thì biết làm sao?”

Lục Hân Á suy nghĩ một chút, chỉ cho hắn bốn chữ “Chỉ có thể chấp nhận.”

Cố Bản Phàm biết không thể thay đổi người đẹp, bản thân không có cơ hội, đành phải qua loa kết thúc cuộc hẹn, đưa cô về quán cà phê.

Khi trở lại quán cà phê, đã gần 10 giờ tối, A Thác sớm đã đóng cửa về nhà.

Bên ngoài trời mưa to, Cố Bản Phàm tuy không vào được mắt xanh của người đẹp, nhưng lại khá có phong độ, còn tự mình xuống xe bung dù đưa cô tới cửa quán cà phê.

“Học trưởng, cám ơn anh.” Tuy rằng không chịu nổi cái tính thích tự biên tự diễn của hắn, nhưng hắn quả thật là người tốt.

Lục Hân Á chân thành tha thiết nói cảm ơn. “Mặc kệ là thời trung học được anh chăm sóc hay là hôm nay, cám ơn anh! Cũng hy vọng anh sẽ tìm được hạnh phúc của mình.”

“Nói đến làm anh đau lòng.” Cố Bản Phàm dang hai tay, thấy cô không kháng cự, rất lễ độ nhanh chóng ôm lấy cô một cái. “Về sau có rảnh anh vẫn sẽ tới thăm – mang cổ vương* của anh tới, đừng lo lắng, em cũng hãy cố lên.”

*nguyên chữ 蛊王 ai biết chỉ mình =-=

Tiễn hắn rời đi rồi, Lục Hân Á quay đầu lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc khiến cô đau lòng.

“Hẹn hò trễ như vậy mới về sao?” Tiếng nói kia không ôn hòa như ngày thường, ngược lại mang theo hơi thở u ám.

Lục Hân Á cả kinh, quay đầu lại liền nhìn thấy Phó Thực Ân che dù đứng cách đó không xa, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm nhìn chằm chằm cô.

“Phó đại ca……” Cô lùi lại một bước, mới nhìn rõ mặc kệ anh đã che dù, nhưng hơn nửa người vẫn bị mưa xối ướt, cô chỉ do dự vài giây rồi nhanh chóng mở cửa. “Mau vào đi, anh bị ướt hết rồi, sẽ bị cảm đấy.”

Anh không nói chuyện, theo cô đi vào quán cà phê đã đóng cửa không còn bóng người, không khí trong phòng vẫn nhàn nhạt hương cà phê, anh theo thói quen đi tới khu ghế lô của mình, nhưng trong đầu vẫn không cách nào khắc chế được cứ lặp đi lặp lại hình ảnh vừa thấy ở cửa.

Đây là lần thứ hai.

Lần thứ hai, anh thấy cô ôm người đàn ông khác, hơn nữa còn cùng là một người đàn ông, nhưng không bởi vậy mà cảm thấy quen, trái tim có cảm giác bị buộc chặt khác thường, chua sót làm anh cảm thấy tức giận không hiểu được.

Anh còn chưa tới khu ghế lô, cánh tay đã bị một bàn tay nhỏ bé giữ chặt lại.

“Phó đại ca, anh cứ như vậy sẽ bị cảm đó, em đưa anh lên tầng tắm rửa thay quần áo trước đã, có chuyện gì chờ chút nữa nói sau được không?” Lục Hân Á cảm thấy bản thân mềm lòng đến khó hiểu, cô chính là không thể tỏ thái độ với Phó đại ca, thấy anh bị mưa dầm ướt, trong lòng liền không nỡ.

Phó Thực Ân không từ chối, đi theo cô lên tầng hai.

Trước kia anh biết cô ở tầng hai, nhưng chưa từng lên qua, dù sao cũng là phòng của con gái, đàn ông như anh sao có thể nói lên là lên được?

Lục Hân Á dẫn anh vào phòng nhỏ của mình, phòng cô sạch sẽ, sắc thái nhu hòa, sàn gỗ có vẻ được chăm sóc rất kĩ, sáng bóng lấp lánh. (aoi: cứ nghĩ mỗi sàn gạch mới sáng bóng được :v)

“Anh chờ em một chút, em đi lấy quần áo và khăn tắm cho anh.” Cô nói xong liền đến tủ quần áo tìm kiếm một hồi, không tới một lúc liền lấy ra một bộ quần áo nam mặc nhà từ trong túi giấy.

Phó Thực Ân nhìn bộ quần áo đàn ông kia, sắc mặt rõ ràng trầm xuống. “Đây là quần áo của ai?”

Lục Hân Á nhìn anh nửa ngày, biết anh không lấy được đáp án thì sẽ không bỏ qua, đành phải thở dài nói: “Của anh đó.”

“Của anh?” Anh hơi nhướn mày.

“Vốn định tặng cho anh, nhưng cuối cùng không tặng nữa.” Cô cúi đầu nhìn ngón chân mình, bên tai không tự giác được hơi phiếm hồng.

“Sao lại không tặng nữa?” Phó Thực Ân sắc mặt hơi chuyển, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

“Bởi vì…… sau đó em thấy không thích hợp.” Lục Hân Á tìm cái cớ trả lời.

Thực ra, đồ thế này trong phòng cô còn chất một đống lớn, cô thường nhìn thấy cái gì đã nghĩ ngay mua tặng anh, nhưng vừa nhìn thấy anh, lại cảm thấy ánh mắt mình không tốt, mua cái gì căn bản cũng không xứng với anh……

Đấu tranh tình cảm nhiều năm như vậy rồi, khiến trong phòng cô luôn có đồ dùng đàn ông phân tán ở các góc.

“Phó đại ca anh đi tắm rửa nhanh đi, bằng không sẽ thật sự bị bệnh đó.” Cô không cho anh cơ hội đặt câu hỏi, vội vàng đuổi người vào phòng tắm.

Đứng bên ngoài phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng tim lại lập tức đập nhanh.

Sao Phó đại ca lại tới tìm cô? Chẳng lẽ……

Nhớ tới lời thổ lộ ngày đó của mình, cô lại rơi vào cảm giác tuyệt vọng.

Có lẽ hôm nay Phó đại ca đến là để nói rõ ràng với cô, nếu không sắc mặt anh sao có thể nghiêm túc khó coi như vậy được?

Lục Hân Á ở ngoài cửa phòng tắm đoán đông nghĩ tây, chỉ chốc lát sau, tiếng nước bên trong dừng lại, Phó Thực Ân mặc quần áo cô mua đi ra, trên người còn vương hơi nước mang theo hơi thở khoan khoái thoải mái, rõ ràng là cùng một loại sữa tắm, ở trên người anh lại trở nên gợi cảm dễ ngửi.

Cô có chút không chịu được trộm lui một bước, đồng thời đánh giá quần áo anh mặc trên người.

Quần áo vừa người hơn so với cô nghĩ, hơn nữa Phó đại ca anh tuấn cao ngất, trời sinh căn bản chính là cái giá treo áo, mặc thế nào cũng rất giống người mẫu. Có lẽ, cô nên đóng gói hết đống quần áo đưa cho Phó đại ca……

Khi Lục Hân Á còn đang miên man suy nghĩ, Phó Thực Ân đột nhiên mở miệng.

“Anh không thích Ngụy Giai Hâm, cũng không muốn kết hôn cùng cô ta.”

“Ý?” Cô sửng sốt.

“Em hẳn là người biết rõ thái độ của anh với nhà họ Ngụy nhất.” Anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt sắc bén giống như không tiếng động trách cứ cô hiểu lầm. “Hai người bọn họ từng gây tổn thương cho em. Sao anh có thể thích người đã gây ra tổn thương cho em được?”

“Em……” Trong nháy mắt này, tia hy vọng nho nhỏ chợt lóe lên trong lòng Lục Hân Á. Cô vụng trộm chờ mong câu nói tiếp theo của anh.

Nhưng mà Phó Thực Ân cũng không nói gì nữa, không khí nhất thời đông cứng.

Cô có chút hoang mang mở miệng, “Phó đại ca, anh chỉ muốn nói với em thế thôi sao?”

“Ừ.” Anh ứng thanh, coi như thật sự không còn lời nào để nói, sau một lúc lâu mới giống như không bận tâm mấy, hỏi: “Em và Cố Bản Phàm là có chuyện gì?”

Cố Bản Phàm? Lần trước không phải anh đã hỏi rồi sao? Lục Hân Á mới đầu có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh nhớ tới lúc nãy mình và Cố Bản Phàm ôm nhau bên ngoài cửa, cô mở miệng muốn giải thích, Phó Thực Ân lại cắt đứt lời cô.

“Anh đã điều tra qua, Cố Bản Phàm là một hoa hoa công tử, ăn chơi trác táng, suốt ngày đổi bạn gái, không làm việc đàng hoàng, em không nên qua lại với cậu ta.” Giọng anh bỗng trở nên nghiêm khắc.

Lục Hân Á trợn đôi mắt to nhìn anh, tức giận nhanh chóng ngưng tụ. “Vậy em nên để mắt qua lại với ai đây?”

Cô lớn tiếng chất vấn. “Anh không thích em, chẳng lẽ em không nên đi tìm đối tượng khác sao?”

Phó Thực Ân nhìn cô bị lửa giận nhiễm hồng khuôn mặt, ngọt ngào tựa như thiên sứ trong ánh lửa, đôi môi cô đỏ mọng ướt át khẽ mở, khiến người ta mê loạn. Ánh mắt anh trầm xuống.

Không phát hiện ra khoảng cách giữa hai người gần đến quá đáng, Lục Hân Á tức giận đến nói hết suy nghĩ trong đầu: “Mà em tìm được đối tượng thế nào có liên quan gì tới anh? Anh đối với em thật sự quá tốt, tốt đến mức khiến em có ảo giác rằng anh thích em, coi như em bị anh lừa là được rồi, em nghĩ anh sẽ yêu em, là do em ngu ngốc. Nhưng hiện tại em đã thông suốt rồi, em muốn thử cùng một người đàn ông khác không được sao? Dù sao anh cũng không thích — ưhm……”

Lời còn chưa dứt, thắt lưng cô đột nhiên bị người ta hung hăng kéo lại, sau một trận quay cuồng, đâm vào một lồng ngực kiên cố, hơi thở nóng rực bỗng chốc bao phủ lấy cô, bạc môi kiên nghị nuốt hết những lời còn lại.

Môi cô vừa ngọt vừa ấm, thân thể mềm mại kề sát mình phù hợp như thế, tất cả của cô giống như vì anh mà sinh ra……

Bàn tay không khống chế được mơn trớn lưng cô, giữ chặt eo thon, nhận thấy bản thân yên lặng xuất hiện phản ứng sinh lý, lý trí đột nhiên giống như nước đá “ào” một tiếng vào đầu Phó Thực Ân. Anh kinh ngạc hoàn hồn, nhanh chóng buông Lục Hân Á hai mắt đang say mê.

“Thực xin lỗi.”Nói xong, anh xoay người vội vàng rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.