Hai người ôm nhau trong mưa gió, thật lâu không nói gì.
Đột nhiên Hoa Nhã Ca thoát khỏi nanh vuốt của ma quỷ, gương mặt chưa khô nước mắt lộ nét căng thẳng ửng đỏ, vô cùng ngượng ngập nói:
- Thường Nhạc, tôi muốn nói cho anh biết một chuyện.
- Em nói đi.
Thường Nhạc cảm thấy bản thân mình đã rất nhiều năm chưa từng dịu dàng như vậy.
- Em…
Những thẹn thùng của cô nàng thủy tố đã hoàn toàn bị che lấp, thân hình nhẹ nhàng giãy dụa ấp úng nói:
- Em, em thích một người…
Thường Nhạc thiếu chút nữa té ngã, sửng sốt hồi lâu rồi tiến lên một bước đi dạo một vòng quanh Hoa Nhã Ca, nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt không có ý gì tốt đẹp đến nỗi làm cô không dám ngẩng đầu rồi hắn mới chậm rãi hỏi:
- Người này, không phải là tôi chứ?
Hoa Nhã Ca ngẩng đầu kinh ngạc nói:
- Làm sao anh biết, chính là anh, chính là anh.
Cố nén không cho mình ngất đi, Thường Nhạc hít sâu âm thầm niệm thế giới tuyệt vời thế nào tôi lại táo bạo ra sao… Nhưng cô bé này quả thật cũng quá đáng yêu, quá ngốc, quá…Sự việc như vậy cũng cần phải nói ra sao?
Thường Nhạc bây giờ chỉ cảm thấy rất khôi hài, rất là máu chó.
Đương nhiên, căn cứ vào đạo đức nghề nghiệp của một hoa hoa công tử, Thường Nhạc vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô thâm tình nói:
- Tôi cũng thích Nhã Ca.
- Thật sao?
Hoa Nhã Ca có chút không tin.
- Chắc chắn là thật rồi, không phải tôi vừa nói rồi sao, rất có thể em chính là chân mệnh thiên nữ của tôi.
Thường Nhạc vẻ nghiêm túc nói.
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô bé, Thường Nhạc thật sự không kìm nổi trìu mến ôm cô vào lòng.
Trên thế giới này sao lại có thể có cô gái hoàn mỹ mà ngây thơ và dễ thương như vậy? Ông trời thật sự đã không tệ với hắn.
Thân hình thủy tố, hương thơm thần kỳ, ánh mắt ngây thơ, vẻ xấu hổ tự nhiên, còn có khuôn mặt và thân thể hoàn mỹ làm người ta muốn phạm tội kia làm Thường Nhạc cứ đắm chìm trong đó không thể tự kềm chế.
Cảnh tượng đẹp đẽ này lại bị một câu của Nhã Ca phá vỡ:
- Thường Nhạc, cái gì cứng cứng ở bên dưới của anh đang đâm vào tôi, anh lại khi dễ người ta rồi, huhu…
Thường Nhạc đỏ mặt, thực sự đỏ mặt không cần phải diễn. Hắn muốn sụp đổ, cảm thấy ông trời từ bỏ hắn, hắn thấy cuộc đời mình đã không còn ý nghĩa, thiếu chút nữa đã muốn chết.
Hít thở sâu một chút mới khôi phục bản sắc của Hoa hoa công tử nói:
- Nhã Ca, em có biết “mười ngày đàm” không?
- Biết.
Hoa Nhã Ca nhu thuận gật đầu trong lòng Thường Nhạc chậm rãi nói:
- Năm 1348 sau công nguyên, ở Florence Ý đã xảy ra một trận ôn dịch đáng sợ, mỗi ngày, thậm chí mỗi giờ đều có nhiều thi thể được đưa ra ngoài thành, từ tháng 3 tới tháng 7 những người bệnh chết có tới hơn 10000 người, thành Florence xinh đẹp phồn hoa trở thành bãi tha ma, khắp nơi đầy rẫy thi cốt vô cùng thê thảm. Chuyện này làm ảnh hưởng lớn tới Bocca các tác gia lớn ở Ý lúc bấy giờ. Để ghi nhớ trận đại nạn này của nhân loại, ông đã viết tiểu thuyết “Mười ngày đàm”. Lúc đó “Mười ngày đàm” được xưng là “Nhân khúc”, cùng với “Thần khúc” của Dante là những tác phẩm trứ danh, cũng được coi là tác phẩm anh em với “Thần khúc”.
Cảm nhận được ánh mắt tán thưởng của Thường Nhạc, Hoa Nhã Ca rất thỏa mãn, như được ủng hộ lại tiếp tục xuất thần nói:
- Đoạn khúc này thật là động lòng người, nghe nói sáng sớm lúc có ôn dịch ở Florence có 7 tiểu thư trẻ giàu có xinh đẹp có giáo dưỡng gặp 3 công tử tuấn mã. Ba trong số bảy cô tiểu thư kia là người tình của bọn họ, những người khác còn có quan hệ thân thích với họ. Bọn họ quyết tâm mang theo người hầu rời khỏi đô thị Florence chết chóc đáng sợ. Bọn họ ước hẹn, hai ngày sau đến một biệt thự nhỏ ở ngọn núi vùng ngoại ô để tránh né ôn dịch. Nơi đó phong cảnh u tĩnh, cảnh sắc hợp lòng người, có non xanh nước biếc bao quanh, còn có hành lang khúc chiết với những bức họa tinh xảo, hoa cỏ hòa nhã thanh tuyền, trong hầm lại cất giấu nhiều loại rượu ngon nồng đậm. Mười người trẻ này ngày ngày nếu không ca múa đàn háy thì lại khiêu vũ tản bộ. Trong thời tiết nóng nực của mùa hạ, bọn họ ngồi dưới tán cây xanh mát, mọi người cùng đặt ra yêu cầu mỗi ngày mỗi người sẽ kể một câu chuyện hay cảm động để cùng vượt qua những ngày hè khó khăn, bọn họ đã kể 10 ngày, mười ngày đó kể 100 câu chuyện, những câu chuyện này được thu thập lại gọi là “mười ngày đàm”.
Thường Nhạc nở nụ cười hài lòng, lúc này mới tranh thủ tát nước theo mưa nói:
- Em biết không? “Mười ngày đàm” có một chuyện như thế này: Trên người đàn ông có một con ác ma, trên người phụ nữ có một địa ngục… Chẳng thà bây giờ chúng ta hãy làm một chuyện có ý nghĩa: Đem ác ma nhốt vào địa ngục đi được không?
Sau khi nói xong Thường Nhạc tự mình cũng cảm thấy buồn cười, chính mình đã là ác ma vô sỉ nếu vậy mà cũng có thể bắt đầu lừa được gái thì đúng là trời xanh có mắt.
Nhưng Hoa Nhã Ca lại trừng mắt nhìn, vô cùng thuần khiết mà cười nói:
- Được.
Nụ cười của thủy tố nữ nhân giống như ánh dương, hoàn toàn đâm thủng trái tim tên ác ma sa đọa làm hắn lâm vào mê võng cực độ.
- Ác ma mà anh nói có phải cái kia không?
Hoa Nhã Ca chỉ vào “lều trại” ở phía dưới của Thường Nhạc khờ dại hỏi:
- Vậy, địa ngục ở đâu?
Lý trí của Thường Nhạc bị nụ cười mỉm thuần khiết của Hoa Nhã Ca đánh sụp, ánh mắt hắn nóng bừng như sơn dương bổ nhào về phía trước, Thường Nhạc gần như là xé váy xách súng ra trận, chiếc váy dài này cũng không phải là sai, nó cũng chỉ là “phương tiện gây án” thôi.
Thường Nhạc điên cuồng hoang dã ôm hôn Nhã Ca, hắn cũng muốn học AV để phục vụ cô một chút nhưng thời gian và không gian hiện tại không cho phép, hắn chỉ có thể cố gắng đơn giản hóa và mau lẹ hóa. Từng trận lời nói mê man của thủy tố nữ nhân như tiếng hô tiếng hét, tất cả những điều đó chỉ làm hắn thêm cuồng nhiệt.
Bàn tay trộm cắp của Thường Nhạc nhanh chóng cởi quần lót của Hoa Nhã Ca, trong khoảnh khắc ấy, cô nàng này cho dù có là thiên hạ đệ nhất ngốc nghếch cũng hiểu được hắn rốt cục muốn làm gì. Trong hoàn cảnh như thế này, giữa ban ngày ban mặt lại còn mưa gió như vậy, trong khu vườn rất có thể sẽ có người đi qua như vậy, cô gái đơn thuần ấy thực sự không thể tiếp nhận được hiện thực tàn khốc như vậy.
- Không, không thể như vậy…
Cô giẫy dụa, ngượng ngùng mà kích động thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Thường Nhạc.
Mẫn cảm nhận được vẻ mất mát và bất đắc dĩ trên gương mặt Thường Nhạc, Hoa Nhã Ca lại càng luống cuống, bộ dạng hồn nhiên mà tủi thân, kích động khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể nhẫn tâm bắt nạt cô:
- Thường Nhạc, đừng có như thế được không? Em…người ta không biết phải làm sao, người ta muốn đi hỏi chị…
Chẳng lẽ loại chuyện này cũng phải được cô chị phê chuẩn sao?
Đầu óc Thường Nhạc quay cuồng một trận, toàn bộ thế giới của hắn tối sầm. Kiêu ngạo thua thời gian, lý luận thua thực tiễn, khoái hoạt thua tưởng niệm, quyết định thua lưu luyến, thân thể thua mất ngủ, triền miên thua thời gian.
Thường Nhạc cảm thấy bản thân mình đã hoàn toàn bại bởi Hoa Nhã Ca.