Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 43: Chương 43: Ai dám đồng ý đánh cược không thừa nhận thất bại






- Đúng rồi, tiện nói luôn một câu, trước khi tan học mày đừng mong chuồn được, bằng không sẽ hối hận cả đời đấy, tao dám đánh cược…

Hoàng Dật Nhiên vạn phần uể oái quỳ rạp trên mặt đấy, đó là thần sắc của kẻ tuyệt vọng mới có.

Rất nhiều người đi đến bước đường này chỉ hận không thể chết luôn cho xong, nhưng bạn Hoàng Dật Nhiên lại rất quý trọng sinh mạng, gã vẫn còn luyến tiếc thế gian lắm.Đây không thể nghi ngờ là một ngày điên cuồng, tất cả mọi người đều nhớ kỹ cái tên Thường Nhạc.

Một vài người quay được quá trình trận đấu thì không ngừng hưng phấn, trận đấu kinh tâm động phách như vậy phát lên trên mạng, sẽ khiến tiếng vang như nào nha… Đáng tiếc chính là sau này lại xảy ra một truyện vô cùng kỳ quái, video upload lên mạng đều vô cùng ly kỳ mà bị hacker tấn công phá sạch. Chỉ có rất ít người giữ được bản mẫu trân quý, rất nhiều năm về sau đã dựa vào thứ này để kiếm không ít tiền của phi nghĩa.

Lực hấp dẫn và năng lực lãnh đạo trên sân bóng của Thường Nhạc đã khiến rất nhiều người tâm phục khẩu phục, vô cùng vô cùng tôn sùng học sinh lớp 10, mơ hồ hắn đã trở thành đại ca của toàn bộ khối 10.

Rất nhiều người lục tục rời khỏi sân bóng, chỉ có Hoàng Dật Nhiên vẫn như cũ chụp trên mặt đất, vùi đầu vào bụi cỏ, gã không còn có dũng khí để ngẩng đầu lên.

Thường Nhạc chậm rãi đi tới, nhìn Hoàng Dật Nhiên ở trên mặt đất không bằng một con chó, nhàn nhạt nói:

- Mày không phải muốn chơi tao sao? Bây giờ cảm thấy chơi có vui không?

Hoàng Dật Nhiên lúc này nào còn tôn nghiêm danh dự gì, chỉ cầu có thể bình an thoát thân, gã ghé vào chân Thường Nhạc, lại chảy ra mấy giọt nước mắt, gào khóc nói:

- Không chơi, không chơi, cầu xin mày, buông tha cho tao đi!

- Đã chơi là phải chơi đến nơi đến chốn, mày nói có phải không?

Thường Nhạc lạnh lùng cười, khuôn mặt hiện ra vẻ khinh miệt, lại thở dài nói:

- Tao đã sớm nói là mày không chơi nổi mà. Ôi, sự thật mất lòng!

- Anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho em đi mà, coi như em là một con chó!

Hoàng Dật Nhiên khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, ôm lấy bắp chân Thường Nhạc, mi mắt rũ xuống kia lại là vẻ oán độc ghê người.

- Chó? Tao sao lại cảm thấy mày đang sỉ nhục loại chó chứ? Một con chó bất kỳ đều mạnh hơn mày gấp trăm gấp ngàn lần?

Thường Nhạc một cước đá văng Hoàng Dật Nhiên, ngồi xổm xuống xoa đầu Hoàng Dật Nhiên, dịu dàng nói:

- Ngoan, không có gì phải sợ, không phải chỉ là đánh cược sao? Nam tử hán đại trượng phu biết co biết duỗi, đúng không?

Đi hai bước, Thường Nhạc quay đầu lại cười nói:

- Đúng rồi, tiện nói luôn một câu, trước khi tan học mày đừng mong chuồn được, bằng không sẽ hối hận cả đời đấy, tao dám đánh cược…

Hoàng Dật Nhiên vạn phần uể oái quỳ rạp trên mặt đấy, đó là thần sắc của kẻ tuyệt vọng mới có.

Rất nhiều người đi đến bước đường này chỉ hận không thể chết luôn cho xong, nhưng bạn Hoàng Dật Nhiên lại rất quý trọng sinh mạng, gã vẫn còn luyến tiếc thế gian lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.