Thường Nhạc vỗ vỗ đầu lẩm bẩm: - Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Thật làm cho người ta buồn bực.
Vừa bước vào phòng khách đập ngay vào mắt hắn đại tiểu thư Nguyệt xinh đẹp đang đứng đó xem bản tin liên quan đến bùng nổ thiên tài giám định và tình một đêm của chủ tịch thành phố Hàng Châu bìa ngoài còn có một hình ảnh khó coi.
Nhìn thấy vẻ mặt Nguyệt đầy tức giận đang nhìn mình, Thường Nhạc nhún vai: - Đại tiểu thư, cô muốn tìm phải tìm nhà xuất bản chứ, đừng tìm tôi được không?
- Anh không nói ai đã viết ra sao? Nguyệt ngang ngược nhìn chằm chằm Thường Nhạc, nếu ánh mắt có thể giết người thì giờ phút này chỉ sợ Thường Nhạc sớm đã chết mấy trăm lần rồi.
- Tôi nói?
Thường Nhạc dở khóc dở cười, hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô bé: - Đại tiểu thư, tôi nói thế nào? Tôi và cô đã từng có tình một đêm sao? Cho dù muốn nói cũng phải có căn cứ chứ.
Nguyệt chớp mắt nói: - Anh chắc chắn có suy nghĩ này, anh rõ ràng muốn cùng tôi nảy sinh tình một đêm nên anh mới bịa đặt chuyện cũ để bôi nhọ thanh danh của tôi.
- Đổ mồ hôi!
Nghe thấy câu này, Thường Nhạc nổi da gà, chính mình hoàn toàn phục đại tiểu thư này, trí tưởng tượng của cô ta thật là phong phú, lý do này mà cô ta cũng nghĩ được ra đúng là thiên tài.
Nguyệt thấy Thường Nhạc không nói gì, cô ta lại càng nổi cáu: - Hừ, đừng tưởng anh im lặng tôi sẽ không tìm anh tính sổ, nói cho anh biết bản tiểu thư và anh còn chưa xong đâu.
Thường Nhạc dứt khoát giơ tay ra liếc mắt khiêu khích nhìn Tô Vân: Đại gia ta cần tiền không cần mạng. Thoáng dừng lại một chút hắn nói: - Cũng không có cô cầm tôi làm sao bây giờ.
Nguyệt kinh ngạc không ngờ tên này vô lại như thế, cô ta tức giận.
Thấy Nguyệt đáng yêu và bộ dạng động lòng người, Thường Nhạc động lòng mỉm cười bước đến bên cạnh Nguyệt dùng ngón tay chọc Nguyệt, trêu chọc: - Cục cưng, cô thật không muốn nảy sinh tình một đêm với tôi sao.
- Háo sắc đúng là háo sắc, trước sau cũng không thể thay đổi được bản tính của mình! Giọng nói trong trẻo như chim hoàng anh bất ngờ truyền tới. Chỉ thấy Tây Môn Khinh với vẻ mặt kì dị đứng đó.
Sắc mặt Thường Nhạc dù nói thế nào cũng có chút xấu hổ. Ban đầu Nguyệt là của Tây Môn Khinh của hiện tại, trong nháy mắt lại biến thành của Thường Nhạc.
Sự miễn cưỡng này thật không đủ ý tứ bạn thân.
Đương nhiên, kiểu suy nghĩ này lại tồn tại trong lòng, Thường Nhạc bước thẳng tới trước mặt Tây Môn Khinh vỗ vỗ bả vai Tây Môn Khinh cười hì hì nói: - Bạn thân, của anh chính là của tôi, của tôi chính là của anh hai người chúng ta còn phải phân biệt nhau sao?
- XX đấy. Thôi để lại cho anh đấy!
Tây Môn Khinh ánh mắt nhìn theo Công Tôn Khả Nhân và Lộ Đức trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, mặc dù Thường Nhạc chiếm người con gái của mình nhưng mình cũng chiếm người phụ nữ của hắn.
Lại nói từ nay trở đi còn rất dài ha ha. Hà cớ gì bây giờ lại làm mất thể diện của hai bên.
Nhìn thấy bộ dạng hai người Tây Môn Khinh và Thường Nhạc bên ngoài cười nhưng trong lòng không vui, cái miệng nhỏ nhắn của Nguyệt bất giác nhếc mép hai người này đều thuộc về mình, ai cũng không đoạt được.
Cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt kì lạ nhìn Thường Nhạc nói: - Anh, anh chính là Thường Nhạc sao?
- Bịch!
Thường Nhạc sợ tới mức thiếu chút nữa ngã quỵ xuống mặt đất, tâm cô nàng này hoàn toàn đã thuộc về mình thậm chí còn không biết tên và biệt hiệu của mình, có phần thật không tin nổi.
- Ha ha, đây là lão đại Thường Nhạc của em.
Tiểu Bảo kia không biết từ chỗ nào chui ra, thoạt đầu nhìn hơi buồn cười hơi đáng yêu làm cho người ta không cách nào suy xét.
Thường Nhạc có chút ngẩn ngơ, cô bé này không phải là ở lại nhà Nguyệt sao? Làm sao có thể trong nháy mắt đã trở lại?
- Thường Nhạc ư? Anh là tên xấu xa, trùm xã hội đen - Thường Nhạc? Nguyệt giống như Columbus phát hiện ra đại lục mới, đôi mắt đẹp như lóe lên đốm sao nhỏ.
Nụ cười ngọt ngào kia tạo cho người ta một sự cám dỗ chết người.
- Cô muốn làm gì?
Thường Nhạc bị Nguyệt nhìn đến nổi da gà, hơn nữa kiểu kích động đó của Nguyệt không gì sánh được với bộ dạng chộn rộn kia, Thường Nhạc vừa dứt lời, Nguyệt như tia chớp lao tới.
- Ba!
- Củ chuối thật!
Thường nhạc buồn bực, mình vô dụng bị một con quỷ nhỏ chiếm hữu hời hợt thật mất hết thể diện.
Đương nhiên sau khi Nguyệt hôn Thường Nhạc, không dừng lại mà ngược lại lại dùng ngón tay nhỏ nhắn nâng cằm của hắn lên nghiêm túc nói: - Cười một tiếng đi!
- Cạc cạc - cạc cạc!
Thường Nhạc còn chưa cười thì Tiểu Bảo bên cạnh lại cười đắc ý, đối với cô bé mà nói trong nháy mắt lại thêm một chị dâu lại có thêm thu nhập.
Mình nhất định nắm chắc cơ hội.
- Thường Nhạc, đây là quyết định của giám định Hàng Châu sẽ tặng anh một giấy mời thi đấu anh cần phải nể mặt. Trong nháy mắt liền nhìn thấy Nguyệt rút ra một tấm thiệp.
- Giấy mời thi đấu?
Thường Nhạc có vẻ hơi sững sờ tự mình hôm qua vô bất cẩn như vậy.
- Có đi hay không!
Cái miệng nhỏ nhắn của Nguyệt cứ chu lên làm nũng nói.
- Hừ!
Lộ Đức ở bên cạnh lơ đãnh hừ lên một tiếng.
- Móa, tôi cùng cô đi tham gia trận đấu! Thường nhạc nghĩ đến cô gái đẹp ngày kia hôm qua đã tặng mình một nụ hôn, trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười kỳ quái.
Nhìn Thường Nhạc ôm Nguyệt ngang nhiên đi ra ngoài, mấy cô gái len lén đưa ngón tay lên chỉ trỏ.
Lần này chào đón bọn họ đúng là thiếu nữ xinh đẹp kia ngày hôm qua cô ta nhìn thấy Thường Nhạc đôi mắt sáng ngời động lòng người như ánh hào quang.
Nếu không phải Nguyệt đứng bên cạnh Thường Nhạc, chỉ sợ thiếu nữ xinh đẹp kia đã cố gắng nhào tới biểu đạt tình yêu trong lòng mình rồi.
Đi vào đấu trường Thường Nhạc mới mở tầm mắt, hướng trên đài trận đấu nhìn đúng tầm mắt lập tức lóe lên một ánh hào quang, hắn không nhịn được thầm nói: - Thực nóng bỏng!
Hóa ra trên đài thi đấu có bốn cô gái trẻ xinh đẹp đang đứng, bọn họ ngoại trừ thân hình nóng bỏng ra, khuôn mặt cũng cực kì xinh đẹp, hấp dẫn nhất là quần áo mặc trên người các cô gái, ngoài trừ áo bên trên che đậy kín bộ ngực, bên dưới chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót.
Cái quần lót kia mặc hay không mặc về cơ bản không khác nhau là mấy. Thậm chí làm người ta có cảm giác kích thích bên trong mấy cọng lông lộ ra bên ngoài.
Ngoại trừ một hai người phụ nữ giám định ra, hơn mười chuyên gia giám định khác (bao gồm một số người bên trong) phần phía dưới không kiềm chế được nổi lên phản ứng.
Trong đó có lẽ mãnh liệt nhất là một ông già gần 70 tuổi.
- Mời các tuyển thủ dự thi nghe rõ quy tắc trận đấu: Tận dụng kỹ thuật giám định của các anh để đoán xem các cô gái trẻ trên đài có phải là gái trinh hay không, trong đó người phán đoán đúng nhất là người chiến thắng cuối cùng!
Giọng nói của trọng tài bàn bên cạnh đã gọi những tên háo sắc tỉnh lại.
- Giám định gái trinh ư?
Nghe thấy câu này, Thường Nhạc kinh ngạc không kìm nổi ánh mắt nhìn sang các chuyên gia giám định khác. Qủa nhiên thần sắc bọn họ không khác Thường Nhạc là mấy.
Cái gọi là thư pháp cổ thẩm định đánh giá thẩm định thẩm định châu báu ngay cả giám định của các mặt hàng đơn giản nhưng họ vốn không xác định có lien quan đến gái trinh.
Trong đó hai cô gái kia khá tốt. Dù sao bất kể bọn họ là gái trinh hay không, bọn họ cũng đều có một khung tham chiếu mà Thường Nhạc những người đàn ông kia giám định như thế nào đây?
- Điều này không phù hợp với giám định trận đấu!
Lão già kia không nhịn được kêu lên.
Tuyển thủ số 3 do quấy nhiễu đấu trường nên đại hội quyết định hủy bỏ tư cách dự thi của số 3.
- Đổ mồ hôi!
Vốn là Thường Nhạc còn chuẩn bị kháng nghị hai câu, lúc nghe thấy câu này lập tức im lặng, mặc dù mình không lo ngại kết quả trận đấu nhưng trên đường đi Nguyệt đã đồng ý với mình, nếu mình giành được thắng lợi, như vậy cô ấy sẽ chủ động hiến dâng thể xác, cảm giác thật đã quá.
Hơn mười tuyển thủ dự thi chia ra xung quanh bốn cô gái xinh đẹp, nhìn lướt xung quanh cơ thể các cô gái, cùng thời gian kéo dài, bọn họ tự ghi đáp án lên tờ giấy trắng.
Khi bọn họ đưa tờ giấy lên phía trước, thì giọng của trọng tài lại vang lên: - Xin hỏi còn ai chưa nộp kết quả lên không?
Mọi người cùng ngẩn người ra, ánh mắt bất giác nhìn bốn xung quanh.
Thường Nhạc sờ sờ vào mũi rồi giơ tay lên: - Tôi vẫn chưa giám định xong!
- Thiên tài giám định!
Không biết ai kinh ngạc nói thầm một câu, những người khác lập tức châu đầu kề tai bàn luận. Thường Nhạc sửng sốt, lập tức tỉnh người, xem ra báo cáo ngày hôm qua đã lan ra toàn bộ Hàng Châu rồi.
- Còn bốn phút nữa, nếu trong vòng bốn phút anh Lưu không đưa ra đáp án, chúng tôi coi như toàn quyền xử lý! Giọng nói của trọng tài đột ngột vang lên.
Thường Nhạc nghiêng đầu hỏi lại lần nữa: - Tôi có thể dùng tay hoặc mũi và cái gì đó không?
- Có thể!
Nghe nói như thế, những nhà giám định bên dưới đã nộp đáp án xôn xao. Bốn người trước mắt đều là cô gái xinh đẹp, đừng nói động ta sờ soạng, cho dù là thoáng tới gần một chút, bọn họ cũng không dám mạo phạm.
Thường Nhạc nghe thấy câu trả lời, tinh thần phấn chấn bước đến trước mặt cô gái thứ nhất nghiêng đầu ngửi ngửi phần bên dưới cơ thể của đối phương.
Khóe miệng hắn nở nụ cười tự tin: - Mùi nửa thân dưới của cô gái rất đặc biệt giống như mùi nước hoa khác nhau đại diện cho phong cách khác nhau, mùi nửa thân dưới khác nhau có thể chứng tỏ kinh nghiệm tình dục khác nhau. Mùi nửa thân dưới của cô ta có mùi tanh tưởi mà các cô gái trưởng thành vừa có được, ngược lại chất lỏng lúc bình thường tương đối tanh mà dịch trào ra lại không có mùi gì cả. Vì vậy tôi đoán cô gái này là gái trinh.
Khuôn mặt đối phương lập tức đỏ ửng.
Thường Nhạc tiếp tục đi đến bên cô gái thứ hai lấy tay sờ sờ nửa thân dưới của đối phương.
- Anh muốn làm gì? Vẻ mặt cô gái này có chút hoảng hốt, trong ánh mắt lộ vẻ cảnh giác.
Thường nhạc nhún vai tự nhiên, cười phóng khoáng, nói: - Nếu không đồng ý coi như xong.