Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 66: Chương 66: Ai Tự Nổ, Mày Tự Nổ




Thường Nhạc ngồi chồm hỗm trên mặt đất, dùng một động tác tay kỳ quái bao trùm lên trái tim và xung quanh ấn đường của Hứa Quy Lâm.

Hứa Quy Lâm hôn mê bất giống như chạm phải điện, thân hình to béo đột nhiên run rẩy lên một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng.

Đợi sau khi Thường Nhạc đứng lên, Xử Nữ mới oán giận nói:

-Thiếu gia, lần sau trước khi đánh lén có thể nói trước một tiếng không, tôi đỡ phải mệt sống mệt chết liều mạng…

-Bản thiếu gia đây không phải đang ma luyện anh sao? Anh coi như bọn chúng là đang bồi luyện mình là được rồi…

Thường Nhạc cực kỳ vô sỉ cười, nhìn vẻ mặt ủy khuất ‘u oán’ của Xử Nữ, rốt cục bị đánh bại, khoát tay nói:

-Được rồi được rồi, tôi tặng anh hai người này làm nô lệ, như thế đã được chưa?

Xử Nữ làm ra vẻ mặt không dám khen tặng, liên tục lắc đầu nói:

-Thôi đi, bộ dạng của hai thằng cha này thật mẹ nó xấu quá mức, tôi thực sự không có hứng thú…

Nói xong Xử Nữ đột nhiên ngồi xổm xuống, đè lên cái cổ của Hứa Quy Lâm, một âm thanh ‘rắc rắc’ thanh thúy truyền đến, Hứa Quy Lâm liền không rõ ràng như vậy mà đi vào Quỷ Môn quan, đoán chừng đi tới chỗ Diêm Vương rồi còn không hiểu được rốt cuộc là ai đánh lén gã.

-Ai, mắt không thấy tim không phiền, loại phần tử cặn bã này, bổn soái phát tấm lòng vàng hủy diệt đạo làm người của chúng…

Vừa vỗ vỗ bụi trên tay, Xử Nữ vừa lầm bầm nói, mang theo nụ cười tà ác khát máu trên mặt đi về phía Lưu Mãnh đang nằm trên mặt đất.

Ngay khi Xử Nữ sắp đạt được ý nguyện, Lưu Mãnh trên mặt đất đột nhiên bắn lên, sắc quang mang màu trắng rừng rực trên người đột nhiên trở nên vô cùng chói mắt, cả người dường như cao lên không ít, miệng hét lớn:

-Bố liều mạng với chúng mày!

Xử Nữ giễu cợt cười cười, ánh sáng màu vàng máu trên người không kiêng nể gì phóng ra ngoài.

Thường Nhạc đột nhiên quát to:

-Dừng tay, mau lui lại!

Xử Nữ giật mình, nhanh chóng bắn đến bên cạnh Thường Nhạc, dùng ánh mắt nghi ngờ không hiểu ra sao nhìn vị Thiếu gia này.

-Mẹ nó, lại là người Phúc Xạ!

Thường Nhạc rất thô tục mắng một câu, vẻ mặt vạn phần buồn bực nhìn Lưu Mãnh.

-Ha ha ha ha, mày cũng biết ông là người Phúc Xạ!

Lưu Mãnh tùy tiện cười ha hả, trong ánh sáng chói mắt màu trắng không ngờ lại lộ ra một loại quang mang màu đỏ tím, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị,

-Tới đây, tới đánh ông đi, đừng cho rằng chức vụ của chúng mày cao hơn các ông là giỏi! Chỉ cần chúng mày chạm vào ông, lập tức sẽ nổ tung, uy lực tương đương với đạn hạt nhân, súc vật trong phạm vi mười dặm sẽ chết hết. Tới đây, có gan thì tới đây, ha ha ha ha!

Xử Nữ không kìm nổi rùng mình một cái, dùng ánh mắt quái dị nhìn Thường Nhạc, ý hỏi “Lời gã nói là sự thật”?

Thường Nhạc bất đắc dĩ gật gật đầu, quay về phía Lưu mãnh nói:

-Này, đằng ấy là ai, chi bằng ngồi xuống uống trà nói chuyện với chúng tôi đi? Thứ tốt Hoàng Phiêu Nhiên có thể cho, bản Thiếu gia cho ông gấp đôi, tội gì phải chơi mạng như vậy chứ?

-Cút xéo! Ông thà tự nổ cũng phải đồng quy vu tận với chúng mày!

Cả người Lưu Mãnh hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, bộ mặt vô cùng dữ tợn, đôi mắt tam giác vốn đã khó nhìn bây giờ càng nhìn càng thêm đáng sợ, quang mang màu đỏ trên người cũng càng ngày càng mạnh, còn có từng đợt khói sương xông ra từ người gã, lớp khói sương vạn sắc quỷ dị, thoạt nhìn thật giống như hình nấm sau khi bom nguyên tử bùng nổ…

-Anh đưa Hoàng Phiêu Nhiên đi trước đi!

Thường Nhạc truyền âm mệnh lệnh cho Xử Nữ.

-Thiếu gia!

Âm thanh của Xử Nữ có chút chần chừ, rõ ràng là lo lắng khi để lại Thường Nhạc.

-Bảo anh đi thì đi đi!

Xử Nữ rất hậm hực gật gật đầu, ôm Hoàng Phiêu Nhiên biến mất trong trời đêm.

-Muốn chạy, không dễ dàng như vậy!

Lưu Mãnh hét lớn một tiếng, tiềm năng toàn thân giống như hoàn toàn bị kích phát ra, tốc độ còn nhanh gấp đôi lúc trước, chạy như bay đuổi theo, ánh sáng trên người càng ngày càng chói mắt, giống như tăng tốc độ hấp thu năng lượng để đạt tới hiệu quả tự nổ!

Một mị ảnh giống như âm hồn vọt đến trước người Lưu Mãnh, một chưởng mỏng manh vô lực đặt lên vị trí ấn đường của gã.

-Mẹ nó, bản thiếu gia lần này bất chấp!

Thường Nhạc âm thầm cầu nguyệt một tiếng, tay đặt ở ấn đường Lưu Mãnh đột nhiên bắt đầu chuyển động, chưởng lực vừa nuốt vừa phun.

Cả người Lưu Mãnh run lên như bị điện giật, nếu gã quen biết Cao Tiếu mà nói, hai người có thể giao lưu một chút… Bởi vì trong khoảnh khắc đó, Lưu Mãnh chỉ cảm thấy sâu trong linh hồn mình có thứ gì đó bị người ta lấy đi, sau đó lại bị người ta đánh vào một dấu vết thần bí đáng sợ!

Mà lần này Lưu Mãnh còn tiếp nhận sự đãi ngộ cao hơn Cao Tiếu rất nhiều, gã chỉ cảm giác năng lượng trong cơ thể mình bị Thường Nhạc không ngừng hút đi… Sai rồi, Thường Nhạc không hề hấp thu sức mạnh của gã, mà là chuyển hóa tất cả năng lượng của Lưu Mãnh, hóa thành hạt bụt phiêu tán trong không khí, cuối cùng chìm vào vô tung.

‘Bịch’ một tiếng, Lưu Mãnh suy sụp ngã xuống đất, ánh hào quang trên người hoàn toàn tiêu tan, giống như một người trung niên dùng Viagra không có hiệu quả, cả người như già đi cả mười tuổi, cả khuôn đột nhiên trở nên vàng vọt tràn ngập sự khó tin, gần như điên cuồng hét lớn:

-Không thể nào, không thể nào, mày dùng yêu thuật gì? Mày…

-Bà nội nó chứ, nguy hiểm thật!

Thường Nhạc thầm kêu một tiếng, đưa tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán, châm một điếu thuốc lá hít sâu một hơi, xem ra là để bình phục tâm tình kích động kia, hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của Lưu Mãnh.

-Nói cho tao biết, mày rốt cuộc là ai?

Lưu Mãnh hoàn toàn phát điên, gã coi như là người dị năng bí mật rồi, nhưng chưa từng thấy qua người cổ quái như Thường Nhạc, không hiểu rõ vấn đề này, gã chết cũng không cam lòng.

Thở ra một vòng khói thuốc, Thường Nhạc lộ ra nụ cười vô cùng hôn nhiên, từ từ nói:

-Xin hỏi, tao tại sao phải nói ày biết? Các người không phải là điều tra rất rõ ràng mới chuẩn bị để đối phó sao?

-Tao không phục, tao không phục, khốn kiếp, tao muốn biết dị năng của mày!

Không ai ngờ đến, Lưu Mãnh lại khóc lớn lên, nhìn qua còn có chút thương tâm, người này hoàn toàn phát điên rồi.

-Biết dị năng của tao? Mày hẳn là nhìn ra được, bản thiếu gia không phải người dị năng.

-Đừng dọa người, ông không tin! Tới đi, dùng dị năng của mày giết tao, tới đi!

-Được, nếu các hạ có thành ý như vậy, tao sẽ thỏa mãn!

Thường Nhạc búng rơi tàn thuốc, nhặt một miếng gạch ở dưới đất lên, từ từ đi đến bên cạnh Lưu Mãnh, từ từ cúi người xuống, dùng miếng gạch đập mạnh vào đầu Lưu Mãnh… Sau khi hét thảm một tiếng, Lưu Mãnh rốt cuộc không phát ra được bất kỳ âm thanh nào nữa, bị Thường Nhạc đập áu thịt lẫn lộn.

Nếu có người tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, đoán chừng sẽ sợ tới mức mất hồn mất vía, thật sự giống như một người cầm gạch đập quả óc chó, Thường Nhạc hoàn toàn không coi Lưu Mãnh là con người, mặt không chút thay đổi chuyên chú đập, mãi đến khi đối phương hoàn toàn hóa thành một đống thịt nát.

Không biết qua bao lâu sau, Thường Nhạc đứng lên hít một hơi không khí xen lẫn mùi máu tươi thật sâu. Trong gió đêm mát mẻ, trên người hắn đột nhiên toát ra hơi nước giống như khói trắng. Ngay sau đó, sự việc khiến người ta mở rộng tầm mắt đã xảy ra, vết máu bắn tung tóe trên người Thường Nhạc bắt đầu hòa tan, từ từ bốc hơi thành hơi mờ trong hơi nước, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa. Mà cả người Thường Nhạc thì giống như được tắm suối nước nóng, thần thái sáng loáng nét mặt tỏa sáng.

-Nghiệp chướng, lão phu muộn một bước!

Một tiếng gào to vang lên từ phía xa, có vẻ cực kỳ đau đớn, âm thanh này tuy rằng già nua, như lại có lực uy hiếp khiến mí mắt Thường Nhạc nhảy loạn lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.