Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 301: Chương 301: Bồi Dưỡng Tình Cảm 2




Thường Nhạc thấy cô rõ ràng là đau nhưng vẫn muốn, nghi ngờ lên tiếng hỏi: - Em không phải là thích cái đó chứ? Đau cũng vui, cái này quả thực rất giống loại đó.

Thường Nhạc tuy miệng thì hỏi, nhưng thân dưới đã bắt đầu chuyển động, bởi vì bản thân cô đong đưa thật sự khiến tên nhóc ở bên trong vô cùng không thoải mái, phải biết rằng nơi đó của trinh nữ vô cùng hẹp.

- Em chính là thích loại cảm giác này. Cô hưởng thụ trả lời câu hỏi của Thường Nhạc.

Dần dần, cảm giác đau đớn của cô đã biến mất, lưu lại chỉ là khoái cảm thật sự. Tuy hiện tại không phải là đau mà thích thú, nhưng cô lại càng thêm thích thú.

Thường Nhạc nhìn bộ dạng thoải mái của cô, thân dưới lại càng ra sức co rút, ngay sau đó, tiểu mỹ nhân lúc đầu là nhẹ giọng rên rỉ dần đến hô to, quả thực là điên cuồng vô cùng, giống như một dâm phụ chưa thỏa mãn dục vọng.

Cho dù ở ngoài mặt là như vậy, nhưng kỳ thật ở sâu trong lòng, cô lại đang vô cùng ngượng ngùng, nếu có một cái lỗ ở đây mà nói, tin rằng cô sẽ không chút do dự mà chui vào.

Thiếu nữ bản tính là ngượng ngùng, tác dụng của thuốc lại làm cho thiếu nữ trở nên lớn mật phóng đáng, loại mâu thuẫn kết hợp này khiến cô gần như lâm vào trong một loại điên cuồng say mê.

- A----- A! Hai thanh âm sắc bén đồng thời vang lên.

Là thanh âm sảng khoái của Thường Nhạc, và thanh âm rên rỉ cuối cùng của cô.

- Ya!! Vừa đụng đến bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô, thì cảm thấy ở mông truyền đến một trận đau đớn, không kìm nổi kêu lên một tiếng.

Miễn cưỡng mở to mắt, vừa đúng nhìn thấy cặp mắt tràn đầy phẫn nộ của cô. Nếu ánh mắt có thể giết người mà nói, tin rằng Thường Nhạc giờ này đã bị giết hơn vạn lần.

Thường Nhạc sờ sờ cái mông đau, có chút buồn bực nói: - Em muốn mưu sát chồng ah!

Nước mắt theo khóe mắt cô chảy xuôi xuống, cô co bả vai lại, tức giận nói: - Tôi thật không ngờ anh lại là người như thế.

Thường Nhạc ngẩn người, sờ sờ trán thầm nói: - Đây là em chủ động mà, tôi mới là người bị hại.

- Anh… anh nói cái gì? Cô tức giận thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, nhưng hạ thể bị thương khiến cô không nhịn được mà nhíu mày.

Thường Nhạc thấy tình cảnh này, vội vàng ân cần nói: - Em không sao chứ.

Cô thở phì phì trừng mắt nhìn Thường Nhạc: - Còn không phải là do anh hại sao.

Thường Nhạc thoáng chần chờ một chút, không kìm được nói lời trong lòng mình:

- Đúng rồi, sao em có thể chủ động như vậy?

- Mẹ biết tôi không thể uống thuốc bổ, cứ uống thuốc bổ là sẽ… Tôi nghĩ bát canh kia là do mẹ đưa tới nên mới uống! Vẻ mặt Đệ Nhị Mộng hơi mê hoặc, buồn bực nói.

Nghe nói như thế, Thường Nhạc coi như hoàn toàn hiểu rõ. Thuốc bổ đối với Đệ Nhị Mộng mà nói chính là xuân dược, chỉ là bản thân mình không biết mà thôi.

Cái gọi là làm việc trái lương tâm, chỉ sợ quỷ gõ cửa. Thường Nhạc theo bản thân giật mình, nhưng hắn vừa động, Đệ Nhị Mộng lập tức cảm thấy giữa hai người có ma sát trắng trợn.

Khuôn mặt Đệ Nhị Mộng đỏ lên, miễn cưỡng chống đỡ thân hình:

- Tôi đi tắm trước! - Ha ha, Mộng Nhi, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng rồi, lại lần nữa có được không? Thường Nhạc cảm giác dục vọng lại dâng lên. Không kìm nổi nghĩ muốn xách súng lên ngựa, rong ruổi chiến trường thỏa thích một phen.

- Anh còn dám nói lung tung, cẩn thận tôi cắt cái kia của anh… Đệ Nhị Mộng trừng mắt nhìn Thường Nhạc, có chút cáu giận nói.

Khuôn mặt sau khi làm tình kia khiến Thường Nhạc ngây dại. Vẻ đẹp của cô hoàn toàn không kém bất cứ người phụ nữ hắn biết nào, không ngờ tới, khi cô xấu hổ, vẻ mặt còn đẹp hơn lúc bình thường gấp bội.

- Chẳng lẽ đây là bức họa đẹp nhất trên đời sao?

Thường Nhạc không kìm nổi thốt ra.

Thân hình mềm mại của Đệ Nhị Mộng thoáng cứng ngắc lại một chút, vẻ mặt lại lộ ra ngượng ngùng, nhưng cô vẫn xuống giường.

- Sao mình càng ngày càng dê vậy chứ? Nhìn bóng dáng dần đi xa kia, Thường Nhạc miễn cưỡng ép dục vọng vừa dâng lên kia hạ xuống, hắn cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, tuy vừa rồi lúc bắt đầu là Đệ Nhị Mộng chủ động đưa tới cửa. Nhưng sau đó, dường như mình cũng vô cùng hưởng thụ, chẳng lẽ sau khi Hiên Viên tâm pháp tiến vào tầng thứ năm, dục vọng càng dồi dào hơn so với trước kia?

Thường Nhạc nghĩ đến lúc Hiên Viên tâm pháp tiến vào tầng thứ ba cũng xuất hiện loại tình trạng siêu cường này!

Đàn ông tắm rửa mười phút, phụ nữ tắm rửa nửa giờ, câu nói này đại khái không sai biệt lắm, ngay khi Thường Nhạc nhẩm tính thời gian, cửa bị đẩy ra.

- Oa, sao anh lại ngủ trên giường chị em? Một giọng nói vô cùng đột ngột vang lên, chỉ thấy Tiểu Bảo cười hì hì nhìn Thường Nhạc: - Anh… anh không phải là trần truồng lên giường cùng chị em chứ?

Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Bảo liền bảo tới.

- Yô, mùi vị phía trên thật kỳ lạ nha! Đột nhiên Tiểu Bảo linh hoạt che mũi ngọc, kinh ngạc nói.

Khuôn mặt già nua của Thường Nhạc lần đầu tiên đỏ ửng lên, vừa rồi cùng Đệ Nhị Mộng hỗn chiến một hồi trên giường, đương nhiên sẽ có loại mùi vị này. Đáng tiếc là Tiểu Bảo chưa trải qua những chuyện đó nên không rõ ràng lắm.

- Ha ha, anh đi tắm!

Căn bản không đợt Tiểu Bản kịp phản ứng, Thường Nhạc trực tiếp dùng chăn bọc thân thể mình lại, vọt ra khỏi phòng.

Mới đến cửa phòng tắm, chợt nghe đến tiếng cười của Đệ Nhị Mộng ở bên cạnh, tâm thần Thường Nhạc thoáng nhảy lên một cái. Xem ra có thể tắm uyên ương một hồi. Một nụ cười giảo hoạt của kẻ sắc lang xuất hiện trên miệng Thường Nhạc.

Trong nháy mắt, người kia cũng đã cởi truồng xuất hiện bên ngoài phòng tắm.

- Bảo bối, anh tới đây! Hai tay vừa dùng lực, người liền như sao băng vọt vào. Mơ hồ nhìn thấy đôi tuyết trăng kia, tuy có sương mờ mông lung, nhưng Thường Nhạc vừa vặn vồ tới.

Chỗ thịt kia dường như muốn né tránh, nhưng tốc độ của Thường Nhạc quá nhanh, lại quá chuẩn xác, cho nên vừa vặn ôm trọn lấy. Mùi thơm tự nhiên của thiếu nữ phát ra, Thường Nhạc sửng sốt, hơi kinh ngạc nói: - Sao thân thể của em lại đày đặn hơn nhiều thế…

Lời còn chưa nói hết, cả người Thường Nhạc đều ngây dại, một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người đang đứng đối diện trước mặt hắn, tuy nhiên lại không phải là Đệ Nhị Mông mà hắn muốn ôm.

- Ôm thoải mái không?

Thanh âm tao nhã lạnh nhạt vang lên bên tai Thường Nhạc, dường như có vài phần mềm mại, có vài phần ngượng ngùng, lại có mùi thuốc súng.

- Bảo Ngọc! Thường Nhạc cảm giác đầu mình đột nhiên oanh một tiếng, bản thân ôm ai không ôm, lại có thể ôm phải một bó thuốc nổ.

- Có phải còn muốn tiếp tục ôm không? Thanh âm xinh đẹp động lòng người kia lại lần nữa vang lên, tuy nhiên lại mang theo vài phần quyến rũ.

- Oa! Thường Nhạc sợ tới mức đột nhiên buông ra.

Bởi vì vừa rồi bị Thường Nhạc ôm chặt, bây giờ lại bị buông lỏng ra, kết quả là đứng không vững, cả người ngã về phía Thường Nhạc.

Thường Nhạc né không kịp, lại lần nữa dính lấy Bảo Ngọc.

- Ha ha, lần này là cô chủ động đấy nhá! Thường Nhạc hơi lúng túng nhìn dung nhan tuyệt sắc trước mắt, lần này góc độ và tầm mắt cũng đoan chính hơn so với lần trước, cũng vừa lúc có thể nhìn thấy được toàn bộ thân thể cô. Ban đầu là khuôn mặt xinh đẹp phía trên của Bảo Ngọc, hiện tại lại hiện ra thân hình vô cùng lả lướt của cô, làn da trắng nõn không tì vết, bộ ngực đầy đặn, hạ thân kinh tâm động phách…

Nhìn thấy những thứ đó, cho dù là thái giám cũng phải động tâm chứ đừng nói đến Thường Nhạc vốn đã dục hỏa phấn thân. Hạ thân hắn ngay trong chớp mắt đã có phản ứng, thứ gì đó cứng rắn đang chĩa mạnh vào phần giữa của thiếu nữ.

- BA~~

Dục hỏa còn chưa dụi tắt, hai má đã cảm giác được đau buốt.

- Đồ đê tiện vô sỉ hạ lưu! Ngón tay nhỏ bé mảnh khảnh của Bảo Ngọc chỉ thẳng vào mũi Thường Nhạc chửi loạn lên, sau đó người nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm. Nhưng trong một chớp mắt, trong đầu cô không tự chủ được sinh ra một ý niệm: “Sao hắn không ngăn mình lại?”

Đúng lúc này, một thân hình uyển chuyện xuất hiện phía sau Thường Nhạc, nhìn hắn ngây ngốc tại chỗ, cô đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói: - Không đau chứ?

Vừa nói, ngón tay mềm mại kia vừa nhào nặn lên mặt Thường Nhạc.

Thường Nhạc khẽ vui mừng, không ngờ sau khi phát sinh quan hệ với Đệ Nhị Mộng, tiên nữ hạ phàm lại có thể động lòng người như vậy, hắn cười tà nói: - Anh nào biết được bên trong sẽ có thêm một người chứ, bằng không bây giờ hai chúng ta đã bắt đầu dục tiên dục tử rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đệ Nhị Mộng hơi đỏ lên, cô ngượng ngùng liếc nhìn Thường Nhạc, cô đã sớm quần áo chỉnh tề, nhưng Thường Nhạc vẫn trần truồng đứng trước mặt cô.

- Anh tiếp tục tắm đi, em ra ngoài trước. Dường như cảm giác được tiểu đệ của Thường Nhạc sắp ngẩng đầu, Đệ Nhị Mộng vội vã nói một câu.

Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng cô đã biến mất.

- Lên thì cũng lên cả rồi, thực sự đáng sợ như vậy sao? Thường Nhạc vô cùng buồn bực, Đệ Nhị Mộng không ngờ lại dùng dị năng để chạy trốn, đây quả thực là chuyện khiến thứ tự cho là sức hấp dẫn nam tính kia biến mất sạch sẽ.

- Mình đến cùng là làm sao? Sau khi tắm rửa, Thường Nhạc thầm buồn bực trong lòng, dựa theo tính cách trước kia của mình, tuyệt đối sẽ không giống như hôm nay, nhìn thấy gái liền giống như chó săn thấy con mồi của mình.

Thường Nhạc tự nói thầm trong lòng: - Chẳng lẽ mình trời sinh chính là một sắc lang? Sao tính cách của mình lại có thể lỗ mãng như vậy?

- BA~~ Thường Nhạc tự vỗ đầu mình một cái: - Móa, bản thiếu gia vốn là người có văn hóa, theo đuổi mỹ nữ chính là chuyện có tính văn hóa cao nhất, trong nhà hồng kỳ không đổ, bên ngoài cờ màu bồng bềnh, thế này mới phù hợp bản sắc kiêu hùng!

Sau khi vội vàng tắm rửa xong, Thường Nhạc đi ra khỏi phòng tắm. Lọt vào tầm mắt chính là Bảo Ngọc và Đệ Nhị Mộng đang yên lặng ngồi trên sô pha. Từ thần sắc thản nhiên của cô, Thường Nhạc liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, các cô chính là đang chờ mình.

- Chẳng lẽ muốn chơi 3P? Một hình ảnh tục tĩu lập tức xuất hiện trong đầu Thường Nhạc, thân hình vốn chỉ dùng chiếc áo tắm vây lấy, bộ phận phía dưới nổi lên rõ ràng hơn.

Khuôn mặt của Bảo Ngọc và Đệ Nhị Mộng không hẹn mà cùng đỏ lên.

Nghĩ đến một màn vừa rồi trong phòng tắm, nắm tay Bảo Ngọc hơi nắm lại, chỉ cần có cơ hội, cô nhất định sẽ hung tợn giáo huấn cho người kia một chút, cũng muốn nói cho hắn biết, thân thể một số người có thể nhìn, thân thể một số người khác lại không thể nhìn!

- Lão đại, anh và chị đã ngủ cùng nhau rồi, sau bụng của chị vẫn chưa to ra? Tiểu Bảo từ trong phòng đi ra, tò mò nhìn chằm chằm bụng của Đệ Nhị Mông, nghiêm túc hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đệ Nhị Mộng hoàn toàn đỏ lên. Con bé đáng chết này, rốt cuộc là có hiểu hay không, chuyện sinh con làm sao có thể nhanh như vậy chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.