Thường Nhạc:
- Cô ấy bảo anh đi lên đó.
Vũ Thì Tình gật gật đầu, trong vẻ cảm thông còn có chút như cười trên nỗi đau khổ của người khác nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc dùng ánh mắt càng thêm thông cảm nhìn Vũ Thì Tình, vẻ mặt tà mị dị thường, âm thanh lộ vẻ đùa cợt:
- Cho phép tôi hỏi một câu, vì sao cô ấy kêu tôi lên thì tôi phải lên?
Vũ Thì Tình ngẩn ra. Đúng vậy, điều nào trong luật quy định Thường Nhạc nhất định phải đi tiếp nhận cái sự việc chưa biết là việc gì kia?
Trong nhân sinh quan của Thường mỗ nhân, loại đàn ông thấy gái đẹp đã dựng tóc gáy chân tay mềm nhũn là đáng khinh bỉ nhất. Hắn không phải loại đàn ông như vậy, nên hắn từ chối phục tùng sự an bài của mỹ nữ. Đấy không phải vấn đề không thương hoa tiếc ngọc mà là vấn đề mang tính nguyên tắc.
Hai người ngồi nghỉ ngơi trên ghế dài trong phòng tập, Thường Nhạc nhắm mắt trầm tư một lát đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Tình Nhi, vì sao các em lại muốn diễn “Romeo và Julliet”, đối với nhạc hội của trường mà nói thì vở này dài quá, nếu diễn theo kịch bản nhanh nhất cũng phải hơn nửa giờ, sợ là hưởng ứng không tốt lắm…
Đối với cách xưng hô “Tình Nhi” vô cùng thân thiết này, Vũ Thì Tình từ trong đáy lòng như đã thành thói quen, còn có chút hưởng thụ rằng cách gọi thân mật này chỉ thuộc về hai người, rất chăm chú nhìn Thường Nhạc cô chần chừ nói:
- Thế nhưng đây là tiết mục cô Tần Uyển chỉ định.
- Cô Tần Uyển?
Thường Nhạc giật mình, trái tim mạnh mẽ co thắt một chút, vị đại mỹ nhân trưởng thành xin nghỉ bệnh này hiện giờ rốt cục thế nào rồi? Liệu có gầy đi rất nhiều không? Bạn học Thường thương hoa tiếc ngọc mà nghĩ, ngay sau đó lại toát ra ý tưởng dâm đãng: “Ài, không thể gầy được, nếu chỗ đó mà cũng gầy đi thì sao?”
Nếu như cái bộ ngực cao ngạo nức tiếng học viện của Tần Uyển mà đột nhiên “giảm béo” thì đúng là sự việc làm cho nhân thần cộng phẫn.
Vũ Thì Tình cười khẽ nói:
- Đúng rồi, cô Tần Uyển không chỉ dậy tiếng Anh một hai lớp cấp ba năm đầu mà còn là bí thư chi đoàn, rất nhiều hoạt động vui chơi giải trí đều do cô phụ trách.
Bạn Thường lộ vẻ lo lắng rất thuần khiết hỏi:
- Chẳng lẽ cô ấy không biết là vở “Romeo và Julliet” không phù hợp với tinh thần diện mạo của học sinh phổ thông sao? Em xem, trong đây còn có cảnh hôn, em thấy mấy lão cổ lỗ sĩ trong trường có tiếp nhận được không?
- Sắc lang, sao đột nhiên lại trở nên khuôn phép như vậy? Không phải trước giờ anh vẫn mong diễn cảnh hôn sao? Hừ, đừng tưởng tôi không biết tâm tư của anh.
Vũ Thì Tình không khách khí dậy dỗ Thường Nhạc, cái miệng nhỏ nhắn cong lên như thoáng ghen tuông.
Đi dụ dỗ vào hoàn cảnh này thì chỉ như đổ thêm dầu vào lửa, hắn chỉ nghiền ngẫm tâm lý phụ nữ một chút rồi làm ra phản ứng. Kết quả là Thường Nhạc quyết đoán nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người đẹp cười xấu xa nói:
- Tình Nhi không thích tôi diễn cảnh hôn với người khác, vậy tôi diễn với em thì sao?
- Đang ghét, anh xấu chết đi được.
Vũ Thì Tình chưa kịp ghen đã rụt người tránh ra.
- Lại đây.
Thường Nhạc vẫy vẫy tay.
- Còn lâu mới qua, ngươi muốn bắt nạt tôi.
Vũ Thì Tình sợ hãi nói.
Thường Nhạc nghiêm túc nói:
- Không đâu, tôi với em nói chuyện chính, nghiêm túc.
- Thật á?
- Ồ, lời này của em lại làm tôi tổn thương rồi.
Vũ Thì Tình lúc này mới cẩn thận đi tới ngồi bên cạnh Thường Nhạc, thấy người này rất giữ lời vào đề nói:
- Nói ra thì, vở kịch này có những chi tiết hơi quá, nhưng học viện Kiêu Tử không giống với những trường phổ thông khác, nơi này rất nhiều học viên vừa tốt nghiệp đã ra nước ngoài học, vì vậy, tư tưởng sẽ cởi mở hơn. Về phía trường học cũng có giáo dục sớm đối với những học sinh của mình, có phương châm khá Tây hóa…Bởi vậy, vở kịch này không coi là vượt rào đâu, hiểu không? Ở phương Tây, đây chẳng qua là chuyện rất bình thường thôi.
Thường Nhạc gật gật đầu không hề để ý nói:
- Hiểu rồi, chỉ là có lúc tôi cảm thấy nghi hoặc thôi, cảm thấy vở kịch này không thích hợp diễn ở trường.
Vũ Thì Tình cẩn thận đánh giá biểu hiện thay đổi trên mặt người này, nghĩ một lát rồi nói:
- Kỳ thật, nếu có kịch bản tốt mà nói thì cũng có thể thay đổi. Bởi vì rất nhiều kịch bản hay đã diễn vào những năm trước đó hoặc là các lớp các đoàn thể khác đã lấy nên chúng ta không có nhiều không gian để lựa chọn.
- Có thể đổi?
Nét mặt Thường Nhạc có chút sức sống.
- Đương nhiên có thể!
Vũ Thì Tình cũng lộ vẻ hưng phấn mong đợi nói:
- Chẳng lẽ anh có đề nghị nào hay chăng?
Thường Nhạc tươi cười quyến rũ bí hiểm nói:
- Tình Nhi, em nghĩ một chút, nếu chúng ta diễn một vở kịch có nét đặc sắc của Trung Quốc hoặc là ca kịch thì hiệu quả sẽ như thế nào?
Ánh mắt Vũ Thì Tình sáng lên, người này luôn mang lại cho cô niềm vui bất ngờ, tuy nhiên suy nghĩ một chút cô lại chán nản nói:
- Kịch bản Trung Quốc đặc sắc? “Lương Chúc” sao? Nhưng vài năm trước đã có lớp diễn rồi.
Thường Nhạc vẻ mặt không chỉ có chút khổ tâm mà thực sự là rất thương tâm căm giận nói:
- Tình Nhi, em cũng coi thường tôi quá, đương nhiên phải là vở chưa từng diễn chứ.
Vũ Thì Tình giật mình, bỗng nhiên nghĩ tới Thường Nhạc chưa bao giờ đi đường thường thì không khỏi tinh thần tỉnh táo, trên mặt sáng rọi vẻ đẹp mê người vội vã giục:
- Vậy anh nói đi, rốt cuộc là cái gì?
Thường Nhạc câu đủ rồi bây giờ lại căn cứ đạo đức nghề nghiệp của hoa hoa công tử tranh thủ một chút cười gian lận:
- Gọi tôi một tiếng “Ông xã” tôi sẽ nói cho cô biết.
- Hả?
Vũ Thì Tình hét lên một tiếng, ánh mắt kinh hoàng không che giấu được vẻ ngọt ngào, nũng nịu nói:
- Anh lại khi dễ người ta, ban đầu đã nói là làm bạn rồi, không để ý tới anh nữa.
Thường Nhạc rất có khí khái nam tử nói ra mấy chữ:
- Tôi cũng không để ý tới em nữa.
Làm một cô nàng nũng nịu lại gặp phải nam nhân vô lại, ai thắng ai thua đây quả là một vấn đề đáng nghiên cứu thảo luận và nghiên cứu sâu xa.
Sau khi đứng hình hai phút ba mươi bảy giây, Vũ Thì Tình nhận thua:
- Thường Nhạc, anh đừng ép ta, người ta lớn hơn anh đấy, hay người ta gọi là A Nhạc có được không?
- Được…
Thường Nhạc thấy tốt cũng nhận luôn, luôn tiện tranh thủ thăm dò phản ứng của người đẹp:
- Nhưng, em phải hôn tôi một cái.
Vũ Thì Tình không còn gì để nói, đột nhiên nhắm mắt mặt đỏ như quả hồng, không nao núng hôn một cái trên mặt Thường Nhạc. Trên thực tế là cô nhắm mắt nên đã hôn lên cằm hắn.
Sặc, nể mặt thế à? Thường Nhạc giật mình thích chí nhắm mắt hưởng thụ. Vốn chính là thử thôi không ngờ lại thành công. Trời xanh có mắt, đúng là trời xanh có mắt.
Vũ Thì Tình mở mắt, gương mặt tinh xảo vẫn ửng hồng, đôi thỏ trắng ngạo nghễ trước ngực cũng lay động theo tâm tình kích động của chủ nhân, lúc này cô mới nói:
- Đồ xấu xa, nói đi, anh mà còn bắt nạt tôi thì tôi sẽ không thèm để ý tới anh nữa, thật đấy.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Thường Nhạc kiềm chế vẻ bất cần lười biếng nói:
- Tình Nhi, em có nhớ hơn mười năm trước có một bộ kịch rất máu nổi danh trong nước tên là “Đại Minh Cung Từ”.
Nghe nói vậy Vũ Thì Tình thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên kích động:
- Đương nhiên là biết, tôi còn xem hai lần rồi, bên trong phối nhạc và lời kịch thật sự rất duy mỹ…Dù nhiều người đều nói bộ này quá nghệ thuật hóa nhưng tôi thực sự rất thích.
- Duy mỹ?
Thường Nhạc khinh khỉnh cười, nụ cười kia đã đả kích tâm linh yếu ớt của em gái Vũ kia, trong ánh mắt nghi hoặc của cô Thường Nhạc nói tiếp:
- Hành động trang phục các loại tôi cũng không muốn nói nhiều. Bộ này diễn phần lớn bắt chước phong cách Shakespeare và Thagore, có vài câu thậm chí hoàn toàn hùa theo, thậm chí âm nhạc, vở đó phối nhạc là trích dẫn của Legend of Fall (Mùa thu truyền kỳ), còn có cả tiếng kèn tây Scotland của “Dũng cảm tâm”, có cả phối nhạc của “Cháy tình năm tháng”…Cái này gọi là duy mỹ?
Vũ Thì Tình nghe mà có chút ngây người, cô đột nhiên ý thức được ở cùng với tên “Nhạc biến thái” này làm cô cảm thấy rất tự ti, cô từng cực kỳ thích phim bộ, bị Thường Nhạc phân tích sơ bộ một chút lập tức đã thấy phim bộ sụp đổ không đáng một đồng.
Đôi mắt đẹp hiện vẻ hoang mang, Vũ Thì Tình khó hiểu:
- Nếu vậy anh còn nhắc bộ này với tôi làm gì?
Thường Nhạc ngạo mạn nói:
- Chúng ta viết ra một bộ không khác lắm không được sao, dù sao cũng là nhạc hội của trường cũng không cần bản quyền. Hahaha…
Mắt Vũ Thì Tình sáng lên, rất sốt ruột hỏi:
- Vậy ai viết? Cao Tiếu à? Người đó viết văn rất tốt đấy.
Nét mặt như cười như không, Thường Nhạc bộ dạng rất hạ mình nói:
- Lần này, tôi cho phép hợp lực cầm đao cùng anh ta, tạo ra một bộ kịch kinh điển trong hội diễn văn nghệ trường khiến tất cả các em đều rơi nước mắt, một bộ ca kịch thuần túy Trung Quốc. Tên vở tôi cũng nghĩ rồi, chính là “Máu chó Đại Đường”.
- “Máu chó Đại Đường”?
Đôi mắt đẹp của Vũ Thì Tình mở lớn, lại nghe thấy Thường Nhạc muốn đích thân bút tác càng làm cô thêm hưng phấn, kích động, nhưng nghe tới cái tên vở kịch làm cô muốn đập đầu vào tường. Cô vừa buồn cười vừa tức giận đập tay Thường Nhạc:
- Đang ghét, không thể nghĩ ra cái tên gì dễ nghe hơn được à?
- Nhưng mà vở kịch này thực sự rất máu chó à nha.
Thường Nhạc vừa tủi vừa thành thực nói.
Vũ Thì Tình hoàn toàn không để tâm đến diễn kỹ cao siêu của bạn học Thường, càng không để hắn giải biện:
- Làm gì có, cái này gọi là lãng mạn, đẹp đẽ, còn uyển chuyển hàm súc, không thể dùng máu chó để hình dung, hừ.
Thường Nhạc bị lời lẽ ngôn tình độc hại của tiểu nữ sinh này hoàn toàn đánh bại, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, để sau khi bọn tôi viết xong em sẽ tự nghĩ ra đề mục đi.
- Á, A Nhạc, anh thật tốt.
Tiểu nữ sinh ngôn tình hào hứng không ngờ không tự chủ được ôm lấy Thường Nhạc, bộ ngực truyền đến cảm giác tê dại làm Thường Nhạc như người bị hại thiếu chút nữa phạm sai lầm.