Cái tay còn lại của hắn không ngừng khiêu khích trên chỗ kín của cô, chỗ ấy của Thường Nhạc bỗng đưa lên, động tác cũng càng ngày càng cuồng dã, thân hình mạnh mẽ đè lên.
Huyễn Linh đã hưởng thụ lần đầu tiên trong đời, sau đó cô yếu ớt, nằm trên giường không thể cử động.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, Thường Nhạc càng thêm thương yêu mà hôn cô, hôn những giọt mồ hôi vương trên người cô.
Lúc này đây, khuôn mặt của Thường Nhạc ngập tràn nụ cười tà mị.
Để nâng cao thực lực, giữa hắn và Huyễn Linh vốn không trải qua nhiều màn dạo đầu mà trực tiếp tiến vào giai đoạn cuối cùng.
Sau khi có được thân thể của cô, Hiên Viên tâm pháp cuối cùng cũng đã bước vào tầng thứ năm, cả người có cảm giác nhẹ tênh.
Mộ Dung Trường Thiên nắm lấy nắm đấm của mình, nhìn nhóm người ZNV bằng ánh mắt lạnh lùng, bọn họ đang nắm giữ 10% thuốc phiện của thế giới.
Trừ Tam Giác Vàngvà tổ chức Mafia ở châu Âu ra thì có thể nói người ZNV là thế lực lớn nhất, Tam Giác Vàng và tổ chức Mafia ở châu Âu đều không phải đối tượng dễ dàng đối phó.
Nhưng những người ZNV này lại khác, chỉ cần bản thân ác hơn họ thì tất cả đều có thể đạt được.
- Đường đường là Mộ Dung thế gia mà lại thất hứa, các người không sợ người đời biết sẽ nhạo báng sao? Thủ lĩnh của người ZNV là một người trung niên, làm da ngăm đen nổi lên những hào quang kỳ dị.
Phía sau gã có mười mấy người ZNV, da dẻ bọn họ đều đen như vậy, con ngươi của họ màu đen nhưng có pha chút xanh lam, thoạt nhìn sẽ khiến người khác nghĩ đến loài sói đang trong cơn đói.
Chỉ cần không để ý một chút thì sẽ bị đối phương xé tan thành những mảnh vụn.
Đằng sau Mộ Dung Trường Thiên chỉ có hai người, một nam một nữ, người đàn ông vô cùng điển trai, còn cô gái vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ, nếu Thường Nhạc mà thấy, nhất định sẽ cho rằng đây là phiên bản của Tô Mị Nhi.
Tất nhiên cô gái trước mắt ngoài vẻ quyến rũ ra thì cả người còn toát ra được nét cổ quái, giống như một đóa hoa hồng đầy gai cảnh cáo những người có âm mưu với mình tuyệt đối không được lại gần.
Đồng tử của Mộ Dung Trường Thiên co lại, lạnh lung nói: - Nhạo báng ư? Chỉ cần giết sạch các người thì chuyện này tất nhiên sẽ không có người nào biết, lấy ai mà nhạo báng đây?
- Chỉ dựa vào ba người các ngươi sao?
Tên thủ lĩnh ZNV cười lạnh, lắc đầu khinh thường.
- Không sai, chỉ cần ba người chúng tao.
Mộ Dung Trường Thiên cười quỷ dị, nói: - Thậm chí còn dư nữa. Vừa dứt lời, Mộ Dung Trường Thiên bắt đầu hành động, lôi một sợi dây màu dài màu đen ra khỏi mặt đất.
Tên thủ lĩnh ZNV không phản ứng kịp, chỉ cảm nhận được sự đau đớn tột độ ở khắp cơ thể.
Cà người gã rúc lại như một con tôm trên mặt đất, gã cảm thấy tốc độ vừa nãy quá nhanh, sức mạnh lại khủng khiếp. Dạ dày của gã giống như là bị một quyền của Mộ Dung Trường Thiên làm cho rời khỏi cơ thể.
Mộ Dung Trường Thiên lạnh lùng nhìn thủ lĩnh ZNV rồi nói: - Thế giới này rất tàn khốc, mày không thể không công nhận sự thật này, nắm đấm của ai cứng thì người đó là lão đại. Hiểu chưa?
- Giết!
Bên cạnh mười mấy người ZNV, bọn họ hiển nhiên muốn cậy vào việc nhiều người, một nửa trong đó đã móc súng ra.
Còn vào lúc này, cô gái đứng bên cạnh Mộ Dung Trường Thiên đã bắt đầu hành động, thân hình mềm mại như rắn của ả vừa mới cử động đã giống như ảo ảnh.
Tên ZNV kia xông lên phía trước kia chỉ cảm thấy hoa mắt, tiếp đó cả người bị quấn lấy, hô hấp càng khó khăn hơn, thân hình càng ngày càng chặt….
- A!
Gã rên lên một cách đau đớn.
Cùng lúc này một người trẻ tuổi khác đứng bên Mộ Dung Trường Thiên cũng đã động thủ, nhanh như điện, nắm tay trực tiếp giơ ra, một tên người ZNV bước lên bắt lấy.
- Bịch!
Sự va chạm giữa hai nắm đấm với nhau, âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên rõ ràng và truyền đến tai mọi người.
Khuôn mặt thủ lĩnh ZNV biến sắc, cục diện trước mắt hoàn toàn là một chiều, sức của ba người này thật sự rất quỷ dị, hắn hít một hơi rồi lạnh lùng nói: - Dừng tay, bọn tao đầu hàng!
Mộ Dung Trường Thiên nghe thấy lời này, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Trong lúc Mộ Dung Trường Thiên thu phục thủ lĩnh ZNV, Thường Nhạc lại bước đến và khiêu khích Vô Nhai.
Địa điểm mà Vô Nhai chọn nằm trên biển, ở đó có hai chiếc ca nô, cung cấp cho hai người đặt chân đến đây.
Khi Thường Nhạc biết địa điểm quyết đấu, đầu tiên là thốt lên câu: - Móa, bố cho mày chết đuối luôn! Tất nhiên trong lòng Thường Nhạc đã rõ, quyết đấu trên biển, ưu thế sống lâu năm trên biển cả của Vô Nhai cao hơn bản thân hắn rất nhiều.
Có lẽ vì lý do trận đấu nên thời tiết cũng trở nên sáng sủa một cách lạ thường.
Hai chiếc ca nô trên biển đem lại một cảm giác trôi nổi bất định, lần này ngoại trừ bọn Tiểu Bảo, Hải Văn và Vô Mộng đang làm khán giả kia ra thì vợ chồng Hắc Long, Đệ Nhị Mộng cũng đã đến.
Dù sao, con gái của bọn họ đều bị người ta ức hiếp, nếu bản thân họ không trở ra thì không còn mặt mũi nào nữa.
Thường Nhạc lẳng lặng đứng yên ở nơi đó, đôi mắt hé mở, thản nhiên nói: - Anh Vô Nhai này, chỉ là quyết đấu thì không có ý nghĩa gì, chúng ta bỏ ra chút tiền đặt cược, thấy thế nào?
Tiểu Bảo ở phía xa nghe thấy, mắt sáng lên, nói: - Em đặt một trăm triệu cá lão đại thắng, rồi đặt một trăm triệu cá anh Vô Nhai thắng!
- Đáng khinh!
Thường Nhạc nghiêng mình, trừng mắt liếc nhìn Tiểu Bảo.
- Cược gì đây?
Vô Nhai nhìn Thường Nhạc bằng ánh mắt lạnh tanh, tên đứng trước mặt mình, bất kể giãy giụa thế nào, kết quả cuối cùng chỉ có một – thua, nhất định sẽ thua!
- Nếu tôi thắng, anhi làm em trai tôi! Thường Nhạc nghiền ngẫm nhìn Vô Nhai, trên mặt lộ ra nụ cười tà mị.
- Được thôi!
Vô Nhai gật đầu, không chút do dự, nói tiếp: - Nếu cậu thua thì thế nào đây?
- Cái này….
Thường Nhạc nhún vai nói: - Tùy anh thôi!
- Được!
Vô Nhai nhìn Thường Nhạc bằng ánh mắt sâu thẳm, trong lòng nao nao, không lẽ tên này thực sự chắc thắng đến vậy?
Một kích lần trước tại phòng của Đệ Nhị Mộng, bản thân anh ta đã thử, thực lực cao hơn Thường Nhạc một chút.
- Trận đấu bắt đầu!
Hắc Long nói ra bằng giọng điệu không dễ chịu.
Trải qua một thời gian luyện tập, bây giờ Hắc Long dường như đã tốt hơn nhiều, ít nhất mặt ông cũng đã có da có thịt hơn, giống người hơn rồi.
Bỗng nhiên Thường Nhạc nhắm mắt lại.
Vô Nhai ngẩn người, lập tức giơ nấm đấm xuống dưới biển.
Nước biển ùn lùn lao về phía Thường Nhạc, chỉ lơ là một chút thì Thường Nhạc và chiếc ca nô đó sẽ đồng thời bị sức mạnh tiềm ẩn trong nước biển nhấn chìm.
Thường Nhạc vẫn đứng im ở chỗ đó.
- Đồ ngốc, mau tránh ra!
Đệ Nhị Mộng thấy tình hình như vậy, trong lòng lo lắng không yên.
- Ha ha, chị à, chị thật hạnh phúc đó! Tiếng cười trộm của Tiểu Bảo đứng bên cạnh Đệ Nhị Mộng bỗng vang lên.
Đệ Nhị Mộng giật mình, nói: - Tiểu Bảo, em nói bậy gì đó?
- Chị nhìn xem kìa, hai anh chàng đẹp trai ghen tuông, đánh nhau vì chị. Ai! Nếu sau này cũng có hai người đàn ông vì Tiểu Bảo giống như vậy thì Tiểu Bảo có chết cũng cam lòng. Tiểu Bảo thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn mơ mộng.
- Cốc!
Tiểu Bảo chưa kịp phản ứng thì đã bị Đệ Nhị Mộng gõ một cái vào đầu. Chỉ thấy Đệ Nhị Mộng trừng mắt nhìn Tiểu Bảo và nói: - Nhìn cho kỹ đi!
Trong nháy mắt, tình thế đã có sự thay đổi.
Thường Nhạc vẫn nhắm mắt như cũ, nhưng chiếc ca nô đã vọt lên trên mặt biển, cả người hắn giống như là lục bình, sóng biển cao cỡ nào, hắn cũng có thể lướt trên đó được.
Hắn Long nhận thấy tình hình, ánh mắt sáng rỡ, nói: - Tốt quá, như vậy mới có tư cách làm con rể ta.
Sắc mặt của Vô Nhai có chút thay đổi, chỉ một chiêu là có thể nhìn ra, trình độ của Thường Nhạc đã có bước chuyển mình, thân thủ siêu phàm, chiêu thức điêu luyện.
Bất kể đứng từ góc độ nào mà nhận xét thì đều không giống với Thường Nhạc mà anh ta gặp lần trước.
Sóng biển dần dần lắng xuống, thân hình Thường Nhạc xoay một cách điệu nghệ giữa không trung rồi đáp vững vàng xuống chiếc ca nô, hắn nhìn về phía Đệ Nhị Mộng và lộ ra nụ cười tự nhiên.
Mặt Đệ Nhị Mộng đỏ lên, liếc nhìn Thường Nhạc: - Đúng là một tên háo sắc, vô lại, khốn kiếp.
- Cạc cạc — cạc cạc!
Tiểu Bảo đứng bên cạnh cười mờ ám, nụ cười gian trá này của cô và của Thường Nhạc giống như là đúc ra từ một khuôn vậy, chỉ thấy cô nghiêng đầu nói: - Chị à, khi một cô gái phát hiện mình thích một người đàn ông đáng ghét thì đó mới là chuyện đáng sợ nhất!
- Em!
Đệ Nhị Mộng thực sự muốn gõ một cái lên đầu Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo cười hi hi, nháy mắt, gian xảo nói: - Chị ơi, cố gắng lên nào, nhất định phải cua được lão đại, phải có thật nhiều sính lễ, ha ha, Tiểu Bảo không có tiền, Tiểu Bảo nghèo lắm!
Nhìn Tiểu Bảo và Đệ Nhị Mộng cười đùa vui vẻ, Hắc Long cũng nở nụ cười, dù có ra sao, bản thân nhất định phải bảo vệ gia đình này, bảo vệ bầu trời rộng lớn này.
Cho dù xảy ra chuyện gì thì chỉ một mình mình chịu đựng mà thôi!
Hắc Long nhìn về phía xa bằng ánh mắt kiên định.
Thường Nhạc tà mị nhìn Vô Nhai, nói: - Thế nào, một lần nữa nhé?
Vô Nhai lắc đầu nhẹ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt: - Một chiêu thức sử dụng hai lần không phải là tôi. Vừa dứt lời, Vô Nhai bắt đầu động thủ.
- Được thôi!
Thường Nhạc tỏ ra kinh ngạc, trong nháy mắt đã nhìn thấy thân hình Vô Nhai ở trước mặt hắn, đây đúng là chiêu thức di chuyển tức thì mà mình đã dùng vô số cách để học được từ Tiểu Bảo.
Không ngờ rằng Vô Nhai cũng biết, đối với chiêu thức quỷ dị này, Thường Nhạc cảm thấy đầu mình sắp bị bổ thành hai phần rồi.
- Bụp!
Nắm đấm của Vô Nhai đánh thẳng ra ngoài, cùng lúc đó thì Vô Nhai lại biến mất.
Thường Nhạc vội vàng, chịu đựng một quyền đó, toàn thân hơi lui về phía sau, chiếc ca nô dưới chân bắt đầu nứt ra.
- Cẩn thận!
Đột nhiên Vô Nhai xuất hiện sau lưng Thường Nhạc, Đệ Nhị Mộng bèn kêu lên.
Gần như ánh mắt của mọi người đã tập trung lên người Vô Nhai, mặt Vô Nhai đỏ như trái hồng, cô ngượng ngùng cúi đầu.
Tiểu Bảo ngạc nhiên la lên: - Đôi gian phu dâm phụ!