Đột nhiên bị hôn như vậy Tần Uyển có chút cảm giác mê muội, thân thể mềm mại run rẩy, đầu óc tái nhợt, thành luỹ trong lòng cô như bị một lực lượng vô hình đánh tan.
Ngay khi lưỡi Thường Nhạc len lỏi chạm vào cô mới bừng tỉnh, cảm thấy vô cùng kích động “Mình đang làm gì? Cậu ta là học sinh của mình? Cậu ta chỉ mới mười mấy tuổi.”
Trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu hỏi này cảnh cáo mình, Tần Uyển liều mạng giẫy dụa, dùng sức lắc đầu muốn thoát khỏi nụ hôn của Thường Nhạc.
Thường Nhạc đột nhiên đưa đôi tay hung ác mà ôn nhu ôm lấy gương mặt Tần Uyển thâm tình nhìn cô, trong ánh mắt hắn có vẻ u buồn đau thương của người đàn ông bị người yêu cự tuyệt. Lòng Tần Uyển bỗng nhói đau cô nhắm hai mắt không dám nhìn Thường Nhạc nữa, cũng không biết nên làm thế nào.
Thừa nước đục thả câu là việc làm Thường Nhạc đắc ý nhất, vô số lần kinh nghiệm thực chiến nói cho hắn biết cơ hội đã tới. Nâng gương mặt người đẹp Thường Nhạc hôn lên đôi môi đỏ sẫm kia.
Tần Uyển cảm giác nóng ran ở miệng, cô thở dồn dập, trong lòng hỗn loạn khẽ “Uhm” một tiếng, hai chân thiếu chút nữa trở nên mềm nhũn.
Nghe thấy âm thanh thành thục sung mãn đầy sức hấp dẫn này, Thường Nhạc bị kích thích mạnh ôm chặt lấy cô, thân thể cường tráng không ngừng cọ xát vào bộ ngực Tần Uyển, hôn cô đến mê muội. Đầu lưỡi hắn dễ dàng len vào giữa đôi môi lách qua hàm răng cô đùa nghịch với chiếc lưỡi của cô. Bộ ngực Tần Uyển không ngừng phập phồng dưới tác động của nụ hôn đầu cô không tự chủ được mà chỉ đưa lưỡi đáp lại.
Lúc này Tần Uyển đã không nghĩ được nhiều như vậy, trên thực tế dù cô có cố gắng đến thế nào cũng không ngăn được chuyện này, hai người ôm ấp hôn hít quên hết mọi chuyện, thời gian như cô đọng lại, tất cả hình ảnh đều như dừng lại ở thời khắc này.
Ngay cả Tần Uyển cũng không biết hai tay mình tự lúc nào đã đang ở trên cổ Thường Nhạc, Thường Nhạc thủ thỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô hôn mạnh đến muốn lệch cả hàm răng. Không chỉ vì Tần Uyển bỗng chủ động, cũng vì hắn mẫn cảm nhận thấy mùi thơm trinh nữ độc hữu truyền tới từ người Tần Uyển.
Thật không dễ dàng gì!
Thường Nhạc trong lòng bồi hồi, như thể một mỹ nữ đến tuổi này trưởng thành như vậy còn có thể thủ thân như ngọc, đúng là thật hiếm có ở thời buổi này.
Tinh thần không nao núng, Thường Nhạc không có lý do gì để buông tha, đôi bàn tay dao động trên bộ quần áo bóng loáng của Tần Uyển, cô chỉ cảm thấy một trận choáng váng kịch liệt, tay chân không còn chút lực nào kinh hô một tiếng nhưng lại không có điệu bộ phản kháng. Lá gan Thường Nhạc như lớn hơn gấp ba càng thêm càn rỡ, ép Tần Uyển vào góc tường hôn, bàn tay can đảm mạnh mẽ nhào nặn cái vật thể hình cầu của cô mà đã sớm làm hắn thèm chảy dãi.
-Á, đừng!
Tần Uyển lần này hô lớn, bảo vật này có thể nói là vô cùng quý trọng với cô, cô không phải người mù, bình thường cũng biết 100 gã đàn ông thì đến 99 gã dán ánh mắt vào nơi đó của mình, hơn nữa cô có thể khẳng định 1 người duy nhất trong số 100 người kia mà không buồn nhìn cô chắc chắn là đồng tính.
Bảo bối bị xâm nhập, Tần Uyển bây giờ cũng đã tỉnh táo hơn nhiều lại giằng co, thanh âm chính nghĩa trong lòng không ngừng bảo cô không thể lại phạm sai lầm, không thể phạm sai lầm nữa, cậu trai trước mặt này chỉ là học sinh của mình. Cô chỉ buồn bã hô:
-Đừng có làm như vây, Thường Nhạc, buông tôi ra…
Trong mắt Thường Nhạc loé lên chút hối hận, thầm mắng mình nóng vội, bàn tay trộm cắp kia rất thức thời buông khỏi ngọc nữ phong của Tần Uyển.
Tần Uyển giật mình không nghĩ lần này Thường Nhạc lại dễ nói chuyện như vậy. Ngay trong nháy mắt bàn tay Thường Nhạc rời khỏi người mình, cô cảm thấy mình có chút nuối tiếc… Ngay lập tức cô nhận ra tư thế của hai người vẫn rất mờ ám, Thường Nhạc lúc nào cũng có thể lại vồ đến, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim Thường Nhạc, gương mặt không khỏi ửng đỏ, hơi thở lại trở nên dồn dập.
Quả nhiên không ngoài dự kiến của cô, Thường Nhạc chỉ hơinghỉ rồi rất nhanh lại đến gần cô. Nhưng điều nằm ngoài dự kiến của cô chính là hắn lại không đòi hỏi cái miệng của cô mà lại dùng chiếc mũi nhẹ nhàng hít mái tóc cô, bỗng nhiên có luồng khí nhẹ lọt vào tai, khiến Tần Uyển vừa vui lại vừa sợ, thân thể mềm nhũn tê dại.
Lúc này Thường Nhạc thấp giọng tà khí nói bên tai cô:
-Nước hoa Roberto Cavalli, xa hoa rực rỡ mà cao quý, Tiểu Uyển cô đúng là một cô giáo cố làm ra vẻ thành thục hiềm nghi mà, có phải vì muốn xây dựng hình tượng giáo sư nghiêm khắc, điềm đạm trong trường học này?
Tần Uyển vừa thẹn vừa giận dùng sức đẩy Thường Nhạc trong lòng không khỏi kinh ngạc. Bản thân mình hôm nay căn bản không hề xức nước hoa Roberto Cavalli, chỉ là hôm qua xức hơi quá nên trên người còn xót lại chút dư vị, không ngờ lại bị tên tiểu tử dê xồm này giám định được.
Thường Nhạc đột nhiên nhìn Tần Uyển, gần như dùng chóp mũi mình đỡ chóp mũi cô, nụ cười vừa thâm tình vừa xấu xa nói:
-Cô Tiểu Uyển, chúng ta đều đã hôn môi rồi, cô cũng không phản kháng, có phải chuẩn bị làm bạn gái em rồi không?
-Quên đi, là em ép tôi.
Nói xong câu này Tần Uyển lại hết hồn, mình rốt cuộc là người như thế nào, vào thời điểm này lẽ ra phải chửi ầm tên lưu manh này lên mới phải, vì sao lại còn cùng càn quấy với hắn, càm giác như là tình nhân. Mắt cô thấy mũi Thường Nhạc càng lúc càng gần, Tần Uyển chỉ hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, cũng không liếc nhìn hắn lấy một cái.
Bất kỳ một cô gái nào gặp phải tình huống như Tần Uyển đều sẽ rất hậm hực, đánh không lại, phản kháng cũng coi như phí công, muốn hét to lên lại không có can đảm. Nhưng những điều này cũng không phải quan trọng nhất mà chính là trong thâm tâm cô biết mình không phải rất ghét bị tên tiểu sắc lang này xâm phạm thậm chí còn có chút mong đợi, đấy mới là điều mâu thuẫn lớn.
Đang lúc Tần Uyển cho rằng Thường Nhạc sẽ lại xấc xược dầy vò trên khuôn mặt mình cô nghe thấy tiếng nuốt nước bọt rất lớn, một người nuốt nước bọt có thể phát ra tiếng kêu lớn đến vậy sao?
Hoảng sợ nghiêng đầu sang chỗ khác, Tần Uyển xấu hổ và giận giữ muốn chết, Thường Nhạc đang cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, ánh mắt như con quỷ đói ba ngày ba đêm bỗng nhiên nhìn thấy đồ ăn ngon. Điều càng làm cho Tần Uyển nổi giận chính là trong lúc trước đó bị Thường Nhạc xâm phạm, một nút cúc áo mình đã bị mở ra, chiếc áo lót màu đen huyền ảo lộ ra phân nửa, ánh sáng chiếu vào khe ngực trắng như tuyết kia cũng hiện lên chói mắt.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tần Uyển, Thường Nhạc ngẩng đầu lên, nét mặt trở nên chân thành làm bộ dạng kẻ thông thái rởm dừng ở hai mắt Tần Uyển, hắn nghiêm trang nói:
-Đồ lót AgentP, một đại danh từ gợi cảm hấp dẫn. Slogan của họ là “Dùng sự phơi bày để thể hiện sự gợi cảm”. Cho phép học sinh to gan nói một câu, cô Tiểu Uyển, cô thật là xấu xa. Thậm chí đến học sinh xấu xa như em so sánh với cô còn thấy ngượng.
Tần Uyển thiếu chút nữa ngất xỉu thậm chí còn có ý cắn lưỡi tự sát. Tên tiểu sắc lang này, đến thương hiệu nội y của phái nữ này cũng lý giải được rõ ràng như vậy, hơn nữa lại hợp tình hợp lý so sánh nói xấu mình, thật sự là rất…
Tìm không ra từ ngữ nào để hình dung Thường Nhạc, Tần Uyển hoàn toàn lâm vào trạng thái không biết phải làm thế nào, thành luỹ phòng ngự trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ, Thường Nhạc đột nhiên cúi đầu vùi mặt vào giữa hai khe ngực cô như một đứa trẻ con khao khát.
-Không, không. Tên súc sinh, cầm thú.
Tần Uyển rốt cục không kìm nổi lớn tiếng hét, hai tay không ngừng túm tóc, đẩy đầu Thường Nhạc.
Thường Nhạc bỗng ngẩng đầu, sửa sang lại tóc, hoà khí nói:
-Làm ơn đi Tiểu Uyển, đừng có làm em đầu bù tóc rối được không? Cô chưa nghe thấy câu “Máu có thể chảy đầu có thể rơi nhưng tóc không được rối” à?
-Đồ biến thái.
Tần Uyển mắng to, nước mắt giọt ngắn giọt dài lăn xuống, cô căn bản không thể tưởng tượng được lúc này đây Thường Nhạc còn rất để ý đến đầu tóc, một người có thể vô lại đến vậy, cô hoàn toàn phát điên. Dùng bản năng của người phụ nữ, cô giơ tay hung hăng bóp cổ Thường Nhạc.
Rất thản nhiên, Thường Nhạc không chịu ngược đãi, nhẹ nhàng túm lấy hai cánh tay Tần Uyển đơn giản hoá giải công kích của cô. Sắc mặt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt Tần Uyển, từng chữ từng chữ nói:
-Cô Tiểu Uyển, cô hẳn nhìn ra được em là người có văn hoá nên cô đừng ép em phải đánh. Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn em, hãy dịu dàng một chút được không? Đừng nói em không có đạo lý, bây giờ cho cô hai sự lựa chọn, một là cô hãy ngoan ngoãn hợp tác, hai là em sẽ cưỡng gian cô ngay ở đây.
Thế này còn gọi là lựa chọn sao? Tần Uyển đã mất đi khả năng suy nghĩ bình thường, không ngừng nức nở, cô rốt cuộc nhận ra Thường Nhạc không phải loại nam sinh thông thường, hắn là một con quỷ.
Thường Nhạc bỗng vùi đầu hôn lên bộ ngực kia, hơn một lần bị tập kích Tần Uyển đã quen rồi, trong lòng nàng trống rỗng, hệ thần kinh trung ương điều khiển cũng không đưa ra bất kỳ chỉ lệnh phản kháng nào. Cặp tuyết lê chưa từng bị sờ mó kia đang bị Thường Nhạc dùng miệng xâm phạm, dù trong lòng biết phải kiên quyết phản kháng đẩy hắn ra mới đúng nhưng cô lại không kháng cự được từng trận khoái cảm rên rỉ, không tự chủ được vặn vẹo thân thể mềm mại.
Không cởi bỏ áo lót Tần Uyển mà Thường Nhạc chỉ khẽ lật tấm mút một bên ngực, không một từ ngữ nào có thể hình dung được kiệt tác này của thượng đế, nhũ hoa màu phấn hồng kiều diễm ướt át hiện ra với sức hấp dẫn mê người.
Giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, Thường Nhạc nhẹ nhàng hôn lên đóa hoa kia, thâm tình mút lấy nó. Thật lâu sau hắn mới ngẩng đầu quyến rũ:
-Ồ, đậu đỏ sinh Nam quốc, xuân tới phát mấy cành…
Lúc này Thường Nhạc đã hy vọng Tần Uyển thâm tình nhìn hắn rồi rất thâm tình phối hợp đáp lại một câu:
-Nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư.
Chỉ tiếc rằng đây là việc không thể.