Ánh mắt âm u hiện vẻ hoảng sợ, trong khoảnh khắc Thường Nhạc chỉ cách mình có một bước Lý Lăng Tiêu hét lớn:
- Không phục, mày giết tao như vậy tao không phục.
- Không phục?
Thường Nhạc cười quỷ dị, cúi người xuống, cả người mang theo sát khí mãnh liệt khiến những người xung quanh như muốn sụp đổ:
- Không phục thì làm thế nào được? Mày cắn tao à?
Không ngờ Lý Lăng Tiêu lại nể mặt như vậy, ánh mắt hiện chút u ám rồi không ngờ mạnh mẽ cắn vào tay Thường Nhạc.
Nhẹ nhàng xoay người duyên dáng quay vòng, Thường Nhạc dẫm lên đầu Lý Lăng Tiêu khiến cho gã ăn đủ bùn đất bẩn trên mặt đất vì trời mưa rồi mới lạnh nhạt nói:
- Không thể không thừa nhận mày thực sự rất nghe lời, không ngờ bảo cắn mày liền cắn.
Trước mắt bao người, Lý Lăng Tiêu cố sức giẫy giụa miệng lưỡi có chút xằng bậy nói:
- Tao không phục, tao muốn so tài với mày một trận, có giỏi thì mày hãy đường đường chính chính thắng tao đi.
Người đứng xem có chút phát điên, chỉ dựa vào Lý Lăng Tiêu, hắn có gì để so với Thường Nhạc?
Thường Nhạc vẻ mặt kích thích như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, mỉm cười làm người ta sợ hãi, hiếu kỳ nói:
- Ồ, mày muốn so cái gì?
Ánh mắt này làm Lý Lăng Tiêu như rớt vào hầm băng, hung hăng lắc đầu giọng điệu căm hận nói:
- So chó.
- Ha ha ha, hay thật, bị Ben húc vào đầu nên choáng hả, lại muốn so chó với tao? Lý học trưởng, mày thật sự làm tao thấy hiếu kỳ đấy.
Thường Nhạc híp mắt tay phải đùa bỡn tóc Vũ Thì Tình, tay trái đặt trên mông cô chậm rãi nói.
Lý Lăng Tiêu mặt đầy giận giữ, tên Thường Nhạc chết tiệt, không ngờ đùa bỡn người con gái lẽ ra là của mình ngay trước mặt mình. Mà con bé này còn vờ thuần khiết, nhìn bộ dạng không biết sướng cỡ nào, ông mày ông nhịn, đợi sau khi so chó xong sẽ cho ngươi xem. Nghĩ tới đây y hít sâu một hơi ngũ quan vặn vẹo khôi phục lại nói:
- So chó có rất nhiều loại như là chạy đua, bơi, tóm đồ vật…sao? Có hứng thú không?
Con Ben trên mặt đất điên cuồng gầm một tiếng sau đó uốn éo thành một bộ dạng đáng yêu đứng dưới chân Thường Nhạc.
Thường Nhạc cười tà ác như thể nghĩ đến sự việc cực kỳ hưng phấn, ngồi thẳng người nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Lý Lăng Tiêu, nhẹ nhàng nói:
- Đua mười hạng mục, mỗi người đề xuất năm hạng mục, năm ngày mỗi ngày thi hai trận mỗi người ra một trận, được chưa?
Lý Lăng Tiêu dương dương đắc ý, nghe Thường Nhạc nói xong nhún vai nói:
- Không thành vấn đề.
Đám người vây quanh có người lo lắng cho Thường Nhạc, nghe đồn, trong nhà Lý Lăng Tiêu nuôi không ít giống chó nổi tiếng được huấn luyện, Thường Nhạc so chó với y, kết quả có vẻ như đã rõ.
Vũ Thì Tình cũng chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Thường Nhạc đang tươi cười, cô như không thể tin nổi, hai người này vừa mới đó còn đánh nhau hiện tại lại rủ nhau đấu cẩu rồi?
Cao Tiếu cố nhịn cười nhưng thân mình run rẩy đã bán rẻ cậu ta, hiển nhiên là Cao Tiếu hiểu con Ben như lòng bàn tay, cậu ta thực sự không tìm ra con chó thứ hai nào có thể so sánh cùng với Ben rồi.
Ben khoe thân hình ly kỳ, ánh mắt dâm đãng như khi được các người đẹp bao quanh, nước dãi chảy theo đường lưỡi rớt đầy xuống đấy, chiếc mông lắc lư không cần biết có bao nhiêu vui mừng rồi.
- Được lắm, đừng để ngày mai đến lúc không thấy bóng dáng mày đâu.
Thường Nhạc hai tay lại bắt đầu sờ soạng Vũ Thì Tình, không nhanh không chậm mà nói, cô nàng bị ôm chặt trong lòng hắn thực sự rất xấu hổ, không ngờ hắn dám trêu cợt cô trước mặt người con trai khác như vậy, tuy nhiên cô cũng tin tưởng Thường Nhạc muốn tốt cho mình, câu nữ nhân khi gặp phải tình yêu thì lý trí bằng không quả nhiên đúng là chân lý.
- Trò hề, tao mà trốn? Đùa à? Ông mày thắng chắc rồi.
Lý Lăng Tiêu đứng dậy phản kháng, vẻ mặt kiêu ngạo đắc thắng như con gà trống, dương dương đắc ý.
- Giữ cái miệng sạch sẽ cho tao một chút. Bây giờ mày có thể cút đi được rồi.
Biểu hiện trên nét mặt Thường Nhạc lạnh như tháng mười hai, ánh mắt như đang chơi đùa với con vật nuôi của mình.
Không thể không thừa nhận Lý Lăng Tiêu là tên điên cuồng biến thái cực độ, lại còn không phân biệt được tình thế mà hét lớn:
- Bố mày sẽ...
Lời còn chưa dứt đã có bóng dáng đen trắng giao nhau lao ra nhào tới miệng y, người này hét thảm một tiếng rồi té ngã.
Con Ben ghé vào mặt Lý Lăng Tiêu phẩy mông nhấc chân phải tè một bãi nước đái trên đầu tên này, sau đó diễu võ dương oai về dưới chân Thường Nhạc.
Ai ai cũng đều chấn kinh rồi.
Cán cân công lý trong lòng những người vây quanh xem đã nghiêng mạnh, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy con Ben phong cách và thân thủ hoành tráng như vậy, họ không chỉ mong chờ trận đấu ngày mai.
- Chúng ta đi thôi.
Thường Nhạc không coi ai ra gì nắm tay Vũ Thì Tình đến cười với Cao Tiếu, còn có con Ben đang hăng hái rời khỏi ánh mắt hiếu kỳ của những người vây quanh.
Các nam sinh nhìn theo bóng lưng Thường Nhạc mà ngưỡng mộ. “Thập bộ tấu nhất nhân, thiên lý bất lưu hành, sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh” chính là để nói đến nhân vật Thường Nhạc hoành tráng này. (ý là nhanh chóng hành động, ra tay đánh người xong cũng nhanh chóng tiêu sái rời đi)
Trái tim các cô gái đều tan nát khi thấy Vũ Thì Tình hạnh phúc mà ngượng ngùng được Thường Nhạc nắm tay. Đương nhiên bọn họ không biết được, còn có một tên mà trong vài giây đồng hồ có đến vài cô nàng cũng có thể coi là mười bước tán một em, thiên lý bất lưu hành.
Bát quái là chủ đề muốn thủa, lúc bóng dáng mấy người vừa đi khuất cũng là lúc đám người bắt đầu châu đầu bàn luận.
Bạn A:
- Theo tin tức tin cậy cho biết hắn đã thành lập một thế lực mới gọi là điểm G, đã có rất nhiều người tham gia rồi, thế lực này không bắt bẻ ai, ai muốn gia nhập cũng đều thu nhận, nhưng có một điểm hạn chế đó là chỉ thoáng qua ai muốn gia nhập cũng không được, chỉ có đợi đến lần sau tuyển nhận mới có thể gia nhập.
Bạn học B:
- Ừ, đúng vậy, bây giờ tớ đã là người của điểm G rồi, nhìn đại ca của tớ uy phong chưa. Không biết đến bao giờ mình mới được như vậy.
Bạn học C:
- Thật sao? Đại ca gia nhập khi nào vậy? Nói cho tớ biết ở đâu? Hết giờ học tớ cũng gia nhập.
Bạn học D:
- Còn đợi tan học, tao sẽ đi luôn bây giờ.
Dứt lời vị nhân huynh này không để ý tới sự kinh ngạc của bạn bè mà lập tức biến mất trong biển người, thoáng nhìn qua là biết đi tìm nơi gia nhập điểm G.
Ba người một chó đi cách đó không xa Cổ Tư Văn và hắc bạch song sát đã đứng ở đằng xa trao đổi một ánh mắt với Thường Nhạc cũng không đi tới.
Thường Nhạc giật mình, hắc bạch song sát mà Cao Tiếu kia nói hóa ra chính là người mặc áo đen số 9 và số 11 trên sân bóng, trong lòng có chút ngưỡng mộ, hai tên đệ tử này của Cổ tư Văn đều là nhân tài. Điều đáng ăn mừng chính là Cổ Tư Văn bây giờ lại chính là người của hắn, như vậy hắc bạch song sát cũng là người của điểm G.
- Cậu chủ sư phụ, như thế này, đệ tử sẽ không quấy rầy thế giới riêng của người và sư nương rồi.
Cao Tiếu biết mình giờ phút này không thể làm chân gỗ nữa rất thức thời nói, gọi con Ben đang không cam tâm tình nguyện dưới chân người đẹp Vũ huýt sáo bài “Thập bát mạc” rồi đi về hướng Cổ Tư Văn.
Vũ Thì Tình bị câu nói “sư nương” của Cao Tiếu làm cho đỏ mặt tía tai, cũng không biết phải ứng đối như thế nào hừ một tiếng quay đầu nhìn về chỗ khác.
Thường Nhạc vỗ đầu một cái như nhớ ra điều gì thở dài:
- A, xong rồi.
Vũ Thì Tình bị thái độ lúc này của Thường Nhạc làm cho hoảng sợ quay đầu hỏi:
- Sao vậy?
Thường Nhạc vẻ mặt có chút áy náy chầm chậm nói:
- Ài, vừa rồi Nhã Ca nói tìm em có việc, chờ em ở cái phòng làm việc nào đó của học sinh.
- Anh, sao anh không nói sớm.
Vũ Thì Tình vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc quyến rũ sờ tóc thuận miệng nói:
- Vốn dĩ là chuẩn bị nói, chẳng phải vừa nãy bị đụng phải tên khốn Lý Lăng Tiêu kia hay sao?
- Ồ, biết rồi, xin lỗi, hiểu lầm anh rồi.
Vũ Thì Tình dỗ như dỗ trẻ con vuốt ve mặt Thường Nhạc, mặt mình cũng thoáng đỏ ửng, sau khi thấy Thường Nhạc lộ vẻ mặt sắc lang thì lập tức lùi lại sau một bước:
- Em đi trước tìm Nhã Ca, không đi với anh nữa nhé.
Nói xong như con thỏ con bị giật mình sôi nổi bước đi.
Nét mặt đầy vẻ buồn bực, Thường Nhạc khí thế nhìn lên trời đứng nguyên tại chỗ kêu than:
- Con gái bây giờ sao đều sợ ta thế này? Bổn thiếu gia đáng sợ như vậy sao?
Ở chỗ Thường Nhạc đứng cảm thán không tới hai phút sau, trong màn mưa phùn không dứt, một chiếc ô hình hoa tàn thanh tú xinh đẹp xuất hiện. Từ đường mòn trong vườn trường xuất hiện một bóng trắng không có cách nào hình dung.
Tuy rằng đã bị ô che nửa đầu, Thường Nhạc vẫn nhận ra cô gái đang nhìn mình. Chính xác mà nói là dùng ánh mắt nóng như lửa chăm chú nhìn hắn.
Nhưng Thường Nhạc không để ý đến điều này, bắt đầu từ năm mười hai tuổi đã biết vụng trộm đánh giá các cô gái. Điều khiến Thường Nhạc khiếp sợ chính là cô bé đối diện không thể dùng lời nói để diễn tả được dáng người, còn có làn da trắng kia như trời long đất lở, lại có vẻ rất khoẻ mạnh, có thể coi là làn da trắng nõn nà nhất trần đời.
Thường Nhạc bỗng nhớ đến một người, chính là người làn da trắng như tuyết, vũ đạo đẹp đẽ như tiên nữ, một trong tứ đại mỹ nhân của học viện Kiêu Tử – Bạch Nhược Hề.