Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 159: Chương 159: Có Thể Dã Chiến Không?




- Làm sao anh biết?

Tần Uyển kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn Thường Nhạc.

Thường Nhạc không khỏi bật cười, loại tình yêu triết học lừa gạt các thiếu nữ này, hắn từ lúc năm tuổi đã thuộc nằm lòng rồi, không ngờ cô gái ngốc nghếch trước mắt lại tin tưởng, thực sự là phục cô rồi:

- Đầu tiên gặp được người mình yêu nhất, sau đó sẽ cảm nhận được tình yêu.

Tần Uyển gật đầu, trong đôi mắt xinh đẹp có chứa vài phần sắc thái mơ mộng, rõ ràng cô đã chìm vào trong toàn bộ ảo cảnh.

Thường Nhạc gõ nhẹ lên chiếc mũi tinh tế của Tần Uyển, trêu chọc:

- Chẳng lẽ em tin đó là thật sao?

- Uhm!

Tần Uyển gật đầu khẳng định, nói tiếp:

- Trong cuộc đời này, ba người thông thường không phải cùng một dạng người, người anh yêu nhất thường không chọn anh, người yêu anh nhất thường sẽ không phải người anh yêu nhất.

Nói tới đây, cô nhìn sang Thường Nhạc:

- Mà lâu bền nhất lại không phải người anh yêu nhất, cũng không phải người yêu anh nhất, chỉ có khi đến thời gian thích hợp sẽ xuất hiện một người, mà anh sẽ là người thứ mấy trong cuộc đời của người khác?

- Không ai cố tình thay lòng đổi dạ, khi anh ta yêu em thì đúng là thật sự yêu em, nhưng khi anh ta không còn yêu em cũng là thật sự không yêu em nữa, khi anh ta yêu em thì không có cách nào giả vờ không yêu em, cũng như khi anh ta không yêu em thì cũng không có cách nào giả vờ yêu em cả.

- Khi một người không yêu anh, muốn rời khỏi anh, anh cần phải hỏi bản thân còn yêu người đó nữa hay không, tuyệt đối đừng vì lòng tự trọng đáng thương mà không chịu rời bỏ, nếu như anh vẫn còn yêu cô ấy, anh nên hi vọng cô ấy sống hạnh phúc, vui vẻ. Hi vọng cô ấy được ở bên người yêu cô ấy thật lòng, cũng nghĩa là anh không còn yêu cô ấy nữa, anh có tư cách gì trách móc cô ấy thay lòng đổi dạ! Yêu không phải là chiếm đoạt!

Trong giọng nói của Tần Uyển mang theo vài phần mất mát.

Thường Nhạc dịu dàng và ngang tàng ôm Tần Uyển vào lòng, lời nói tràn đầy tự tin:

- Những điều này đều là những lời nói vô nghĩa của đám người nhàm chán kia thôi, người con gái mà Thường Nhạc thích, tôi nhất định sẽ không từ bỏ, tôi tin rằng chỉ có nắm chắc hạnh phúc trong tay mình mới là hạnh phúc chân chính. Nếu em thích một tên ma quỷ, tôi sẽ giết gã ma quỷ đó đi. Em thích thần, tôi sẽ làm thịt cả thần.

Loại phong thái bá đạo, ngang tàng mà say lòng người này đã hấp dẫn Tần Uyển một cách sâu sắc. Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Thường Nhạc.

Bóng tối dần buông xuống, trong màn đêm lộ ra hơi thở có phần bất an.

Thường Nhạc lơ đãng nhíu mày, chẳng lẽ lúc này lại có người dám đi tìm cái chết sao?

Tần Uyển rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của Thường Nhạc đang biến hóa, cô không khỏi ân cần hỏi han:

- Thường Nhạc, anh sao vậy?

Thường Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng đè nén cảm giác bực bội, từ trước tới nay chưa từng có loại cảm giác này. Đừng nói bên người còn ẩn nấp vài cao thủ, cho dù chỉ dựa vào một mình hắn, cũng đủ để ngang nhiên đi trên đường.

Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác, nghĩ đến đây, ánh mắt Thường Nhạc nóng bỏng nhìn Tần Uyển, nghiêm trang nói:

- Cô giáo Tần Uyển, học trò muốn đánh dã chiến.

Tần Uyển đỏ mặt...Còn chưa kịp phản ứng, đã kinh hô một tiếng, chỉ thấy hai tay của Thường Nhạc trực tiếp từ phía dưới trườn lên trên. Nghe tiếng kinh hô của Tần Uyển, hắn gần như đã bắt được con thỏ trắng này.

Tần Uyển cả người mềm nhũn, chân không đứng vững, trở nên yếu đuối, Thường Nhạc vuốt ve hai gò bồng đào của cô, bây giờ hắn cũng nhiệt huyết dâng trào, hơn nữa trên cặp mông đang nhếch lên của Tần Uyển, càng cảm thấy giống như muốn bùng nổ đến nơi.

- Nơi này...sẽ có người đó, chúng ta quay trở lại chỗ em đi...được không?

Gương mặt trắng nõn động lòng người của Tần Uyển ửng đỏ cả lên, giọng nói có chút gấp gáp, hổn hển!

Khóe môi Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác, thấy tình cảnh này, Tần Uyển thì ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn, dịu dàng nhắm mắt lại, không hề chống cự.

Lại nói, sau khi Thường Nhạc đặt cô ở trên thảm cỏ, thì ra tay cởi quần áo của cô, chỉ thấy từng lớp từng lớp quần áo bị Thường Nhạc cởi ra, chỉ còn lại mỗi đồ nội y nhỏ xinh, dáng người tuyệt đẹp của Tần Uyển đã phô bày ở trước mặt Thường Nhạc.

Thường Nhạc vô cùng cố gắng buộc bản thân phải dừng lại, bởi vì Thường Nhạc biết rằng, nếu như mình cởi nốt lớp quần áo cuối cùng trên người cô, thì chính mình cũng không thể nhịn nổi.

Khi Thường Nhạc cởi quần áo của mình thì Tần Uyển đã sớm chuẩn bị xong, đôi mắt nhắm lại thật chặt, cả người nóng lên, Thường Nhạc còn chưa cởi đồ nội y đã bắt đầu cởi quần của cô. Quần được cởi ra rất dễ dàng, cặp chân trắng như tuyết đã được phô bày ra.

Thường Nhạc chỉ đang làm động tác thưởng thức, nhưng vừa nhìn thấy cặp chân trắng nõn nà của Tần Uyển, đã không thể nhịn nổi nữa rồi, Thường Nhạc dùng động tác nhanh nhất cởi quần áo của mình ra, đương nhiên sẽ không giữ lại quần trên người.

Sau đó liền đè lên cô, lúc này nội y của Tần Uyển chưa bị Thường Nhạc cởi ra, cái áo bra trắng muốt mặc trên người cô lúc này càng mê người hơn.

Thường Nhạc dùng hai tay đẩy nội y lên phía trên, ngay lập tức thân thể trắng sữa lộ ra, lúc này Tần Uyển vô thức rên rỉ một tiếng.

Đôi tay Thường Nhạc nhanh nhẹn cởi nút thắt bra, nhưng vì quá mức hưng phấn mà run tay. Trong lòng Thường Nhạc thầm mắng chửi bản thân: “Móa, tốt xấu gì thiếu gia ta cũng chả phải lần đầu tiên, sao lại có thể như vậy, đây không phải sẽ khiến cô ấy cười chê sao!”

Nút thắt rốt cuộc đã được cởi bỏ, Thường Nhạc rốt cuộc đã được nhìn thấy đôi bồng đảo của Tần Uyển, tuy rằng đã sớm sờ qua nhưng vẫn còn chưa xem một cách tỉ mỉ. Gò bồng đào dựng đứng trong không gian, Thường Nhạc sao có thể nhịn được nữa, cúi đầu, ngậm lấy nó. Tần Uyển rên rỉ một tiếng động lòng người, Thường Nhạc dùng một tay lột quần lót của cô, sau đó dùng chân kẹp lấy về phía sau, rốt cuộc tấm thân ngọc ngà đã hoàn toàn bị Thường Nhạc lột sạch.

Thường Nhạc ngậm trong chốc lát, sau đó hướng lên trên, Tần Uyển hé mở cái miệng xinh xắn, hai tay hắn cũng không dừng lại, mà vẫn không ngừng vuốt ve.

Tần Uyển bây giờ giống như một người không xương, mặc hắn làm xằng làm bậy trên người cô, phía dưới của Thường Nhạc đã sớm muốn thoát ra, bởi vì thân thể của cô không ngừng động đậy, ma sát lẫn nhau. Thường Nhạc dùng hai tay mở rộng hai chân của Tần Uyển, để nơi riêng tư hiện ra trước mắt hắn, Thường Nhạc nhẹ giọng nói:

- Cô giáo Tần Uyển, tôi muốn đi vào, có được không?

Thân thể mềm mại của Tần Uyển khẽ run lên, cô biết giờ phút này sắp đến, người con gái sẽ dâng vật trân quý nhất cho người đàn ông mà mình yêu thương sâu sắc.

Nhưng động tác không tiếp tục nữa, thậm chí không có sự đau đớn như trong tưởng tượng, Tần Uyển kinh ngạc mở mắt ra, trong màn đêm, căn bản không thể thấy rõ sự biến hóa trên gương mặt Thường Nhạc.

- Tiểu Uyển bảo bối, tôi có việc phải xử lý, em về trước chờ tôi được không?

Thường Nhạc ôn nhu mặc quần áo cho Tần Uyển, dịu dàng nói.

Thời khắc mấu chốt không ngờ lại có kết quả như vậy, trong lòng Tần Uyển mặc dù có vài phần mất mát nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu:

- Uhm, tôi chờ anh.

Cô không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô hiểu được, có thể khiến cho một người đàn ông vào thời khắc mấu chốt đột nhiên dừng động tác, nhất định không phải là một chuyện đơn giản.

Đương nhiên, Tần Uyển lại không biết, sự chờ đợi này kéo dài đúng một năm.

Sau khi bóng dáng tinh tế của Tần Uyển biến mất, nụ cười trên môi Thường Nhạc biến mất, thay vào đó là vẻ âm trầm:

- Xuất hiện đi!

Vừa dứt lời, chỉ thấy một bóng đen như âm hồn hiện ra trước mặt Thường Nhạc.

- Lúc này anh hẳn là phải bảo vệ cô nhỏ, sao lại trở về?

Thường Nhạc rốt cuộc hiểu ra sự bất an kia đến từ đâu, cái gọi là tim liền tim, chỉ có loại cảm giác này mới mãnh liệt như thế.

- Thiếu gia, chúng tôi...Mục tiêu mà chúng tôi bảo vệ đã biến mất.

Thanh âm của đối phương có chút khàn khàn.

- Rầm!

Vừa nói dứt lời, thân thể Thường Nhạc nhanh như chớp, trực tiếp đánh một quyền, thân hình bóng đen như diều đứt dây, nặng nề rơi xuống đất.

Gã chật vật bò đứng lên, cũng không có bất cứ câu oán hận nào, địa vị của Thạch Tán Y ở trong lòng Thường Nhạc, phàm là người tâm phúc bên cạnh Thường Nhạc đều rõ cả.

- Dựa vào thân thủ của các ngươi, lại có người có thể bắt cô nhỏ đi mất...

Thường Nhạc lơ đãng nhíu mày:

- Nói rõ tình hình cụ thể.

- Thiếu gia, mục tiêu chúng tôi bảo vệ mất tích ở sân bay quốc tế, nơi đó người ra vào tương đối nhiều, sau khi chúng tôi tận mắt thấy mục tiêu cần bảo vệ đi vào máy bay, theo sát vào trong, nhưng...mục tiêu cần bảo vệ đã biến mất trên máy bay.

Bóng đen nói tới đây, ngữ khí vẫn còn có chút không thể tin nổi.

Rõ ràng máy bay lớn như vậy, muốn giấu một người ở bên trong, so với lên trời còn khó khăn hơn, huống hồ mục tiêu cần bảo vệ vẫn còn ở trên khoang hạng nhất.

Thường Nhạc cũng suy nghĩ vấn đề này, có thể dưới sự bảo vệ của bọn họ mà để lạc mất người, như vậy thực lực của đối phương ít nhất cũng phải ở cấp C-5 trở lên, nếu không cho dù là mình cũng không thể tự tin như vậy.

Bỗng nhiên lúc đó trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý tưởng, không kìm được mà nói ra:

- Khi các anh tiến vào khoang hạng nhất, có ai cũng đồng thời ra ngoài không?

- Có!

Bóng đen không hề nghĩ ngợi mà thốt ra:

- Tổng cộng có hai người, một trong số đó là một người đàn ông trẻ tuổi, một người khác là một phu nhân tuổi trung niên đang có bệnh.

- Con mẹ nó, chính là bọn chúng!

Sắc mặt Thường Nhạc đại biến, không nhịn được mà thốt lên.

Nghe thấy Thường Nhạc nói như vậy, bóng đen rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, rõ ràng bọn họ đã không để tâm tới một chỗ trí mạng.

- Đi theo tôi!

Tuy rằng trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng Thường Nhạc cũng hiểu càng lúc khẩn cấp thì đầu óc càng phải bình tĩnh.

Trong thời gian ngắn nhất, Thường Nhạc liên lạc với trợ thủ đắc lực nhất của Liễu Tùy Phong - Ảnh, hắn cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đi vào chủ đề:

- Cho tôi xem toàn bộ tư liệu camera điều khiển ở sân bay quốc tế hôm nay, căn cứ vào sự thay đổi ra vào khoang máy bay, trong đó điều tra tư liệu về một cao thủ ít nhất đã đạt cấp C-5.

- Vâng!

Tuy rằng tư liệu mà Thường Nhạc cung cấp có hạn, nhưng đối với Ảnh mà nói đã đủ rồi, cao thủ có cấp C-5 vốn đã rất ít, huống hồ còn có kỹ thuật dịch dung, hơn nữa còn xuất hiện tại sân bay quốc tế.

Khoảng mười phút sau, tin tức được truyền tới.

Vừa nhìn hàng chữ trước mặt, thần sắc Thường Nhạc trở nên cứng ngắc... Một lúc sau mới chậm rãi nói:

- Đã tới Trung Quốc làm khách, nếu không tiếp đãi chu đáo các người, có phải các người sẽ trách ta keo kiệt hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.