Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 97: Chương 97: Dám thanh niên hư hỏng




Máy bay hôm nay bay rất cao đó là vì người nào đó ngồi trên máy bay có tâm tình khá nhẹ nhàng.

Khi bay về từ thành phố J, người nào đó đi ra sân bay rồi hét to lên với bầu không khí tự do kia:

- Hồ Hán Tam tôi đã trở về!

May là mọi người xung quanh đều khá bận rộn, không nhìn Thường Nhạc đang tạo dáng kia.

- Ông chủ!

Tiếng hô đồng loạt vang lên. Dưới sự dẫn dắt của Cao Tiếu, hơn mười tên có bộ mặt dâm đãng, vừa nhìn qua là thấy hệt như đám ăn chơi trác táng đang đứng thành một hàng, cung kính nhìn Thường Nhạc.

Thường Nhạc học theo động tác nổi tiếng của Châu Tinh Tinh, nhảy ra sau một bước rồi kinh ngạc nói:

- Các anh đang làm gì thế này?

- Ha ha!

Cao Tiếu mang theo cái nụ cười đáng khinh bước tới, trên khuôn mặt kia không hề che giấu được vẻ đắc ý. Gã thấp giọng nói với Thường Nhạc:

- Sư phụ ông chủ, đây không phải là vì muốn dành cho cậu một niềm vui bất ngờ nên đặc biệt đến tiếp đón sao? Bọn tôi ai nấy đều đứng chờ ở đây một giờ đó! Ha ha, đồ đệ của cậu hoành tráng quá ấy nhỉ! Đám đó đều là đồ đệ tôi mới đưa vào Điểm G đó. Đừng nhìn bọn họ như thèm đòn thế kia, nhưng thân thế tụi này đều đủ để dọa người… Chủ yếu nhất là, bọn họ không hề hòa hợp với đám Long Nha, Hắc Ảnh và Ngân Câu kia!

Nói tới đây, Cao Tiếu chỉ còn thiếu nữa là vẫy đuôi:

- Ông chủ thấy tên mặc Pierre Cardin kia chưa? Cha cậu ta là trùm bất động sản! Còn tên mặc Armani xám kia, nhà gã lũng đoạn thị trường da của vùng duyên hải! Tên mặc bộ hoa hoa công tử kia nhìn có vẻ đặc biệt dâm đãng là thế, toàn bộ ngành sản xuất tình dục phía Nam đều có một chân của nhà gã, số hộp đêm club linh tinh nhiều vô số kể, tuyệt đối là nhân tài! Còn có…

Nghe Cao Tiếu thao thao bất tuyệt, Thường Nhạc mỉm cười, tay đút túi quần. Hắn bước lên một bước, đứng trước hơn hai mươi người này, không chút để ý nhìn bọn họ… Từ trong ánh mắt những người này, hắn nhìn thấy cuồng nhiệt, nhìn thấy sùng bái, nhìn thấy kích động, nhìn thấy khẩn trương, nhìn thấy hy vọng…

Mà những người này cũng nhìn Thường Nhạc, ai nấy đều kinh hãi không thôi. Tuy trên khuôn mặt Thường Nhạc luôn nở nụ cười như có như không, thoạt nhìn thì chẳng có chút uy thế gì, nhưng từ tận đáy lòng bọn họ lại nảy sinh ra một ý nghĩ – cho dù Thường Nhạc có kề dao trên cổ bọn họ thì hắn vẫn sẽ mỉm cười như vậy.

Đây mới là nhân vật cấp đại ca! Mọi người cảm thán. Bọn họ cảm thấy ông trời cũng không vứt bỏ bọn họ, bọn họ nhận thấy sinh mạng mình lại có ý nghĩa…

Thường Nhạc cười một cách tùy ý. Bình thường thì hắn quen sai một hai đàn em nòng cốt như Tả Thủ Huyết Hổ đi quản lý đám đàn em, trực tiếp nói chuyện với đàn em thế này lại làm hắn không quen cho lắm.

Kết quả là hắn lại nói ra một câu khiến mọi người suýt té ngửa:

- Tôi không thích phát biểu diễn thuyết gì, không thì thế này đi, dù sao hôm nay cũng là Chủ Nhật, mọi người tìm một nơi giao lưu cảm tình trước…

Mọi người hóa đá tại chỗ, đúng là chưa từng nghe được lời dạo đầu khoa trương đến thế. Ước chừng một phút đồng hồ sau mới có người hoan hô một tiếng. Ngay tức khắc, trong ánh mắt những người khác đều lộ ra hưng phấn chờ mong. Lúc này đây, ở trong lòng bọn họ, người anh cả này thật quá vĩ đại, thật quá hiểu lòng người!

Không thể không thừa nhận là cách làm của Thường Nhạc mang đậm chất Trung Quốc, bởi vì phần lớn đám tai to mặt lớn khi đàm luận chuyện đều ăn uống vui vẻ trước rồi mới nói. Một điểm quan trọng hơn là người bình thường chỉ khi vênh váo mới lộ ra bộ mặt thật, Thường Nhạc thì vừa gặp đã đối xử với bọn họ như đàn em tâm phúc đầy phóng khoáng, dù sao người luôn phải qua thử thách mới dùng được.

Trong một số tình huống, Thường Nhạc thể hiện quả thật rất giống một tên bị điên, nhưng hắn lại không phải kẻ ngu đần.

Lúc này, tên có bộ dáng dân chơi từ đầu đến chân sặc mùi son phấn kia đứng dậy, kích động nhìn Thường Nhạc và nói với giọng nói nghẹn ngào:

- Trời ơi, chưa từng gặp lão đại nào tốt như ông chủ! Ông chủ, tôi tên là Lưu Mang! Hôm nay để tôi làm chủ, mời mọi người đến “High Club” ăn chơi!

- Lưu Manh?

Thường Nhạc giật mình rồi rất là nhiệt tình bắt tay với Lưu Mang, cười nói:

- Ok, cho anh làm chủ đó!

Lưu Mang lập tức cao hứng phấn chấn, đắc ý liếc những người khác một cái rồi lấy một chiếc di động ra, nói to:

- Alô, lão Lý hả, tôi đây! Cái gì? Giờ mới chiều, phải 6h mới mở cửa? Mặc kệ, nhớ kỹ, tôi muốn phục vụ cấp đế vương. Nửa giờ sau tôi đến, lão tự xử lý đi!

- Anh Thải Hoa, dạy người ta chút đi…

Một đám các cô gái của “High Club” quấn quít lấy một thanh niên trông có vẻ chán chường, thi triển ra mị thái năn nỉ chàng ta. Những cô gái này đều là hồng bài trong club, cho dù là vóc dàng hay mị công đều là cực phẩm trong giới ăn chơi.

Thanh niên này tầm khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ âu phục bình dân màu xanh da trời, nhưng lại có vẻ gọn gàng. Diện mạo gã khá đẹp trai, giữa đôi lông mày như có một loại cao ngạo như kiểu “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Gã chính là quản lý mới nhậm chức của club – Diệp Thải Hoa.

Đời này Diệp Thải Hoa thích nhất là dạy kẻ khác diễn trò, huống chi gã cũng không thích đám con gái kia đụng chạm tới mình, lập tức cười nói:

- Ok! Vậy chúng ta tiếp tục nói làm thế nào để phát huy vẻ đẹp nội tại của diễn viên, khiến khách phải cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra…

Các cô gái chăm chú lắng nghe, có cô thì si mê nhìn Diệp Thải Hoa đang thao thao bất tuyệt, số khác lại lấy sổ con ra ghi chép lại.

Không khó để thấy, tính cách và động tác cùng giọng điệu của Diệp Thải Hoa giống ngôi sao diễn “Vua hài kịch” Doãn Thiên Cừu y như đúc! Điểm khác duy nhất là Doãn Thiên Cừu nói “Thực ra thì, tôi là diễn viên!” mà Diệp Thải Hoa lại nói “Thực ra thì, tôi là đạo diễn!”

Từ hồi còn chín tuổi được xem “Vua hài kịch”, Diệp Thải Hoa đã yêu thích điện ảnh, yêu thích diễn trò. Nhưng nguyện vọng lớn hơn của gã là làm đạo diễn. Từ đó về sau, vô số người bên cạnh đã bị gã hư cấu thành diễn viên chính, khiến cho những ai biết gã vừa thấy gã là bỏ chạy.

Tiếc là năm đó Diệp Thải Hoa không trúng tuyển vào Học viện Điện ảnh và Truyền hình, nghe nói thì hình như là do lý luận của gã quá mơ hồ, quá mang tính thần kinh. Nhưng Diệp Thải Hoa chưa từng buông tha. Sau khi tốt nghiệp đại học, gã trở về cố hương, một trấn nhỏ bình thường, dạy các cụ già diễn trò trong nhà văn hóa. Mãi cho đến một ngày… mọi người trong trấn không chịu nổi tên điên này nữa mới đuổi gã đi!

Nửa năm trước, Diệp Thải Hoa mang theo tài sản duy nhất của gã – một con heo mập, đi tới thành phố J. Gặp trắc trở khắp nơi, khoảng chừng hai tháng Diệp Thải Hoa không tìm được việc. Tuy rằng hiện giờ giá thịt lợn đã tăng khá cao, nhưng bán con lợn kia lấy tiền cũng không đủ cho Diệp Thải Hoa sinh sống qua ngày.

Ngay lúc hết sức tuyệt vọng, Diệp Thải Hoa được đề cử đến club lớn nhất ở thành phố J này – High Club! Nguyên nhân là do tướng mạo và thân thể gã rất có tiềm chất đi làm “cò”!

Thật ra thì làm việc ở đâu cũng không quan trọng, với Diệp Thải Hoa thì sự nghiệp đạo diễn quốc tế vĩ đại cũng không phải hy vọng quá xa vời. Gã luôn cho rằng chỉ cần có không gian phát triển, chỉ cần có “diễn viên” cho gã dạy dỗ là gã đã thỏa mãn rồi… Ngay từ lúc đầu, hầu như cả club đều cho gã là tên tâm thần. Mãi đến một ngày, một cô ả say rượu nhàn rỗi quá được Diệp Thải Hoa dạy gỗ, cô ta biểu hiện đột nhiên khiến khách rất vui vẻ, boa cho khá nhiều…

Từ đó về sau, Diệp Thải Hoa đã khổ tận cam lai, tháng trước vinh dự trở thành quản lý nơi này.

- Thải Hoa, trời ạ! Anh còn ở đây!

Nương theo giọng nói khá dũng mãnh này, một anh chàng to con đi đến. Người này tên là anh Bưu, là đại ca phụ trách trông coi club. Y lo lắng nhìn Diệp Thải Hoa:

- Mau theo tôi đi, đến giờ làm!

Diệp Thải Hoa rất buồn bực nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi mà người cha đã qua đời để lại cho gã kia một cái rồi nghi ngờ nói:

- Anh Bưu, giờ mới là 4h38p chiều, hình như là chưa đến giờ làm việc thì phải?

- Anh không biết rồi, chiều nay đột nhiên một đám khách có thân phận quý trọng đến, kia phô trương thật là… thật sự quá uy phong. Tất cả đều đi Cadillac với Ferrari, mẹ nó chứ, Tang Bưu tôi lần đầu tiên thấy nhiều siêu xe đến thế!

Tang Bưu nói đầy hâm mộ, trong mắt hiện lên hưng phấn, lại chuyển đề tài:

- Nói chuyện chính, vị công tử dẫn đầu kia dường như không vui vẻ cho lắm, không ngờ nhiều mỹ nữ thuộc hạ của chị Hồng lại không làm cậu ta hài lòng… Lý tổng lên tiếng rồi, hôm nay mà không khiến vị đại gia kia vui vẻ thì club chúng ta cũng chuẩn bị đóng cửa luôn là vừa!

Diệp Thải Hoa trầm tư một lát, nhìn đám tiếp viên kia rồi mới quay lại hỏi anh Bưu:

- Nếu đám tiếp viên bên chỗ chị Hồng không làm được, anh cho là các cô bên chị Lyly này có thể làm vừa lòng bọn họ sao?

Trong giới này, bình thường các club không nuôi tiếp viên mà lấy từ đám bảo kê, sau đó club lấy đi một phần hoa hồng. Tỷ như đám tiếp viên nơi đây chính là người của chị Lyly, cũng là đám tài giỏi đắc lực nhất mà Diệp Thải Hoa đào tạo.

Anh Bưu lệnh cho đám tiếp viên kia trang điểm ăn mặc rồi kéo Diệp Thải Hoa, thở dài nói:

- Mặc kệ, ngựa chết thành ngựa sống đi! Nếu anh dẫn người đi mà không được việc nữa thì đúng là không còn cách nào khác nữa…

Diệp Thải Hoa gạt tay anh Bưu ra, từ từ nói:

- Gấp gáp thế cũng vô dụng, chúng ta phải bốc thuốc đúng bệnh. Đám khách đó có thân phận gì, à bao tuổi nữa?

Anh Bưu giật mình, lúc này mới nghĩ nghĩ rồi nói:

- Những người khác thì tôi không rõ, nhưng Lý tổng nói bên trong có đứa con độc nhất của đại cổ đông club này, thường gọi là “Lưu Manh thiếu gia”, anh từng nghe qua chưa? Tuổi, ừm, cùng lắm cũng tầm mười bảy mười tám. Tôi thấy hơn phân nửa là học sinh của học viện Kiêu Tử!

- Học sinh trung học?

Diệp Thải Hoa giật mình.

Anh Bưu cười nói:

- Có gì mà ngạc nhiên chứ. Đám con ông cháu cha đó dư tiền không có chỗ tiêu nên cái gì cũng dám làm hết!

- Tôi không giật mình vì cái đó…

Diệp Thải Hoa lầm bầm lầu bầu, không để ý đến anh Bưu mà cúi đầu trầm tư, đột nhiên hỏi:

- Bên chị Hồng dùng loại nào?

- Cái gì cũng dùng hết rồi! Đồ sexy, đồ học sinh, y tá rồi nữ vương đủ kiểu, dù sao tôi thấy bọn họ đem ra hết rồi mà vô dụng cả!

Anh Bưu hơi ưu sầu nói.

- Như thế chắc chắn là vô dụng rồi!

Diệp Thải Hoa cười cười rồi đột nhiên vỗ đầu một cái, nói:

- Có cách rồi!

Anh Bưu lập tức tỉnh táo tinh thần, vội hỏi:

- Cách gì?

- Cô giáo quyến rũ!

Vừa nói xong, Diệp Thải Hoa đã đi đến chỉ bảo các tiếp viên ăn mặc lại lần nữa, còn giảng giải một cách rất ư là chuyên nghiệp:

- Những người như vậy á, tôi phân tích qua thì có ba cấp độ, bốn giai đoạn, cùng với năm loại thủ pháp suy diễn khác nhau. Nào, chúng ta nghiên cứu sơ qua chút nào, đầu tiên là như vậy, sau là như vậy…

Anh Bưu đứng bên cạnh nghe mà cười ngây ngô. Tên Diệp Thải Hoa này dâm đãng, thật dâm đãng!

Một club có thể chứa được trăm người nay chỉ mở ra cho hơn mười tên thiếu gia nhà giàu, thoạt nhìn có vẻ vắng vẻ.

Trong căn phòng hai tầng cấp đế vương xa hoa nhất High club, những tên thiếu gia công tử này nhìn thì chơi đùa khá vui vẻ, nhưng thực tế lại cẩn thận chú ý đến từng cử chỉ hành động của Thường Nhạc, sợ vị lão đại này mất hứng.

Thực tế thì Thường Nhạc cũng không hứng thú lắm với đám tiếp viên nơi đây, hắn chỉ muốn xem biểu hiện của mọi người thế nào thôi. Cầm một ly Louis XIII, hắn bất tri bất giác đã lâm vào trạng thái trầm tư.

Đầu tiên là ánh mắt kỳ quái của Thạch Tán Y khi rời nhà kia khiến Thường Nhạc rất đau lòng. Đối với bà cô nhỏ này, Thường Nhạc có một loại tình cảm rất đặc biệt. Đối với những người phụ nữ khác, hắn có thể chơi xong rồi nói, hoàn toàn không cần quan tâm đến hậu quả. Nhưng đối với cô nhỏ lớn hơn mình gần tám tuổi này, Thường Nhạc hiểu rõ là không thể qua loa sơ suất. Có một số chuyện nhất định phải chịu trách nhiệm. Hắn mới mười sáu tuổi, phải gánh chịu trách nhiệm này như thế nào đây?

Lắc lắc đầu, Thường Nhạc bỏ hết những gì không vui trong lòng đi. Nếu phải ngả bài với Thạch Tán Y thì ít nhất hắn cũng phải mười tám tuổi rồi mới nói được… Tại thời điểm này, Thường Nhạc hận sao thời gian không thể nhanh chóng chuyển đến hai năm sau.

Sau đó trong đầu Thường Nhạc lại hiện ra bóng dáng xinh đẹp của Ôn Nhu. Nghĩ đến những lời tâm tình dịu dàng tới cực điểm khi ly biệt kia, tâm tình hắn cũng sáng sủa hơn nhiều. Ôi, nếu Thạch Tán Y mà dịu dàng như vậy thì tốt quá. Đây là ý nghĩ chân thật nhất trong lòng Thường Nhạc.

Tiếc rằng, đó là điều không thể xảy ra.

Thường Nhạc cũng không muốn bởi vì chút khó chịu nhất thời của mình mà khiến cho đám người kia vội vàng bề bộn.

Đúng lúc này thì cửa đột nhiên mở ra. Đám tiếp viên bên trong như nhận được ám chỉ, ai nấy đều đứng dậy rồi rời khỏi phòng.

Thường Nhạc và đám thiếu gia công tử kia ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ có Lưu Mang biết rõ, thầm cầu khẩn: “Hy vọng lần này có thể khiến cho lão đại vừa lòng, không thì bản thiếu gia sẽ đánh gãy xương lão Lý!”

Đột nhiên tiếng chuông trường học reo vang, sau đó cánh cửa khép hờ kia lại được mở ra:

Người đầu tiên bước tới là một cô gái rất xinh đẹp. Cô mặc một bộ váy màu đen, tay cầm một quyển sách giáo khoa Ngữ văn, thoạt nhìn rất có khí chất. Nhìn bề ngoài và khí chất thì xem ra cô ta là giáo viên dạy Ngữ văn điển hình.

Người thứ hai đi tới vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp thành thục. Nàng mặc áo phong quần bò, tay thì cầm một cây giáo tiên!

Cô thứ ba lại khác hẳn, mặc một bộ sườn xám màu trắng, tay cầm tập thơ Thagore.

Cô thứ tư thì vạm vỡ nhất, mặc chiếc áo da bào màu đen, đôi chân dưới chiếc váy viền tơ dài kia trông thật mê người. Cô ta cầm một cây thước trong tay, thoạt nhìn có vẻ khí thế và uy nghiêm.

Lục tục, hơn mười cô gái xinh đẹp thành thục đi đến, ăn mặc gọn gàng kín đáo. Trong tay các cô không phải sách giáo khoa thì là bài thi, hoặc là thước dạy học… Khoa trương nhất là cô ả bước vào cuối cùng kia, không ngờ cô ta lại cầm một tờ giấy khen!

Đám dân chơi, bao gồm cả Thường Nhạc này, đều ngơ ngốc nhìn.

Cao Tiếu như là lần đầu tiên tới nơi thế này, có vẻ khá khẩn trương. Có lẽ đã quen những ngày trực nhật, gã không tự chủ được hô một câu:

- Đứng lên!

Tất cả mọi người đứng lên, Thường Nhạc cũng đứng dậy.

Các mỹ nữ đối diện biểu diễn rất đúng chỗ, cô dẫn đầu nói:

- Chào các em học sinh!

- Chào cô!

Đám ăn chơi này lại “có đạo đức nghề nghiệp” chào lại.

- Mời các em ngồi xuống!

Mọi người rất phối hợp lập tức ngồi xuống, trong ánh mắt không giấu được vẻ hưng phấn. Ai nấy đều chờ mong phần trình diễn tiếp theo của các vị mỹ nữ.

Dường như nhận được người nào đó đặc biệt an bài, vị mỹ nữ mặc váy trắng có khí chất ưu nhã nhất cầm tờ giấy khen bước tới, cực kỳ ưu nhã đứng trước mặt Thường Nhạc rồi khẽ hỏi:

- Cô có thể ngồi lên chân em được không?

Lời này suýt chút nữa thì khiến đám nam giới phun máu, lập tức liền có phản ứng sinh lý.

Thường Nhạc sửng sốt, lập tức lại mỉm cười đầy tà mị:

- Được chứ, cô giáo.

Ngay trong giây lát này, Thường Nhạc đột nhiên nhớ tới cô giáo xinh đẹp Tần Uyển kia, không biết vị đại mỹ nhân đó suy nghĩ thế nào rồi. Bà chị trước mắt này tuy thua kém Tần Uyển một chút, nhưng ít nhất cũng có thể coi là vật thay thế, điều này khiến Thường Nhạc khá là vui mừng.

Mỹ nữ váy trắng ngồi trên đùi Thường Nhạc, ôm lấy cổ hắn, cầm chén rượu của Thường Nhạc:

- Em có thể uống cùng cô không?

- Đương nhiên là có thể.

- Nếu em thắng, cô sẽ trao giấy khen cho em…

Thường Nhạc cười cười, cực kỳ phối hợp hỏi:

- Nếu em thua thì sao?

Mỹ nữ cười thực tự nhiên, dùng giọng nói quyến rũ mà tất cả mọi người có thể nghe thấy:

- Vậy em sẽ do cô định đoạt!

Nghe nói như thế, những sinh vật giống đực khác hoàn toàn hỏng mất. Học sinh chơi cô giáo đã hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu tâm lý bức thiết của bọn họ, đây đúng là chuyện điên cuồng nhất thế kỷ! Những người này cũng không để ý gì nhiều, đều lôi kéo nhau đến gần xem cô giáo mình khai triển nghiệp vụ.

Trong căn phòng xa hoa dần vang lên những âm thanh quỷ dị khiến người ta sục sôi.

- Trò à, dùng thước dạy cô đi, được không? Đừng thương tiếc cô, ừ, mạnh chút, không thì cô sẽ phạt em chép bài đó!

- Trò à, dùng thước đánh mông cô nè! Nào… A, là thế đó, cố lên! Ư, mạnh chút nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.