Vân nhìn bộ dạng thuộc hạ lếch thếch rời khỏi các thành phố của Nam Phi, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót, tục ngữ nói thật là đúng, sai một nước cờ, thua cả bàn cờ.
Mình không ngờ đối phương dùng cách điên cuồng như vậy để đối phó với tòa nhà trung tâm, ngoài mình, Tây Đốn và Sa ra, các thành viên khác căn bản đều bị chôn vùi trong tòa nhà trung tâm.
Mà thuộc hạ ở những nơi khác cũng cũng bị đối phương áp dụng chiêu thức như vậy, cho nên tổn thất không ít, Sa nhìn sắc mặt không chút cảm xúc của Vân, nhẹ nhàng nói:
- Lần này tại đối phương quá điên cuồng, chúng ta không có bại!
Vân ngửa đầu nhìn vào hư vô, thản nhiên nói:
- Thua thì thua, không cần tìm bất kỳ lý do nào, người không dám đối mặt với thất bại, vĩnh viễn không thể ngẩng cao đầu được.
Ánh mắt Tây Đốn lộ vẻ tán thành, không hổ danh là cấp trên của mình, chỉ cần nhìn vào câu nói của Vân có thể nhận ra chỗ không tầm thường của gã.
- Bây giờ chúng ta phải làm gì?
Nhìn thấy thuộc hạ bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, thần sắc Sa có vài phần lo lắng.
- Đánh bạc!
- Đánh bạc?
Tây Đốn và Sa cùng ngẩn người, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.
Kerri cười hì hì đứng trước mặt Bá Vương.
Bá Vương tức giận, chuyện nổ bom lần trước Kerri đã được phong danh hiệu là vua bom, chính phủ Nam Phi đã bắt đầu căm thù Điểm G.
Mà lý do của Kerri lại rất đơn giản:
- Để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn!
- Lão đại có nói gì không?
Kerri nhìn chằm chằm vào Bá Vương, nghiêm túc nói.
Trước khi Thường Nhạc đề bạt mình, Bá Vương tồn tại trọng lòng mình như một vị thần, thế mà bây giờ, lúc Bá Vương đứng thật trước mặt mình, và sau khi cùng đứng cùng cấp chiến tướng với mình, Kerri hiểu ra một đạo lý, đi theo lão đại lăn lộn quả không sai.
Bá Vương nhún vai, ảo não nói:
- Không giải quyết tốt chuyện này cho cậu, bây giờ mà báo với lão đại, sợ là cậu ấy rút da tróc thịt cậu.
Kerri sờ đầu, hơi ngượng ngùng nói:
- Bá Vương, anh đã gánh đỡ giúp tôi nhiều rồi, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa.
Bá Vương hít một hơi, anh ta ra hiểu Kerri nhiều như vậy, ưu điểm vĩnh viễn vẫn nhiều hơn khuyết điểm, chỉ có điều hơi điên cưồng, hơi tàn nhẫn mà thôi, anh ta phất tay nói:
- Nếu đoán không nhầm, bọn họ sẽ phải tới một nơi đánh bạc, ngày mai cậu chuẩn bị đi.
Sau khi Thường Nhạc rời khỏi Tây Môn gia, đối với cậu thì cuối cùng cũng được giải phóng, tuy rằng trải qua đau khổ, nhưng có thể có được quyền lực của Tây Môn gia, tất cả những thứ đấy đều đáng.
Con ngựa hoang Tây Môn Khinh bị giữ lại gia tộc, đương nhiên cũng có liên quan đến cái bụng càng ngày càng lớn của cô, Thường Nhạc vừa nghĩ tới cái miệng thô lỗ của Tây Môn Khinh lại thấy đau đầu.
Sau này đám bảo bối của mình cùng tụ tập lại, không biết Tây Môn Khinh rốt cục sẽ nổi đóa thế nào, tục ngữ nói rất hay, phòng ngày phòng đêm, khó phòng cướp nhà!
Khẽ lắc đầu, thôi bỏ mấy vấn đề này đi, nếu không mình không thể ổn định lại.
- Lão đại, lần này chúng ta đến nhà ai?
Tiểu Bảo kéo áo Thường Nhạc, vẻ mặt mong chờ nói.
Cô bé này, đến Tây Môn gia, dựa vào điểm đáng yêu hơn người, vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, kiếm được một món khổng lồ, nhất là mấy bác gái, thiếu chút nữa đem cả quần lót cho cô bé.
Bây giờ, chắc trong thẻ cô bé tăng thêm một lượng lớn rồi.
Ngoài ra, cũng không thấy bóng Hải Văn đâu, đại khái bị Tiểu Bảo phái ra ngoài ăn trộm, cũng cống hiến một phần công sức lớn cho cái thẻ của cô ta!
Thường Nhạc vỗ vai Tiểu Bảo nói:
- Lần này chúng ta đi đánh bạc!
- Đánh bạc!
Tiểu Bảo theo bản năng sờ vào thẻ mình, cảnh giác nhìn sang phía Thường Nhạc.
Thường Nhạc liếc nhìn Tiểu Bảo, ngoài miệng lại hỏi:
- Yên tâm đi, lần này tiền thắng thuộc về em hết, tiền thua anh đền.
Tiểu Bảo nghe thế lập tức hoan hô, cười hì hì, nói:
- Cảm ơn lão đại, Tiểu Bảo nguyện làm trâu làm ngựa vì lão đại, ha ha , ha ha.
Hải Văn nghĩ, tiểu công chúa dưới đấy biển của mình đây à, đúng là mất mặt quá!
Đằng sau còn có bốn cao thủ xếp trận của Tây Môn gia, khuôn mặt lộ ra nụ cười thản nhiên!
- Tiểu Bảo, lần này kết hôn dùng hết tiền rồi, cho anh mượn tiền em trước đi!
Ánh mắt Thường Nhạc hướng lên thẻ Tiểu Bảo, cười thản nhiên, nói.
Tiểu Bảo không hề nghĩ ngợi, thốt lên:
- Đừng có hòng!
Thường Nhạc cười gian xảo, nói thầm:
- Đợi sau khi trong thẻ em hết tiền, sẽ phản ứng thế nào đây?
Thường Nhạc nghĩ tới chuyện giải trí Ngu Nhạc lần trước, dựa vào tin tức truyền tới, giải trí Ngu Nhạc đang chiếm thế thượng phong trong giới giải trí Trung Quốc.
Ngoài ra, toàn bộ sự nghiệp giải trí của Tư Đồ gia đều rơi vào trạng thái thấp nhất.
Hiện tại, gia tộc Tư Đồ và gia tộc Mộ Dung hợp tác xây dựng sòng bạc sang trọng xa hoa của Trung Quốc không ngừng phát triển.
Chỉ nghe thấy đối thủ kiếm tiền, Thường Nhạc đã cảm thấy không thoải mái, vốn định mang theo tay chân qua bên đó khiêu khích một chút, không ngờ đúng lúc vì chuyện Tây Môn Khinh nên về nước một chuyến.
- A, Thường Nhạc mình trời sinh đúng là số khổ rồi!
Thường Nhạc than thở một hồi, hắn nghĩ tới Phong Vân Macao có thể đấu với Las Vegas Trung Quốc, Nhất Đầu Thiên Kim Hongkong, có thể cạnh tranh với những sòng bạc siêu sang trên thế giới.
Mà mục tiêu lần này của Thường Nhạc là sòng bạc Phong Vân Ma Cao.
Rất đơn giản, bởi vì sòng bạc Phong Vân Ma Cao là do cha của hai tiểu bảo bối nhà Hoa gia mở, nếu trí nhớ không tệ, bảo bối Hoa Nhã Ca đã nói với mình, nếu muốn cưới hai chị em nhà cô ấy, nhất định phải có tiền, có rất nhiều rất nhiều tiền.
Ngoài ra, chuyện Hoa Nhã Thi đã đính hôn cũng đã giải quyết rồi, cô ấy đã là người của mình, đàn ông muốn đến gần cô, đơn giản chính là chết.
Căn cứ vào tin tức thuộc hạ báo, vị hôn phu của Hoa Nhã Thi đúng là người thừa kế Nhất Đầu Thiên Kim Hồng Kong, ông trùm cờ bạc rất có quan hệ với gia tộc Tư Đồ --- Bạch Hồn!
Tên nghe rất êm tai, không biết sau khi gặp được Thường đại công tử, kết quả sẽ thế nào?
Thường Nhạc cảm thấy bản thân mình lần trước sau khi tha cho Thiên Hoàng của tiểu Nhật Bản, tay chân vẫn còn ngứa ngáy, cần giải phóng một chút, mà Bạch Hồn hình như là sự lựa chọn không tồi.
Đương nhiên, người phụ trách song bạc xa hoa Tư Đồ gia là cao thủ bậc nhất – Tư Đồ Lôi Phong cũng là 1 trong những mục tiêu mà Thường Nhạc muốn đối phó.
Lúc Thường Nhạc nghe thấy cái tên Tư Đồ Lôi Phong hắn cảm thấy rất khó chịu, nếu cái tên là này Tư Đồ Lôi Trèo thì thật không tệ lắm, ít nhất rất xứng đôi với nhà Tư Đồ, cố tình đặt từ Lôi Phong bên cạnh, đúng là treo đầu dê bán thịt chó.
Theo như lời Thường Nhạc, đồng chí Lôi Phong là người tốt, đừng làm bẩn cái tên đó.
Hoa Nhã Ca nghe thấy Thường Nhạc trở về Trung Quốc, hơn nữa đích thân đến sòng bạc Phong Vân Ma Cao, cô hưng phấn thiếu chút nữa không ngủ được, khoảng chừng rạng sáng đã chạy đến tìm Thường Nhạc.
Lúc này, Thường Nhạc mới đến Quảng Châu, nơi này thuộc phạm vi thế lực của Sở Thiên Hùng, Thường Nhạc cũng không muốn ở lâu chỗ này.
- Lão đại, anh nói nếu đem mỹ nữ Quảng Châu Sang bán ở Macao, có thể kiếm tiền hay không?
Nhìn những cặp đùi trắng bốp của nhữngg thiếu nữ trên đường phố Quảng Châu, đối mắt xinh đẹp của Tiểu Bảo nhanh chóng híp lại.
Nhắc đến mỹ nữ Tiểu Bảo xinh đẹp của chúng ta, mặc dù Tiểu Bảo vô cùng đáng yêu xinh đẹp, nhưng chân lại hơi ngắn, mới nhìn lại còn hơi thô, đó chính là khuyết điểm lớn nhất của cô bé.
Thường Nhạc kêu lên đau khổ, bà nội nhỏ này, lần trước sau khi buôn bán một số lượng nhân khẩu từ Nhật Bản sang Trung Quốc kiếm một món lời lớn, nên mỗi lần đi đến đâu cũng đều muốn bán người.
Hắn cốc thật mạnh lên đầu Tiểu Bảo, thần sắc nghiêm túc nói:
- Có thể nhập người ngoài vào Trung Quốc, nhưng tuyệt đối không được tuồn từ đại lục ra, nếu không anh sẽ lấy hết tiền của em.
- Vâng, Tiểu Bảo rõ ạ!
Đoán chừng lấy tiền uy hiếp có tác dụng hơn bất kỳ sự uy hiếp nào khác.
Tiểu Bảo tiếc nuối nhìn những cặp đùi thon gọn của những mỹ nữ này, nếu có cơ hôi, cho dù là vận chuyển từ Quảng Châu đến Đông Bắc, Tây Tạng những khu vực só cũng không tệ.
Miệng hơi động, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
- Anh Thường Nhạc!
Giọng nói trong trẻo mềm mại từ khu phố náo nhiệt nhất Quảng Châu vang lên.
Chỉ thấy dáng người của Hoa Nhã Ca đứng đó, khuôn mặt tuyệt sắc hiện dần trong mắt Thường Nhạc.
Toàn bộ người đi đường đều ngừng thở, thật là xinh đẹp!
Trên mặt Thường Nhạc lộ nụ cười hiền dịu, cô bé này đã lâu không gặp, bộ ngực đã lớn hơn rất nhiều, cũng xinh hơn rất nhiều, giống một người phụ nữ nhiều rồi.
Đây đều là công lao của Thường đại thiếu gia ta!
- Bịch!
Cái ôm ấp áp bất ngờ kia khiến Hoa Nhã Ca hơi sững sờ, thấy trong ngực mình là một cô bé vô cùng đáng yêu, vô cùng xinh đẹp.
- Chị dâu, chị thật là xinh đẹp!
Câu chém gió này quả thực làm Hoa Nhã Ca thích thú.
Hoa Nhã Ca vui mừng vỗ mặt Tiểu Bảo, điềm nhiên nói:
- Em gái, em cũng thật là đáng yêu!
Vừa nói, lấy một dây chuyền ngọc ra đeo lên người Tiểu Bảo, cười nói:
- Đây là lễ vật chị cho em, có thích không?
Tiểu Bảo cũng là người biết nhìn hàng, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, nói thầm:
- Đáng chút tiền!
Ngoài miệng ngọt ngào nói:
- Chỉ cần là lễ vật của chị dâu xinh đẹp, cái gì Tiểu Bảo cũng thích!
Nói xong, khéo léo tránh sang một bên.
Thường Nhạc lẳng lặng đứng cạnh Hoa Nhã Ca, trên mặt tươi cười, Hoa Nhã Ca mấp máy miệng đi tới trước mặt Thường Nhạc, sờ bàn tay nhỏ bé lên người Thường Nhạc, nhẹ nhàng nói:
- Đồ xấu xa, anh gầy quá, chắc chắn là làm chuyện xấu rồi!
Người bình thường nhìn thấy mình đều khen mình càng ngày càng đẹp trai, phóng khoáng, nói mình gầy, thì em gái Ca đây là người đầu tiên, Thường Nhạc kinh ngạc, lập tức kéo Hoa Nhã Ca vài ngực, nói:
- Bảo bối, em mập lên rồi, hơn nữa còn mập lên rất nhiều nữa!
Khuôn mặt Hoa Nhã Ca lập tức đỏ lên, cái tên vô lại này,chưa thấy đứng đắn bao giờ, trước mặt mọi người không ngờ lại nói ra những lời này, vùi cái đầu nhỏ thật sâu vào ngực Thường Nhạc, nói:
- Đây chẳng phải là công lao của anh Nhạc hay sao!