- Hi!
Thường Nhạc vẫn nằm yên trên giường, mặt không chút khẩn trương, miệng thì “nhiệt tình” chào một tiếng.
Nhận ra Thường Nhạc không hề có ý định mặc quần áo rời giường, Lâm Quai Quai đỏ bừng hết cả mặt, lại lần nữa hét lên một tiếng rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.
- Big Ben, tao nhắc mày bao lần rồi, ở trước mặt người ngoài thì phải có tố chất! Giờ thì hay chưa, mày xem web đen đã dọa cho cô nàng kia chạy mất dép rồi!
Thường Nhạc vẫn nằm hình chữ “大” như trước, chỉ hơi nghiêng đầu “tận tình hết nước hết cái” giáo dục chú chó háo sắc kia.
Mắt Big Ben tràn đầy tủi thân, giận mà không dám nói gì, cuối cùng đành phải nhảy xuống nằm dưới giường. Giờ phút này đây, tâm hồn yếu đuối của Big Ben đã bị tổn thương nghiêm trọng. Nó cuối cùng đã phát hiện, tất cả chiêu số bất lương mà Thường Nhạc dạy nó đều là để trốn tránh trách nhiệm. Sau này nó còn phải tiếp tục chịu tiếng xấu thay cho người khác… Nghĩ đến đây, hốc mắt Big Ben đầy những giọt nước mắt thương tâm.
Lâm Quai Quai chạy một mạch xuống dưới ký túc xá, trái tim nhỏ bé vẫn không ngừng đập loạn lên, khuôn mặt đỏ bừng lên. Nhân viên quản lý tòa nhà D có phần khó hiểu nhìn cô bé đang kích động này, thầm nghĩ sao cô ta vừa mới lên đã vội chạy xuống?
Huyết Hổ dựa vào ban công ký túc xá 302 nhìn bóng dáng Lâm Quai Quai, trên khuôn mặt tục tằn kia cực kỳ nghi hoặc. Gã lẩm bẩm:
- Ô? Quái nhể! Thiếu gia sao lại đột nhiên đổi tính, vịt tới tay rồi còn để nó bay đi?
Lâm Quai Quai bồi hồi ở dưới tòa nhà D, trong lòng khá do dự. Mất dũng khí lớn như vậy mới tìm được Thường Nhạc, cứ bỏ dở nửa chừng như vậy khiến cô ta thật sự không cam lòng. Nhưng vừa nghĩ tới thân thể đầy dã tính và mỹ cảm kia của Thường Nhạc, toàn bộ dũng khí mà cô có lập tức tan sạch sẽ, ngoài mặt đỏ tim đập loạn thì chẳng biết làm gì.
- Cái gì, còn phải nhịn sao?
Trên con đường nhỏ trong sân trường, Mộ Dung Trường Thiên gầm lên với cái điện thoại, gân xanh nổi lên trên trán khiến gã thoạt nhìn trông có mấy phần dữ tợn.
Long Nha cực kỳ oai phong trong học viện Kiêu Tử lại bị người chiếm chỗ đỗ xe mà không thể làm gì, đây có thể nói là một nỗi nhục lớn xưa nay chưa từng có. Trên thực tế, trong một tuần này Long Nha đã hành động khá nhiều, chẳng qua là đều thất bại mà lui.
Ngày đầu tiên, mấy tên đàn em của Long Nha lén lút đi chọc thủng săm lốp xe Thường Nhạc, kết quả đột nhiên hai tên áo đen không biết từ đâu nhảy ra đánh ngất bọn họ…
Ngày hôm sau, chiếc xe yêu quý của thành viên cao cấp Long Nha gặp họa, bánh xe bị người phá hỏng…
Ngày thứ ba, hơn mười tên đả thủ có thân thủ không tệ chạy tới tòa nhà D khu ký túc xá định cho người nào đó biết tay, ai dè một tên đàn ông to cao vạm vỡ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, vô cùng mãnh liệt hành hung đám người kia một trận…
Ngày thứ tư, Mộ Dung Trường Thiên tự mình đi tìm Thường Nhạc để đàm phán, lại bị đóng cửa không cho vào…
Ngày thứ năm, ở trước phòng học lớp 10 - 4 có dán một bức thư khiêu chiến, đáng tiếc là không ai trả lời…
Ngày thứ sáu, “Hắc Ảnh” do Sở Phi Dương cầm đầu và “Ngân Câu” do Lý Băng Tiêu cầm đầu dường như đã biết chuyện Long Nha mất mặt, kẻ nào cũng vô cùng vui sướng khoanh tay nhìn trò vui…
Ngày thứ bảy…
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ nhưng lại không thể thay đổi được tính tình nóng nảy của Mộ Dung Trường Thiên:
- Lôi Minh, lần này tôi không nhịn được nữa, dù thế nào cũng phải dạy bảo tên khốn kia một trận!
- Cậu còn nhớ giao ước giữa ngũ đại thế gia không?
Tư Đồ Lôi Minh ở đầu bên kia điện thoại nói với giọng bình tĩnh, điềm đạm, chắc chắn, không chút lộn xộn.
- Đương nhiên là nhớ rõ, con cháu ngũ đại thế gia không được nội đấu! Nhưng…
Trông Mộ Dung Trường Thiên như muốn ăn thịt người:
- Nhưng lúc này là thằng oắt kia vi phạm quy định, nếu không làm rõ, sau này Long Nha chúng ta sao còn có thể sống yên trong học viện Kiêu Tử này nữa? Huống chi tôi cũng chỉ làm chút tiểu đả tiểu nháo chứ không gây chết người, lão gia trong tộc chắc sẽ không hỏi đến chứ?
- Cậu còn biết đến sự vẻ vang của Long Nha? Bây giờ Long Nha đã bị cậu phá hỏng thành cái dạng gì rồi?
Giọng Tư Đồ Lôi Minh chợt lạnh lẽo hẳn. Từ sau khi gã và đám thủ hạ tinh nhuệ tốt nghiệp vào hai năm trước, Long Nha rơi vào tay Mộ Dung Trường Thiên thì càng ngày càng tệ hại. Dừng lại một chút, giọng của Tư Đồ Lôi Minh trở nên tương đối ôn hòa:
- Trường Thiên, trước kia cậu thích làm gì thì tôi mặc kệ, lần này cậu phải nghe lời tôi!
Mộ Dung Trường Thiên vẫn chưa tiêu cơn tức, kêu ầm lên:
- Cậu thì có biện pháp tốt gì chứ, chẳng lẽ nhìn thằng oắt con đó cưỡi đạp lên đầu chúng ta?
Tư Đồ Lôi Minh lạnh nhạt đáp:
- Không phải chỉ là một chỗ đỗ xe ư, sao phải chuyện bé xé to như vậy? Cứ thả ra, coi như đều là người kế thừa ngũ đại thế gia nhường cho hắn một vị trí thì đã sao? Như vậy người khác còn nói cậu lòng dạ rộng lớn… Tôi chỉ sợ thằng oắt đó quá khiêm tốn thôi, hắn càng kiêu ngạo thì càng lợi cho chúng ta!
- Nghĩa là sao?
Mộ Dung Trường Thiên giật mình.
- Cậu chưa nghe qua câu “cây cao đón gió” ư?
Trong giọng nói bình thản của Tư Đồ Lôi Minh lộ ra mùi vị âm mưu,
- Để thằng oắt kia làm bậy đi, sẽ có người nhịn không được mà tìm hắn gây chuyện. Đừng quên, học viện Kiêu Tử trước nay không hề thiếu những kẻ hung ác. Giống như Sở Phi Dương, Lý Lăng Tiêu, Hoàng Dật Nhiên, cậu cho rằng bọn họ sẽ chỉ ngồi nhìn thôi sao?
- Ý cậu là bảo tôi ngồi nhìn hổ đấu nhau?
Vẻ tức giận trên mặt Mộ Dung Trường Thiên dần tiêu tan, khôi phục lại bản sắc cuồng ngạo, trong ánh mắt y mơ hồ hiện lên vẻ sung sướng.
- Có thể nói là như vậy! Từ nay về sau cậu chỉ cần làm một việc, cố gắng khiêm tốn, ít xuất hiện!
Giọng điệu của Tư Đồ Lôi Minh kia không có bất cứ dao động tình cảm nào, trở nên âm u lạnh lẽo khiến người ta không cách nào kháng cự:
- Nhớ kỹ lời tôi nói đấy, đừng có gây thêm chuyện nữa! Nếu chuyện bên Anh thuận lợi, tài nguyên của học viện Kiêu Tử này tôi cũng sẽ không tiếp tục quan tâm nữa…
- Ha ha, tôi biết rồi.
Mộ Dung Trường Thiên hiểu ý cười lạnh một tiếng. Gã biết rằng Tư Đồ Lôi Minh không đơn giản chỉ là đi du học như vậy. Một tổ chức mới xuất hiện đã tiếp nhận công tử quyền quý khắp nơi trên thế giới đang chuẩn bị đâu vào đấy dưới sự chỉ đạo của Tư Đồ Lôi Minh, nếu tất cả đều thuận lợi thì một ngày nào đó thế lực thần bí này sẽ khiến toàn thế giới phải khiếp sợ.
- Thiếu gia, tôi dám đánh cuộc… Một tệ, Lâm Quai Quai sẽ không lên đây nữa!
Huyết Hổ vừa đùa nghịch với Big Ben, vừa ngẩng đầu nói.
- Fuck! Trên người anh vốn chẳng có nổi một xu tiền, còn dám đánh cuộc với bản thiếu gia?
Thường Nhạc nằm ở trên giường, mắt đọc “Khai sinh của Bi kịch” của Nietzsche, miệng thì nạt Huyết Hổ.
- Ha ha, bị cậu nhìn ra rồi!
Huyết Hổ gãi gãi đầu mình, đột nhiên nghĩ tới gì đó rồi có vẻ khá khó khăn hỏi:
- Vậy thiếu gia, cậu có còn tiền không?
- Anh cảm thấy người phong cách như tôi mà cần mang tiền sao?
Thường Nhạc hỏi ngược lại một câu.
Huyết Hổ nghiêng đầu, khá thành thực nhếch miệng nói:
- Không đúng, à, lúc trước anh Phong bảo cậu hay giấu tiền riêng, nghe nói cậu còn có một cái quỹ đen nữa!
- *! (#@^#^*...
Thường Nhạc hoàn toàn không biết nên nói thế nào, quăng sách đi rồi quay đầu lại nói:
- Tôi có tiền riêng hay không thì mắc mớ gì tới anh? Cảnh cáo anh, có người khác mà anh dám lôi chuyện này ra, tôi cắt cái roi hổ của anh cho Big Ben ăn đấy!
Huyết Hổ lộ ra vẻ sợ hãi, theo bản năng giữ khoảng cách với Big Ben, ngập ngừng nói:
- Thiếu gia, chúng ta không có thẻ ăn, cũng không có tiền mặt, tối nay đi đâu ăn bây giờ? Chẳng lẽ tôi phải đi ăn cướp? Không phải cậu nói là không được ức hiếp người thường sao…
- Anh không biết mang thẻ ATM đi rút tiền?
- Biết chứ, nhưng tôi không tìm thấy máy rút tiền ở đâu cả…
- Anh không biết kéo lấy một người nhờ dẫn anh đi à?
Huyết Hổ hiểu ra, vỗ đùi nói:
- Có lý, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?
Thường Nhạc xem thường liếc gã một cái, ngửa mặt lên trời thở dài. Hắn bắt đầu hoài nghi mình dẫn tên trâu điên này làm thư đồng có phải là một sai lầm nghiêm trọng hay không.
Big Ben đột nhiên vểnh tai rồi sủa. Những tiếng gõ cửa nhỏ nhỏ vang lên.
*Hãy chăm sóc tốt Thất gia của ta: Một câu nói trong phim ‘Võ Lâm Ngoại Truyện’, ý bảo giao cho người khác phụ trách hậu sự của mình, bản thân phải đi liều mạng…