Hai vị thầy giáo kia lúc này đã nói tới NBA, lại nói từ bóng rổ đến những cô gái xinh đẹp của làng quần vợt Nga.
Cuối cùng hai người lại quay trở lại đề tài Tần Uyển.
-Thầy Trương, có mục tiêu phấn đấu mới được nha. Nếu lão Triệu tôi không lớn tuổi cũng sẽ dốc toàn lực đi tranh thủ tìm kiếm tình yêu của mình.
Thầy Triệu lời nói thấm thía.
Vị thầy Trương kia không nói gì, đứng lên, cầu xin tha thứ
-Thầy Triệu, thầy không tha cho tôi đi. Về thôi, cùng đi về đi thầy thấy sao?
Nghe nói vậy trong lòng Tần Uyển hiện ra muôn vàn hi vọng, ác mộng của chính mình rốt cục phải có kết thúc rồi.
Không ngờ thầy Triệu kia nói:
-Không vội không vội. Phải rồi, thầy vừa nói AC Milan trận này thắng Juventus rốt cuộc vì nguyên nhân gì, nói lại cho tôi nghe một chút, tôi còn chưa được rõ.
Thầy Trương ngồi xuống chậm rãi nói:
-Là như vậy, thầy xem, gần đây trạng thái của Juventus không tốt, một vài cầu thủ ngôi sao lại đang bị thương, mà Milan lại có vài ngôi sao nữa.
Tiếp đó hai người lại tiếp tục thao thao bất tuyệt có khả năng như trời không tối sẽ không về nhà.
Tần Uyển khẽ rơi một giọt lệ, nếu vị thục nữ này biết chửi người như Thường Nhạc nàng nhất định sẽ chỉ vào không trung mà hô to: “Ông trời, có phải cố tình cử hai gã này đến chơi tôi không?”
Thường Nhạc đang vội vã thiếu chút nữa phì cười, xem ra lần này ông trời cũng là đang ủng hộ mình rồi.
Tần Uyển gần như đã tuyệt vọng rốt cuộc cũng đầu hàng, rất nhanh lại bị Thường Nhạc tấn công làm thần trí mơ hồ, thiếu chút nữa phát ra tiếng rên rỉ khoái cảm.
Thường Nhạc tát nước theo mưa nhưng cũng không nóng lòng cởi váy Tần Uyển, mà một tay lại lén lút thâm nhập hoa viên kia. Cảm nhận được quần lót cô ẩm ướt, hắn dùng hai ngón tay ấn vào, quả nhiên có dịch trắng mịn trơn trượt. Khe núi nhỏ không người hỏi thăm kia bỗng tuôn trào.
Tần Uyển giật mình, bị Thường Nhạc phát hiện bí mật xấu hổ của mình, mặt đỏ bừng, thân mình kinh động, vội vã muốn ngăn cản cũng không kịp. Ngón tay ma quái của Thường Nhạc chỉ vừa xuyên qua quần, xâm nhập nơi ẩm ướt kia. Tần Uyển suýt muốn ngất đi, trong thoáng chốc toàn thân bị tên tiểu sắc lang hoàn toàn công chiếm, hoàn toàn phó mặc. Hơn nữa toàn thân nàng đều truyền đến những khoái cảm chưa từng có, nàng vừa hi vọng Thường Nhạc dừng lại vừa không mong muốn hắn dừng, tâm trí hoàn toàn rối loạn.
Thường Nhạc đã dừng mút liếm hai đầu vú nàng mà ngẩng đầu lên bộ dạng như có việc cần bàn bạc hỏi:
-Em hỏi một lần nữa, cô Tiểu Uyển, cô có muốn không?
Tần Uyển bi phẫn muốn chết, nếu bản thân mình lúc này có dũng khí mở miệng ra nói nhất định sẽ thốt ra “Tam tự kinh” đấy.
Thường Nhạc lộ ra vẻ lo sợ vì được sủng ái, tươi cười vô sỉ nói:
-Im lặng là đồng ý, cô Tiểu Uyển, thực sự là cô rất xấu hổ rồi. Thôi, hư thì hư đi, em sẽ hầu cô đến cùng, mỗi một thế hệ học sinh ngoan đều nên người sẵn sàng ‘em không vào địa ngục thì ai vào’ như em? Đã gọi là học sinh ngoan thì nhất định phải “tôn sư trọng đạo”, vậy thì học sinh đó sẽ cố gắng vậy.
Tần Uyển nghiêng đầu qua, dùng ánh mắt thâm thuý chưa từng có nhìn Thường Nhạc. Gương mặt xinh đẹp đầu oán giận, trên gương mặt như thể khắc hai chữ thể hiện thái độ oán giận của cô với hắn “CẦM THÚ”
Thường Nhạc chưa từng nhìn thấy ai kênh kiệu hơn cô, mạnh mẽ hôn môi nàng lại càng mạnh mẽ xoa bóp đôi cặp tuyết lê kia, một tay đột nhiên lại mờ ám luồn vào trong váy xâm phạm cấm địa kia.
Cảm nhận được phương hướng bàn tay ma trảo của hắn đang đi tới Tần Uyển chấn kinh, chiếc quần AgentP được thiết kế độc đáo kiểu dáng không giống như bình thường mà là dây buộc, nói một cách đơn giản bên phải quần có một chiếc nơ bướm, chỉ cần kéo nút này là chiếc quần liền rớt xuống. Tần Uyển vô cùng hận mình hôm nay sao lại mặc nội y khêu gợi như vậy.
Lần Này Tần Uyển không cảm thấy bất ngờ, Thường Nhạc quả nhiên thuần thục cởi quần lót đúng như cô nghĩ, còn cố ý cười tà dâm với nàng. Tần Uyển vừa xấu hổ vừa giận giữ nhắm hai mắt, cô chỉ muốn chết ngay ở đây.
Ngay trong nháy mắt đó Tần Uyển cảm nhận được một vật thể nóng bừng xâm nhập vào cơ thể nàng, một trận khoái cảm kì lạ và thoải mái lan toả khắp toàn thân nàng làm mỗi tế bào trên cơ thể nàng đều rung động.
Ngay lúc nàng vẫn chưa kịp phản ứng, Thường Nhạc bịt chặt miệng nàng, phun trào vào vùng cấm địa của nàng.
Cả người bị kích động run rẩy kịch liệt thiếu chút phát ra tiếng rên rỉ, Tần Uyển nhíu chặt mày, không khỏi muốn lùi về phía sau để thoát khỏi cơn ác mộng này, nhưng đáng tiếc cô chẳng làm được gì. Toàn thân truyền tới một trận đau đớn mãnh liệt, lục phủ ngũ tạng bạo phát, cô trợn trừng mắt nhìn Thường Nhạc, ánh mắt nàng vừa u oán phẫn nộ, vừa xấu hổ kích động, không thể dùng lời nói để hình dung được, nước mắt lại thi nhau lăn dài.
Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp của một gã Hoa hoa công tử, Thường Nhạc cũng không nóng lòng cầu thành mà dịu dàng hôn cô. Tần Uyển ngay cả cấm địa cũng bị xâm phạm giờ đã không còn bất kỳ ý nghĩ nào nữa, lạnh lùng không chút phản ứng. Nhưng chỉ không tới hai phút sau, Thường Nhạc áp dụng một loạt những kỹ thuật độ khó cao làm nàng không kìm nổi dùng lưỡi đáp lại hắn. Hai người ôm chặt cứng như hai con rắn quấn quýt lấy nhau.
Quan sát thấy thần thái cô đã dần thả lỏng, Thường Nhạc biết hắn đã mở ra một chỗ hổng nơi tâm hồn cô. Nửa người dưới hơi lay động ,hắn đúng là đầy nhã hứng như một người hành hương với tấm lòng cầu nguyện thành kính, khuôn mặt hắn tang thương trầm xuống, giọng nói làm mê lòng người vọng bên tai Tần Uyển:
-Thánh khiết bạch liên.
Tôi sầu tư xinh đẹp…
Tần Uyển không có ý thức khống chế chính mình nghe được những âm thanh này hơi ngẩn ngơ, ánh mắt lại hiện lên chút say mê rồi lại tiếp tục nhấn sâu.
-Đối diện với em
Tôi đã quên đi những niềm vui mừng quang vinh trước kia…
Nói tới đây, Thường Nhạc lại tiếp tục chuyển động.
-Ánh mắt của tôi,
Chìm trong sóng mắt em,
Nhìn sắc mặt tái nhợt của tôi.
Hát tới đây Thường Nhạc lại tiếp tục lấn tới.
-Ánh mắt thê lương,
Tôi quay người,
Che dấu gương mặt mình,
Lưu lại một chút vấn vương.
Lập loè diệu diệu,
Trong nước diêu dực,
Phá nát.
Đến lúc này Thường Nhạc đã đi ra đi vào đến ba mươi lượt.
-Tôi không thể quên được.
Hình hài quyến rũ của em
Thời gian vô căn cứ
Khiến tàn mộng
Không thắng nổi sự khinh nhờn
Lệ ảnh tiều tuỵ
Cũng vì lòng khinh vị.
Mà hưng lan
Đừng làm cho khối ngọc lấp lánh này lạnh băng.
Một nụ hôn tiêu tàn
Một tia hi vọng
Kinh hãi hoà cùng nồng tình
Khiến gợn sóng
Lao đi tôi nước chảy bèo trôi.
Tâm nguyện nhợt nhạt
Hãy chìm xuống
Đừng để tôi thấy em
Tâm tinh lay động
Nếu em vì vậy mà cảm thấy khổ sở
Hãy đem nước mắt nhoà mi
Tản hương ánh trăng thanh sáng.
Gợi tình buông lơi.
Cô giáo
Xin em
Tôi xin em
-Cô giáo!
Lúc đọc diễn cảm xong bài thơ, Thường Nhạc đã lên xuống không biết bao nhiêu lượt.
Tần Uyển không cách nào hình dung tâm tình của mình bây giờ, nửa như nước biển nửa như ngọn lửa, một nửa là thống khổ một nửa là sảng khoái, nửa hận nửa yêu… Cô vô cùng xấu hổ nhận ra rằng nghe tên tiểu sắc lang này ngâm xướng, chính mình ban đầu còn giẫy dụa mà dần dần theo thời gian đã lại hùa theo hưởng thụ…
Tại thời khắc nhày, thế giới quan và nhân sinh quan của Tần Uyển đã hoàn toàn hỏng rồi.
Tần Uyển nhận thấy chính xác mình đã từng tưởng tượng một ngày nào đó có một người đàn ông tang thương u buồn quỳ gối trước mặt mình ngâm xướng bài thơ kia cầu hôn cô, sau đó cô sẽ hạnh phúc mà đồng ý… Nhưng cô không sao nghĩ ra rằng ngày này tháng này năm này, người đàn ông tang thương u buồn không chỉ quỳ trước mặt mình dùng tiếng Anh ngâm bài thơ kia cầu hôn mà rõ ràng còn làm chuyện đó với cô ngay tại chỗ.