- Đi, đưa anh đi xem sao!
Thường Nhạc hít sâu một hơi, cố gắng áp chế tâm tình bực bội vì bị cắm sừng, đi theo sau Mako đi vào ở của Fukada.
- Ôi trời!
Khi Thường Nhạc nhìn thấy Fukada bụng đã nhô cao, cả người hắn bị dọa nhảy dựng lên.
Lúc mình chơi bời với cô ả Fukada này, cô nàng vẫn là dáng người thon thả, trong nháy mắt đã trở thành phụ nữ có thai, điều này quả thật là không thể tin nổi mà.
Koinu vẻ mặt âm trầm đứng bên cạnh Fukada, nhìn thấy Thường Nhạc đi vào, trên mặt gã miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười. Bản thân gã tỉ mỉ chọn mỹ nữ cho Thường Nhạc chơi, kết quả chưa tới đầy một tháng mà bụng đã to ra như thế.
Koinu đương nhiên sẽ không tin là do Thường Nhạc làm ra, nếu thật sự là của Thường Nhạc, Koinu vui mừng còn không kịp ấy chứ, dù sao điều này cũng có lợi cho hợp tác dài lâu.
Quan hệ hiện tại của mình với Thường Nhạc chính là đang trong tuần trăng mật, đột nhiên để Thường Nhạc mang cái mũ xanh trên đầu, loại chuyện này cho dù là xảy ra trên người mình thì mình cũng sẽ rất khó chịu.
Huống chi là xảy ra trên người đường đường là người đứng đầu Điểm G, một người ưu tú tuyệt đối như Thường Nhạc.
Khuôn mặt hoàn mỹ của Fukada thẫm nước mắt, hiển nhiên cô nàng vừa khóc xong. Cô nàng thấy Thường Nhạc đi vào xong, hai mắt sáng ngời, liền nói:
- Thường Nhạckun, cứu em, đứa nhỏ thật sự là của anh!
- Mẹ, cô còn dám nói lung tung.
Koinu hung tợn trừng mắt nhìn Fukada, tay giương thẳng lên, chuẩn bị hạ xuống tát cô một cái.
Thường Nhạc đưa tay ngăn lại. Koinu lập tức hạ xuống.
Ánh mắt Thường Nhạc nhìn chằm chằm vào Fukada, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, nói:
- Fukada, em nên biết rõ thân phận của tôi, nếu em lừa tôi thì kết quả thế nào… em cũng nên đoán được trước đi!
Fukada gật đầu thật mạnh một cái, nói:
- Em hiểu mà, nhưng đứa bé đúng thật là của anh.
- Làm thế nào để chứng minh được chứ?
Đồng tử Thường Nhạc hơi co rút lại, không phải thằng đàn ông nào cũng chấp nhận đi đổ vỏ cho thằng khác. Cái gọi là đứa con của mình, nhưng vợ là của người khác, đạo lý này không phải gã đàn ông nào cũng hiểu được.
Sắc mặt Fukada có vài phần phức tạp, nói:
- Kỳ thật từ khi bắt đầu tiến vào giới nghệ thuật này, em đã bị xét nghiệm ra thành không thể sinh nở được. Hơn nữa mấy năm gần đây, em cũng vẫn luôn không có quan hệ gì gần gũi với nam giới, cho nên đứa nhỏ nhất định là của anh!
Thường Nhạc ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn sang Koinu.
Giờ phút này, một gã áo đen đi tới trước mặt Koinu, đưa cho gãmột phần tài liệu.
Koinu càng xem thì vẻ mặt lại càng lạ lùng, cuối cùng trên mặt có vẻ xin lỗi, nói:
- Thường Nhạckun, đứa nhỏ có thể là của anh. Căn cứ vào những gì tư liệu cho thấy, trừ anh ra, mấy năm nay Fukada cũng chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào khác!
Thường Nhạc nghiền ngẫm nhìn Koinu, hắn cũng đã tin tám, chín phần rồi, dù sao loại chuyện này thì cho dù cho Koinu mười lá gan thì hắn cũng không dám vì một người đàn bà mà tự mang vạ vào thân được.
Nhưng bụng của Fukada thật sự to nhanh quá,điều này thật là không thể tin nổi.
Nghĩ tới việc không ngờ mình lại để lại mầm mống trên người một ả đàn bà Nhật Bản, Thường Nhạc có cảm giác không thoải mái, hắn vung tay lên, nói:
- Cho dù là phải hay không phải của tôi, đều phải bỏ đi hết!
Fukada nghe như thế xong, mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Bất kể là người đàn bà thế nào, nếu như chưa từng làm mẹ thì đều là chưa hoàn mỹ. Huống chi với người phụ nữ từng bị phán án “tử hình” vô sinh như Fukada.
Mà giờ cô mang thai, đây quả thật đúng là một niềm hy vọng điệu kỳ, làm cho con tim cô dường như hoàn toàn sống lại.
Cô không quan tâm gì nhiều, vì đứa nhỏ, cô có thể buông xuôi hết thảy, bao gồm cả tính mạng của cô.
Đương nhiên, cô nàng cũng hiểu rõ, một khi sinh đứa bé ra rồi, hơn nữa lại là con của Thường Nhạc, như vậy con của cô nhất định sẽ rất hạnh phúc, tình thương của người làm mẹ sẽ chiến thắng hết thảy.
Fukada bắt đầu giãy dụa đứng lên, “bụp” một cái quỳ xuống dưới chân Thường Nhạc, bi thiết nói:
- Thường Nhạc, van cầu anh, đừng bắt em bỏ đứa bé, nó là con của anh mà, cũng là con của em, chỉ cần không phải bỏ đứa bé đi, em xin nguyện làm tất cả những gì anh yêu cầu.
Đầu cô nàng nặng nề đập trên mặt đất.
Trên trán màu chảy ròng ròng.
Cái trán trắng nõn, máu đỏ thẫm, hai màu kết hợp với nhau nhìn thật chói mắt. Thường Nhạc đột nhiên cảm thấy trong lòng Fukada dường như đang bị điều gì đó kích thích.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, bất kể đám đàn ông Nhật Bản đáng giận tới cỡ nào, đám đàn bà lại dâm đãng ra sao, nhưng lại cũng không thể cướp đoạt đi quyền làm mẹ của một người đàn bà!
Thường Nhạc hơi hơi ngẩng đầu lên, trong mắt chợt lóe lên vẻ do dự. Lần đầu tiên trong đời hắn từ trước tới giờ chợt do dự.
Tất cả mọi người đều nín thở, lặng lặng chờ đợi mệnh lệnh của Thường Nhạc.
Mako hiểu rõ câu nói của Thường Nhạc sẽ quyết định vận mệnh của mình.
Koinu cũng hiểu được Thường Nhạc, sẽ quyết định thành lập mối quan hệ hữu hảo gần gũi Trung Nhật.
Fukada hiểu rõ ràng câu nói của Thường Nhạc sẽ quyết định tính mạng của bản thân cô, mất đi đứa bé cũng giống như mất đi tất cả, cô tình nguyện chết đi!
Toàn bộ mọi việc đều nằm trong tay Thường Nhạc.
Thường Nhạc hít sâu một hơi, cuối cùng mở miệng nói:
- Đứa bé… sinh nó ra đi!
Nước trong suốt chảy dài trên khuôn mặt Fukada, Mako cũng mang vẻ mặt phức tạp nhìn Thường Nhạc, người này nhìn rất vô tình, nhưng lại chính là người đàn ông trọng tình nhất.
Koinu nhanh chóng tiến lên, thật cẩn thận đỡ lấy Fukada, rồi ra lệnh:
- Từ bây giờ trở đi, mời bác sĩ tốt nhất, hộ sĩ tốt nhất, thuốc bổ tốt nhất, nhớ kỹ, toàn bộ đều phải là tốt nhất!
Ánh mắt Thường Nhạc phức tạp liếc nhìn Fukadamột cái, từ từ đi ra ngoài.
Fukada nhìn bóng lưng đang dần khuất kia, yên lặng thì thầm nói:
- Cảm ơn anh!
Koinu đi theo Thường Nhạc ra ngoài.
Thấy Thường Nhạc đi tới trước mặt đại thụ đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt đẹp trai, anh tuẫn, phong độ của Thường Nhạc đột nhiên mang vẻ thản nhiên, một tia mênh mông phóng khoáng.
- Koinu, cậu nói xem chúng ta còn sống là vì cái gì?
Thường Nhạc bỗng nhiên chậm rãi mở miệng.
Vẻ mặt Koinu hơi sững sờ, nét mặt vẻ cổ quái, nói:
- Kỳ thật tôi cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng Thường Nhạckun. Những người chân chính cốt khí của người Trung Quốc các người đều ghét người Nhật Bản, đúng không?
Thường Nhạc khẽ gật đầu một cái, lại lắc đầu, nói:
- Phải, mà cũng không phải!
Koinu cũng không lên tiếng, hắn biết Thường Nhạc nhất định còn muốn nói tiếp gì đó.
Thường Nhạc chậm rãi mở miệng nói:
- Lương tâm mà nói thì trong số người Nhật Bản cũng có người tốt, chỉ có điều hơi ít mà thôi.
- Tôi cũng ghét người Nhật!
Koinu bỗng nhiên cũng thốt lên một câu nói làm người khác ngạc nhiên.
Thường Nhạc kinh ngạc một hồi, cảm thấy Koinu vừa mắt hơn rất nheiefu, hắn thản nhiên cười nói:
- Vì sao mà cậu cũng ghét người Nhật chứ?
Sắc mặt Koinu nghiêm túc nói:
- Người Nhật quá mức tự đại, hơn nữa lại đê tiện, vô sỉ, dối trá…
Koinu không ngừng quở trách người Nhật, đó cũng là những khuyết điểm thật sự của người Nhật. Mãi tới khi nói xong, hắn mới đưa tay lên quệt vết niếng bọt trên mép, nói:
- Tôi muốn cứu vớt người Nhật, nhưng lại hữu tâm vô lực!
- Cứu vớt người Nhật?
Ánh mắt Thường Nhạc híp lại thành một đường nhỏ, nghiền ngẫm nhìn Koinu nói:
- Koinu định cứu vớt người Nhật ra sao đây?
- Cái gì cũng phải phá cái cũ trước, rồi mới xây được cái mới. Đám đàn ông Nhật quả thật rất dơ bẩn rồi, chỉ có tiêu diệt hết toàn bộ chúng, sau đó cải tạo ở đời sau, mới có thể bồi dưỡng được những người Nhật có tố chất cao.
Sắc mặt Koinu nghiêm túc, nói.
- Con mẹ nó, người anh em, cậunói trúng lòng tôi rồi.
Thường Nhạc hưng phấn vỗ vỗ bả vai Koinu, vui mừng nói.
Nhìn thấy Thường Nhạc đồng ý với ý kiến của mình, Koinu lên tiếng mỉm cười, có người hùng mạnh như Thường Nhạc trợ giúp, Koinu coi như đã nắm chắc, đương nhiên là có tâm cũng có lực rồi.
Koinu thật sâu nhìn dn, nói:
- Thường Nhạcqkun, tuy rằng trước đó tôi tiếp xúc với anh cũng là vì mục đích cá nhân, nhưng hiện tại tôi mới phát hiện anh tương đối hữu hảo với người Nhật chúng tôi. Đại Nhật Bản nhất định phải duy tân, nếu không sẽ chi giống như quả trứng thối dơ bẩn. Tôi hy vọng Thường Nhạckun tới lúc đó có thể giúp tôi một tay.
Thường Nhạc ngữ khí kiên định nói:
- Điều này hoàn toàn không thành vấn đề.
Nói tới đây, hắn thoáng dừng lại một chút, nói:
- Tuy nhiên Koinu cần tôi làm thế nào đây?
Hô hấp Koinu trở nên nặng nề hơn, trong mắt toàn đầy thị huyết, nói:
- Tôi muốn thống nhất giới hắc đạo bạch đạo của Nhật Bản, sau đó tiêu diệt toàn bộ nhóm dơ bẩn đi.
- Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp Koinu lấy được quyền thống trị Nhật Bản!
Trong đầu Thường Nhạc không tự chủ lại xuất hiện bóng dáng của Sakura, có lẽ có được cô công chúa đó thì càng dễ thực hiện hơn nữa.
Đương nhiên, Thường Nhạc quả thật có chút ngoài ý muốn, không ngờ hết Fukada mang thai, lại tới Koinu cảm thán, hai chuyện này đều là chuyện bất ngờ.
Trên mặt không tự chủ hiện lên nụ cười quỷ dị. Quốc gia Nhật Bản dơ bẩn này đến tột cùng sẽ mang lại cho mình bao nhiêu niềm vui đây?
Sau khi Koinu kích động rời đi không lâu, di động trong túi áo Thường Nhạc vang lên.
- Ông nội!
Thường Nhạc không nghĩ tới, ông cụ ở tận Trung Quốc xa xôi sẽ gọi điện thoại cho mình, đây quả thật là điều khiến hắn giật mình.
- Cháu có phải lại phong lưu ở bên ngoài hay không!
Ông cụ không đợi Thường Nhạc mở miệng liền trực tiếp hỏi.
- Không có, con ở ngoài rất ngoan mà.
Thường Nhạc lời thề son sắt nói.
Trên mặt Thường lão gia hiện lên vẻ mỉm cười, nói:
- Cháu mà ngoan ngoãn thì heo mẹ cũng biết leo cây mất!
Thoáng ngừng một chút lại nói tiếng:
- Vừa rồi bà nội cháu tính ra một quẻ, một khắc tinh lại tới trái đất, hơn nữa lại có liên quan tới cháu, cho nên đoán là thằng ranh này lại ở bên ngoài phong lưu.
Thường Nhạc liền nhảy dựng lên, lập tức liền nghĩ tới chuyện Fukada mang thai không bình thường…
Thường lão gia đương nhiên cũng cảm giác được suy nghĩ trong lòng Thường Nhạc, thản nhiên cười nói:
- Ông nội chỉ hy vọng cháu không có chuyện gì, những chuyện khác thì cứ thoải mái mà làm đi.
Thường Nhạc cười hì hì nói:
- Ông nội, ông yên tâm, khắc tinh đó cho dù tới trái đất, đó cũng sẽ bị con nắm giữ trong tay.
Lúc này Thường lão gia mới cúp điện thoại.
Thường Nhạc nhìn lại phía phòng ngủ của Fukada, khắc tinh? Vậy đứa bé còn chưa ra đời đó thật sự là khắc tinh sao? Lập tức hắn lại mỉm cười, đường đường Thường Nhạc hắn không phải là một đại ma tinh hay sao, đứa bé đương nhiên cũng sẽ không yếu đuối chút nào!
Thường Nhạc thở dài một hơi, lại hít sâu một hơi, nói:
- Bão táp tới thì hãy tới mãnh liệt một chút đi!