Từ lối đi bí mật đưa đôi Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên hiện đại ra ngoài, Huyết Hồ miệng từ từ hát bài ‘tình và nghĩa, giá nghìn vàng’ vừa nhìn thấy Thường Nhạc liền tố khổ:
-Ô, thiếu gia à, lần sau loại bắt cóc kỹ thuật kiểu này đổi người đi được không? Lần này thực là tôi gây sức ép đủ rồi, tôi thiếu chút nữa thì quýnh lên chạy đến nhà Phó cục trưởng Trương cướp người rồi đấy!
-Không phải gọi anh đi bắt một phụ nữ sao, thực phiền phức như vậy sao?
Thường Nhạc lười biếng nằm trên sô pha, mệt mỏi nói.
-Hắc hắc…
Huyết Hổ vuốt vuốt đầu đinh, ngây ngô cười. Đột nhiên hỏi:
-Thiếu gia, tôi nghĩ mãi không hiểu, vì sao ngài muốn thả Hoàng Phiêu Nhiên?
-Tên kia vốn chết chắc, nhưng bản thiếu gia đột nhiên thay đổi chủ kiến…
Thường Nhạc xoay người trên ghế sô pha, bộ trang phục Dior đen trên người quả nhiên là hàng hiệu, bị giày vò như thế cũng không hề xuất hiện nếp nhăn, Thường Nhạc lại nói:
-Hơn nữa, không có ai quy định nhất định phải giết gã nha, đúng không?
Huyết Hổ phiền muộn, nghĩ nửa ngày rồi ngây ngô cười nói:
-Tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nói ba chữ: Rất có lý!
Thường Nhạc từ từ nói:
-Hai anh em nhà này đều là tiêu chuẩn của loại tiểu nhân, giết hay không kỳ thật không sao cả, tôi thật ra lại muốn xem tên nhóc Hoàng Dật Nhiên ở Nhật có thể làm ra chuyện gì… Anh cảm thấy sau này bản thiếu gia bảo Hoàng Phiêu Nhiên tự tay giết em trai mình thì thế nào?
Huyết Hổ sửng sốt, lập tức nhếch miệng cười nói:
-Quá độc ác! Nhưng, tôi thích…
Đúng lúc này, một gã trẻ tuổi bảnh bao mặc đồ tây màu đen khí độ bất phàm đi đến, người này tên là Lâm Tiểu Cường, lúc trước gã đen giống y như than chỉ là một tên lưu manh ở tầng thấp nhất, nhưng bây giờ lại trở thành thành viên cao cấp của hội Huyết Thủ, gã cung kính nói:
-Thiếu gia, bên ngoài… có một đám cớm ở bên ngoài.
Thường Nhạc cười cười nói:
-Là đám người của Tổ trọng án ăn no không có chuyện gì làm sao?
-Đúng vậy, nhưng Tổ trưởng của bọn chúng không tới, chỉ có Tổ phó Ngô Thu Thanh dẫn đội đến.
Lâm Tiểu Cường nói.
-Xem ra không thấy bản thiếu gia thì sẽ không rời đi. Đi, đi giao lưu tình cảm với bọn chúng chút. Lão Hổ ngốc, anh thông báo cho Hắc Thán chuẩn bị chút…
Trong phòng tiếp khách của ‘Falls Clup’ ở tầng hai, có hai phe người đang ngồi chia làm hai trận doanh rõ ràng, bốn tên thanh niên bộ đội tiền vệ ngông cuồng, trên tay lộ ra hình xăm báo đen ngồi dựa vào ghế sô pha, thần thái cực kỳ kiêu ngạo, trong tay là tàng đao thủ công không bị cảnh sát liệt vào quản lý cưỡng chế, sau lưng là hơn mười vệ sĩ của clup trẻ tuổi âm tàn mặt không có ý tốt.
Nói đến tên bốn teen xăm hình báo đen này, cũng tính là có chút lai lịch, mấy tên này đều là đàn em tâm phúc của Huyết Hổ, ‘tứ báo thành C’ hai năm gần đây nổi tiếng trong giới xã hội đen tỉnh S chính là bọn họ.
Ngô Thu Thanh ngồi đối diện bốn con báo đen, tay bưng một ly cà phê sớm đã nguội lạnh, sau lưng là bảy, tám cảnh sát hình sự khí thế đã suy rơi tới cực điểm.
Bên ngoài phòng tiếp khách, thuộc hạ của hội Huyết Thủ thỉnh thoảng đi tới đi lui, ánh mắt quỷ dị không ngừng từ đầu xuống chân Ngô Thu Thanh bọn họ, khiến Tổ phó Ngô như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than, lòng không ngừng nguyền rủa Tổ trưởng Diệp Hoàng bảo bọn họ đến tự đòi bẽ mặt.
-Gió mát có thư, Thu Nguyệt khôn cùng, tôi nghĩ cảm xúc của Tư Kiều giống như sống một ngày bằng cả trăm năm. Tuy tôi không phải ngọc thụ lâm phong, tự nhiên phóng khoáng lỗi lạc, nhưng tôi có trí tuệ rộng lớn và cánh tay khỏe mạnh…
Trong tiếng hát khoa trương kéo dài, Thường Nhạc từ từ đi vào cửa chính, từ từ nghe đàn em dưới tầng báo cáo, từ từ đi xuyên qua đám khách trong sàn nhảy, từ từ hòa ái hỏi thăm đám khách hoàn toàn bị mê muội vì chất kích thích, sau đó mới từ từ lên tầng, cuối cùng là từ từ đi tới cửa phòng khách.
Vừa vào tới cửa, Thường Nhạc khoa trương lớn tiếng nói:
-Khách quý khách quý, Cảnh sát Ngô, Tổ trưởng Ngô tôn kính, xin hỏi có gì chỉ giáo?
Đám thanh niên âm tàn kia lui xuống, Tứ báo thành C đứng lên, tang đao trên tay tùy ý ném xuống bàn, cấp dưới đứng sau cũng nhanh chóng xếp thành hàng đi ra ngoài, cung kính cúi đầu ra hiệu với Thường Nhạc.
Thường Nhạc đi tới chỗ Tứ báo thành C ngồi, tùy tiện ngả về phía sau, ngón tay nhẹ nhàng xoay cái bật lửa của mình, cười hì hì nhìn Ngô Thu Thanh nói:
-Cảnh quan, xin hỏi mấy chiếc ô tô trắng ở phía dưới là của các anh sao?
Ngô Thu Thanh nhìn người thanh niên vốn chỉ là học sinh cấp 3, trong lòng không khỏi căng thẳng, theo bản năng gật đầu nói:
-Đúng vậy, tôi tới tìm Thường tiên sinh cậu, là vì…
Thường Nhạc cắt ngang lời anh ta, dặn dò kẻ dưới:
-Này, Tiểu Cường tiên sinh, mang mấy vị này ra ngoài vui vẻ một chút, tìm cho họ mấy cô em, tùy tiện mở phòng cho bọn họ cũng được, giải quyết tại chỗ cùng được, để các vị tinh anh ngày đêm vất vả giữ gìn an ninh trật tự này vui vẻ một chút.
Đám cảnh sát thay đổi sắc mặt, lời nói của Thường Nhạc rõ ràng là biến bọn họ trở thành mấy tên lưu manh, khách làng chơi.
Ngô Thu Thanh phất tay nói:
-Các cậu ra ngoài đi, tôi có vài việc muốn nói với Thường tiên sinh.
Vài tên cớm hung hawng trừng mắt nhìn Thường Nhạc, từ từ đi theo Lâm Tiểu Cường ra ngoài, Thường Nhạc cười rộ lên:
-Xem đi, Cảnh sát Ngô, thuộc hạ của anh đều rất không khách sáo, nếu chằng may về sau bọn họ đau đầu hay phát sốt, hoặc là đột nhiên bị chậu hoa từ trên trời rơi trúng đầu, vậy bao nhiêu người sẽ đau lòng nha!
Mấy người vừa đi đến cửa nghe vậy thì xoay người lại, Ngô Thu Thanh gầm lên:
-Bảo các cậu cút ra ngoài, bây giờ, lập tức cút cho tôi!
Vài tên cớm nhanh chóng trốn ra ngoài, không dám tiếp tực ở lại nữa.
Thường Nhạc nhẹ nhàng vỗ tay, dịu dàng nói với nữ phục vụ đang căng thẳng:
-Nữ sĩ tôn kính à, đẩy chiếc xe rượu kia tới đây, đúng, cười một chút được chứ? Thả lỏng một chút, nụ cười của cô quả thực rất mê người. Đúng rồi, chính là như vậy, mời Cảnh sát Ngô của chúng ta ly rượu đỏ đi, đây là rượu đỏ tốt nhất tới từ Bordeaux… Cho tôi thêm một ly.
Thường Nhạc nâng chén rượu lên, vừa lòng uống một hớp, lúc này mới nhìn Ngô Thu Thanh:
-Cảnh sát Ngô, ừm, Tổ trưởng Ngô, ngài cần gì phải trực tiếp đến tìm tôi? Tôi nghĩ, chúng ta không có chuyện gì để nói.
Ngô Thu Thanh nuốt một ngụm rượu đỏ trong ly, sau đó lại chủ động rót đầy một ly ình, lại nuốt một ngụm nữa, sau đó uống hết chỗ rượu còn lại trong ly, lúc này mới giơ cái chén không lên nói:
-Thường tiên sinh, đây là Trung Quốc, quốc gia pháp chế!
Trong mắt Thường Nhạc lóe lên chút kinh ngạc, gật gật đầu cười nói:
-Tôi biết, tôi cũng là người yêu nước, chỗ tôi đứng là lãnh thổ Trung Quốc. Vậy thì sao chứ? Ngài có thể dạy tôi sao?
Ngô Thu Thanh hít sâu một hơi, có chút kiêng kị thân phận hiển hách của Thường nhạc, nhớ tới mệnh lệnh Diệp Hoàng truyền đạt, anh ta cũng chỉ có thể nghiêm túc nói:
-Như vậy, cậu nên thừa nhận, đất nước của pháp luật, có thể quản lý cậu. Rất nhiều hành vi của cậu, đều là không đúng!
Thường Nhạc trở mình liếc mắt nhìn anh ta một cái, cười đến rạng rỡ:
-Thí dụ như? Trời ạ, không phải là bức người có văn hóa như tôi nói lời thô tục chứ! Cảnh sát Ngô, ngài không nên sử dụng máy ghi âm, lão Hổ ngốc, lấy máy nghe trộm tinh xảo trong túi ngực bên phải Cảnh sát Ngô ra đây, đúng rồi, đưa tôi, chính là nó.
Không hề phòng bị, Ngô Thu Thanh vô cùng buồn bực bị Huyết Hộ lấy ra mấy ghi âm.
Thường nhạc ném nó lên sàn đá cẩm thạch, một cước đạp vỡ, mỉm cười nói:
-Mấy vị cảnh sát các anh luôn thích lén lén lút lút, lần sau tôi sẽ để anh cởi sạch rồi mới được vào phòng của tôi… Tôi biết ngài muốn làm gì, cảnh sát Ngô, bây giờ ngài có thể nhìn ra cửa sổ, mấy chiếc xe màu trắng đỗ ở cửa, hình như bị một con ma men lái xe tải đâm trúng rồi… Ai, thiết bị nghe lén trong đó nghe nói là sản phẩm khoa học công nghệ mới nhất, hẳn là rất đắt. Ôi, đáng tiếc… thật đáng tiếc!
Ngô Thu Thanh trợn mắt há mồm nhìn Thường Nhạc, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Thường Nhạc, cậu, cậu…
Di chuyển ánh mắt, dường như cảm thấy Thường Nhạc đang dọa mình, Ngô Thu Thanh đứng lên bước nhanh đến cửa sổ, anh ta lập tức trợn tròn mắt… Thường Nhạc quả nhiên không nói sai, một chiếc xe tải đâm ba chiếc xe màu trắng lên ven đường, mấy chiếc xe trắng kia thiếu chút nữa bị đè bẹp, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Ngô Thu Thanh tức đến xanh cả mặt, tình huống như vậy, nhiều lắm cũng chỉ có thể tố cáo con ma men kia say rượu lái xe, lại không tạo thành thương vong cho nhân viên, nộp chút tiền phạt bồi thường tổn thất là có thể được thả ra.
-A, cảnh sát Ngô, quên nói cho anh biết, hiệu quả cách âm của phòng khách này vô cùng tốt, anh không nghe thấy âm thanh xe bị đâm đó cũng là chuyện rất bình thường.
Thường Nhạc giống một người chủ mến khách, kiên nhẫn giảng giải cách bố trí của căn phòng.
-Cậu, cậu quá quá đáng rồi!
Ngô Thu Thanh rống lên, cũng không cần biết Thường nhạc là thân phận gì rồi, từ trước quan binh bắt cướp là chuyện hoàn toàn chính đáng, nếu hai bên ở phe đối lập, thì không cần phải khách khí gì.
Thường Nhạc cười cười, chẳng hề để ý nói:
-Quá khen quá khen, người chỉ cần nắm giữ sức mạnh vượt trồi hơn chút, mà lại không có thứ gì ngăn cản dã tâm của người ta mà nói, khó tránh khỏi sẽ làm chút chuyện quá phận. Thật không may, tôi chính là người như vậy… Tôi rõ ràng nhược điểm của mình, cho nên gần đây tôi đã bắt đầu khống chế mình rồi. Kỳ thật tôi không tính là quá đáng, nếu không chẳng phải là cảnh sát Ngô ngài và thủ hạ của ngài đã bơi lặn trong sông đào bảo vệ thành rồi sao!
Ngô Thu Thanh đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Thường Nhạc, hận không thể nuốt Thường Nhạc vào bụng, gằn từng chữ nói:
-Tôi sẽ không bỏ qua, không phải lần này, vậy chính là lần sau… Tôi không thể không nói, cậu chính là một đối thủ tốt… Đây là thế giới gì chứ, kẻ ác như cậu ở trước mặt tôi thẳng thắn tất cả, nhưng tôi chính là không thể làm gì cậu, cậu quả thật là một nhân vật lợi hại. Thường tiên sinh, đối với đối thủ thông minh, tôi chưa từng keo kiệt lời khen của mình.
Thường Nhạc hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí đả kích:
-Đối thủ của ngài? Mơ à, ngài từng có đối thủ thông minh sao? Nếu đối thủ của ngài đều rất thông minh, chẳng phải đồng nghĩa với việc ngài cũng rất thông minh sao? Cảnh sát Ngô, ngài chỉ là Ngô Thu Thanh, không phải là Hoàng Thu Sinh trong Vô Gian Đạo, đúng không? Móa ơi, con mẹ nhà mày ít ở trong này tự coi trọng mình đi.