Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 283: Chương 283: Huyền cơ 4




- Không tốt!

Bỗng nhiên lúc đó sắc mặt Tư Đồ Lôi Phong tái nhợt, thân hình lơ đãng run rẩy nói: - Thành phố N có thể đã xảy ra chuyện.

Lực Vương gần như bị Tư Đồ Lôi Phong doạ đến nỗi nhảy dựng lên, vẻ mặt gã cổ quái nhìn Tư Đồ Lôi Phong nói: - Lôi Phong, anh không phải là ngủ không đủ giấc đấy chứ? Sao cứ nghi thần ngờ quỷ thế. Tả Thủ bị chúng ta bức đến mức này làm sao còn có tinh lực đi tấn công thành phố N.

Tư Đồ Lôi Phong thần sắc hơi trầm trọng nói: - Chúng ta quên mất một nhân vật không nên quên.

- Ai?

Tâm tình Lực Vương không tự chủ được cũng bị ảnh hưởng.

- Thường Nhạc.

- Thường Nhạc!

Lực Vương đầu tiên là sửng sốt rồi lập tức phá lên cười ha hả. - Cho dù Thường Nhạc có nguy hiểm hơn nữa mà không có bộ hạ, một mình hắn có thể gây sóng gió lớn đến cỡ nào, tôi thấy Lôi Phong anh lo quá rồi đấy.

- Chỉ mong là như vậy đi!

Tư Đồ Lôi Phong cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, bản thân mình vào lúc quan trọng nhất cố ý lưu lại một vài quân tinh anh chính là để ứng phó với những tình huống phát sinh. Dù cho Thường Nhạc có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một con người mà thôi.

Thường đại thiếu gia là người, điểm này Tư Đồ Lôi Phong nói đúng, nhưng Thường Nhạc tuyệt đối là một người không tầm thường, Tư Đồ Lôi Phong dường như cũng không để ở trong lòng, hễ là người coi thường Thường Nhạc đều đã phải trả giá thê thảm.

- Giết chậm một chút, để lại một ít cho tôi…

Giờ phút này, ở thành phố N tỉnh C, Thường đại công tử của chúng ta đang hô hào, quân bài trong tay Mike dường như đã có sinh mạng, sau khi quân bài bay múa đầy trời, không khí đã hoàn toàn bị nhuộm máu tanh.

Ngoại trừ chuyện đó, hơn một trăm cao thủ đang không ngừng tiến tới, động tác của bọn họ rất nhanh, cũng rất chuyên nghiệp, có thể một đao giải quyết đối thủ, tuyệt đối sẽ không lãng phí đến đao thứ hai. Thành phố N có tinh anh của Tư Đồ Lôi Phong lưu lại, thực lực quả thực rất mạnh, nhưng số người lại quá ít, cơ bản không đủ xỉa răng cho những bộ hạ này của Thường Nhạc. Thường Nhạc chỉ đứng cạnh lẳng lặng quan sát.

Giết người cũng là một nghệ thuật, Mike hẳn nhiên là nắm giữ những tinh tuý của nghệ thuật giết người. Khi bộ bài trong tay anh ta bay ra cho tới bây giờ không hề lãng phí một quân, thậm chí sau khi cắt phá yết hầu đối phương quân bài sẽ còn một lần nữa trở lại trong tay Mike.

Bộ bài mới tinh nhìn không ra bất kỳ dấu vết gì, dường như không phải chính những quân bài này vừa cắt yết hầu cuẩ những người kia mà là loại đao tốt sắc bén nhất trong thiên hạ. Thường Nhạc thản nhiên mỉm cười.

Xem ra chuyến đi Macao của mình nhặt được báu vật rồi, một tiểu mỹ nữ, một siêu sát thủ Châu Âu sở hữu tuyệt chiêu giết người.

Có thể nói sau khi mất đi Lực Vương và Tư Đồ Lôi Phong trấn thủ, toàn bộ thành phố N chiỉ là một đám cừu chờ làm thịt, càng giống như đùi trinh nữ mở ra không hề có sức kháng cự. Mặc cho người khác chà đạp.

Ở trong từ điển của Thường Nhạc không có “nhân từ” nên xã hội đen thành phố N mặc định là không được yên bình.

- Mày nói cái gì?

Tại thành phố T ở phía xa Lực Vương nghe được tin thì cả người ngây ngốc, gã gần như không thể tin vào lỗ tai của mình, tổng bộ xã hội đen tỉnh C ở phía Nam toàn bộ đã bị Thường Nhạc tận diệt.

Đây quả thực là một cái tát mạnh vào mặt Lực Vương.

Sắc mặt Lực Vương trong nháy mắt trở nên khó coi, sắc mặt Tư Đồ Lôi Phong bên cạnh cũng khó coi tương tự. Việc này không trách được người khác, coi như mình đoán được chút manh môối cũng sẽ vẫn mang một bộ phận tinh anh ở thành phố N đi.

Nhưng Tư Đồ Lôi Phong vẫn không rõ, Thường Nhạc rốt cuộc điều đến đám cao thủ ở đâu tới? Phải biết rằng đám cao thủ kia không phải là những tên xã hội đen bình thường kia có thể so sánh, cũng không phải là con tép để mà tuỳ ý dẫm bẹp.

Điều khiến Lực Vương và Tư Đồ Lôi Phong nghĩ không ra cũng là Thường Nhạc cũng không chiếm lĩnh thành phố N, chà đạp chỗ này khoảng bốn năm ngày sau Thường Nhạc và đám bộ hạ thần bí liền biến mất.

Sòng bạc tiếp tục mở Lực Vương thống trị tiếp tục duy trì, trật tự, đường nhiên càng tăng thêm phòng bị đối với Thường Nhạc.

Thường Nhạc nhìn sòng bạc đèn màu rực rỡ ánh mắt lộ tia hào quang giảo hoạt cười tà tà nói: - A Hoàng, coi như đây phần quà tôi tặng anh, hi vọng anh vừa ý.

Hoàng Phiêu Nhiên gần đây có số làm quan, dưới sự trợ giúp của Thường Nhạc gã đã dần trở thành Cục trưởng Công an thành phố và bị điều đến tỉnh C thành phố N.

Hoàng Phiêu Nhiên vừa mới đến thành phố N, tinh thần Tư Đồ Lôi Phong lập tức căng thẳng. Tư Đồ Lôi Phong đã tự nói với mình, Hoàng Phiêu Nhiên đã là con chó trung thành bên Thường Nhạc, chỉ cần Thường Nhạc vừa ý nó có thể cắn bất kỳ ai.

Tuy nhiên điều khiến Tư Đồ Lôi Phong thầm buồn bực là sau khi Hoàng Phiêu Nhiên tiến vào thành phố N cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, dường như anh ta và Tư Đồ gia như nước sông không phạm nước giếng.

- Lôi Phong? Anh có phải thần kinh quá nhạy cảm không? Ngay đến đường đường là thủ lĩnh Điểm G, chủ nhân của Hoàng Phiêu Nhiên cũng phải tranh thủ vội vàng rời khỏi tỉnh N, một con chó xù là cái thá gì?

Tư Đồ Lôi Phong trầm tư một chút chậm rãi mở miệng nói: - Lực Vương, hãy nhớ kỹ, chó cắn người sẽ không sủa.

- Chó cắn người sẽ không sủa?

Lực Vương cười nghiền ngẫm, nắm tay xoay tròn trong không khí thành một độ cong nói: - Chỉ cần nó dám sủa tôi sẽ bẻ sạch răng nanh của nó.

Tư Đồ Lôi Phong nhẹ lắc đầu, vừa chuẩn bị mở miệng đã thấy cửa bị bộ hạ gấp gáp đẩy ra.

- Làm sao vậy?

Tư Đồ Lôi Phong căng thẳng.

- Hoàng Phiêu Nhiên đem cảnh sát đến kiểm tra sòng bạc rồi.

Tên bộ hạ kia thần sắc hơi kích động nói.

Tư Đồ Lôi Phong nhíu mày, tục ngữ nói thật đúng “Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới”, lá gan chó của Hoàng Phiêu Nhiên cũng không nhỏ, không ngờ lại tự mình dẫn đội đến gây rối, chẳng lẽ anh ta thực sự nghĩ ràng Tư Đồ gia dễ bị bắt nạt sao?

Lúc Lực Vương và Tư Đồ Lôi Phong đi vào đại sảnh sòng bạc, bọn họ đều nhìn qua nhau, đều nhận ra vẻ bất an trong mắt đối phương.

Đại sảnh sòng có thể chứa tới cả ngàn người trước mặt dường như có đến một nửa là cảnh sát, Hoàng Phiêu Nhiên thần sắc ngạo nghễ đứng đó chỉ huy, vài tay cảnh sát còn dắt theo chó nghiệp vụ.

- Hoàng Phiêu Nhiên, anh muốn thăng chức đến phát điên rồi à? Sòng bạc của gia tộc Tư Đồ muốn thu là thu sao? Tư Đồ Lôi Phong đi xuống lầu lạnh lùng nói.

Nếu đổi thành bình thường, Hoàng Phiêu Nhiên tuyệt đối sẽ vì những lời này của Tư Đồ Lôi Phong mà sợ tới mức không dám thở mạnh, nhưng hiện giờ lại khác, cùng Thường Nhạc lăn lộn lâu nên gan anh ta cũng lớn lên.

- Đây là lệnh khám xét, có người tố giác sòng bạc các anh tàng trữ thuốc phiện, suy xét tới sức khoẻ và sự an toàn của người dân, nhất định phải kiểm tra. Hoàng Phiêu Nhiên vẻ mặt chính trực nói.

- Tàng trữ thuốc phiện?

Con ngươi của Tư Đồ Lôi Phong co rút nói:

- Nếu không tìm thấy thì nên làm thế nào?

- Đồng chí Tư Đồ Lôi Phong, tốt nhất anh đừng đứng đó lải nhải, như vậy tôi hoàn toàn có thể bắt anh lại, buộc anh tội chống đối người thi hành công vụ.

Hoàng Phiêu Nhiên vung tay, vài tên cảnh sát liền ép tới bên Tư Đồ Lôi Phong, xem chừng cũng có vài phần tư thế.

- Cục trưởng, mau tới xem.

Vào lúc này một tên cảnh sát không kìm nổi kinh sợ kêu lên, Tư Đồ Lôi Phong âm thầm kêu một tiếng không tốt, ánh mắt theo bản năng nhìn sang, hít một hơi khí lạnh.

Chỉ thấy phía dưới chiếc bàn đánh bạc tròn không ngờ giấu rất nhiều thuốc phiện, khoảng chừng phải đến hơn một tấn. Đây đúng là việc lấy mạng người.

Đặc biệt là bốn phía xung quanh còn có rất nhiều nhân viên cảnh vụ và khách tới đánh bạc, sự việc này nếu truyền đi tự mình muốn thoát ra khỏi ngục rõ ràng là còn khó hơn lên trời.

- Hoàng Phiêu Nhiên anh dám?

Nhìn Hoàng Phiêu Nhiên phất tay, những cảnh sát kia vây lại, Tư Đồ Lôi Phong theo bản năng múa may nắm tay.

- Bịch.

Chỉ cảm thấy hai nắm tay dường như động phải cái gì đó, tiếp theo một tên cảnh sát gục trên mặt đất. Hoàng Phiêu Nhiên bất ngờ: - Tư Đồ Lôi Phong, anh còn dám công khai giết cảnh sát, tội không thể tha thứ.

Hoàng Phiêu Nhiên vừa dứt lời một người lao tới phía Tư Đồ Lôi Phong.

- Bịch!

Tư Đồ Lôi Phong hiểu được nếu đầu hàng mới thực sự là không có đường lui, nắm tay gã vung lên, không ngờ tên cảnh sát trước mặt này lại không hề ngã xuống.

Tư Đồ Lôi Phong còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương ném tới trên mặt đất, miệng gã tiếc nuối giật giật: - Chẳng lẽ không có cao thủ cấp bậc cao sao?

Ánh mắt hướng bốn phía quét tới, tiếp xúc với thân hình to lớn của Lực Vương gã mừng rỡ nói: - Mọi người, để Hải Văn tôi đến thử thân thủ của các người.

Vừa dứt lời cũng không đợi Lực Vương có đồng ý hay không đã nắm tay oanh kích tới.

- Pặp!

Hai bên đều đánh ra một quyền, Hải Văn thần hình không hề động còn Lực Vương hít một hơi khí lạnh, sức mạnh của mình trứ danh nhưng trong tay Hải Văn lại trở nên nhỏ bé.

- Chẳng lẽ người này là quái vật hay sao?

Hải Văn không suy nghĩ nhiều như Lực Vương, nắm tay anh ta tiếp tục công kích tới, toàn thân sơ hở chồng chất như muốn chết. Nhưng lần này Lực Vương lại không dám khinh thường.

- Pặp!

Vẫn là nắm đấm của mỗi bên, Lực Vương lui ra sau bốn bước mà Hải Văn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, vẻ mặt cổ quái, không kìm nổi mở miệng nói: - Sướng!

Trung Quốc đại lục, sòng bạc xa hoa nhất do Tư Đồ gia tộc mở ra bị phát hiện có cả tấn thuốc phiện, sòng bạc được Thường Nhạc hảo tâm mua lại.

Ngoài ra, Lực Vương bị bắt, vì vi phạm pháp luật nhiều, do đại đa số người dân thành phố N đồng ý nên đã bị phán tử hình.

Thế lực xã hội đen trong thành phố N đã bị quét sạch, Hoàng Phiêu Nhiên của chúng ta được xưng danh Thanh Thiên đại lão gia thành phố N, dư vị này quả là tuyệt vời.

Thường Nhạc cũng không dừng lại lâu ở đây, thành phố N nếu bình định rồi thì việc dọn dẹp tỉnh C chỉ là sự việc nước chảy thành sông.

Tuy nhiên điều duy nhất làm Thường Nhạc chần chừ chính là Tư Đồ Lôi Phong rốt cục là đáng nên hay là nên giữ lại?

Từ Mộ Dung Quỷ Linh sau khi được người cứu đi, Thường Nhạc liền hạ quyết định dù làm bất cứ việc gì cũng không thể kéo dài, nếu không rất dễ dàng xảy ra vấn đề.

Tư Đồ Lôi Phong đang lẳng lặng ngồi trên ghế sofa trước mặt Thường Nhạc, gương mặt anh tuấn tà dị mang nét tươi cười lạnh lùng, chậm rãi mở miệng nói: - Thường Nhạc, mày bảo tao phản bội Tư Đồ gia căn bản là không thể.

- Mẹ kiếp, mày nghĩ tao không dám à, người đâu mang nó ra chém đi. Thường Nhạc hơi giận dữ.

Thường Nhạc vừa dứt lời lập tức có vài tên xông tới lôi Tư Đồ Lôi Phong ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.