Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 338: Chương 338: Lão Đại, Cuộc Sống Của Loài Ngựa Đực Không Tốt Lắm!




Diệp Linh Lung ngượng ngùng nhìn Thường Nhạc, vừa mới chuẩn bị mở miệng hỏi đã khỏe chút nào chưa? Lại vừa đúng lúc nhìn thấy một tia giảo hoạt lóe lên trong mắt Thường Nhạc.

- Cái tên đáng chết này! Diệp Linh Lung giật mình tỉnh ngộ, tự mình khẳng định là bị hắn lừa rồi, thật là háo sắc làm liều.

- Ừ, dùng một chút lực, hướng lên trên rồi lại xuống dưới, di chuyển qua lại, như vậy hiệu quả càng tốt Thường Nhạc lúc này hẳn là thích thú, loại hương vị này thật là tuyệt không thể tả a.

Người nói không có ý, người nghe có tâm, Diệp Linh Lung coi như lần này xác nhận xem Thường Nhạc có thật sự bị thương hay không, cô cắn răng, nhẹ nhàng hỏi - Có phải dùng thêm một chút lực nữa không? - Có, có, thêm chút lực

- Oái!

Thường Nhạc còn chưa nói hết, Diệp Linh Lung trên tay dùng lực ấn mạnh, một cơn đau lớn truyền từ nơi mềm yếu nhất đến, Thường Nhạc hít một hơi khí lạnh, đau nhảy dựng lên.

- Thích không?

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Diệp Linh Lung cong lên, hung tợn nhìn Thường Nhạc liếc một cái, thở hổn hển xoay người rời đi.

Kerri lười biếng nằm trên ghế, tin tức Thường Nhạc lão đại hoàn toàn vô sự đã truyền tới, hiện giờ Điểm G đã tiến vào thời kỳ phát triển ổn định.

Nhưng anh ta thấy thế là chưa đủ, toàn bộ Điểm G ở Nam Phi quả thật là đã phát triển đến đỉnh cao, Tư Đồ Lôi Phong thông minh tuyệt đỉnh đả thông cán bộ chính phủ Nam Phi, Bá Vương tranh phong với Tân Long Nha cũng tương đối, quản lý công tác hậu cần của Kim Ti vô cùng bình tĩnh, điên cuồng đánh tiểu điên cuồng, trong sạch thẳng thắn. Trở thành binh khí sắc bén nhất của Điểm G.

Huyết Hổ và Cao Tiếu đã chạy về Trung Quốc, nghe nói lão đại sắp có cuộc chinh chiến mới, tính toán tổng thể thì, trong cao tầng Nam Phi chỉ có mình là bình thường nhất.

- Vua của các loại binh khí!

Kerri lặng yên nhớ kĩ tên gọi này, sau việc đánh bom lần trước, đây là cách gọi mới của chính mình, nhưng cùng với việc kéo dài thời gian, tự mình lại thấy là bình thường rồi.

Mỗi người đều có việc phải làm, mỗi người đều có cá tính riêng, sau khi lão đại đại nạn không chết, nhất định phải tặng hắn một món quà lớn.

Nhưng mà món quà lớn như vậy lại lấy từ đâu ra?

Cao thủ bên Châu Âu nhiều không đếm xuể, muốn gia nhập Châu Âu tặng cho lão đại một phần quà khả năng không lớn.

Nam Phi bên này cho dù mang một phần quà đến. Món quà này cũng không thể tính là quá lớn.

- ZNV!

Trong chớp mắt, trong đầu Kerri lóe lên một ý tưởng. Nơi kia là nơi hỗn loạn nhất, nghe nói đã có một thế lực lớn thống nhất được nơi đó.

ZNV và Trung Quốc gần với nhau, tin rằng chiếm đoạt được nơi đó, lão đại nhất định sẽ rất vui.

Nghĩ đến đây, Kerri trên mặt lộ ra nét cười, vẫy nhẹ tay, đã có một người cấp dưới trẻ tuổi đi qua đó. - Lão đại có gì chỉ bảo?

- Đi tìm lão đại Quang Minh đến đây, nói là có một vụ làm ăn lớn, cần tôi và anh phải cùng nhau hợp lực hoàn thành! Kerri tuy can đảm, nhưng cũng ngông cuồng.

Anh ta hiểu được sức lực của chính mình, muốn thống nhất toàn bộ ZNV, chẳng qua là đồng thời đơn thuần dựa vào vũ khí nóng, các loại vũ khí tối tân. Lại kết hợp với vũ khí lạnh Điểm G bá đạo, tin rằng như vậy mới là sự kết hợp hoàn mỹ nhất.

Đương nhiên, Kerri còn có tính toán khác. Một khi chinh phạt ZNV thất bại, sẽ có nhiều vị tướng cùng mình chịu tiếng xấu, tin rằng hậu quả sẽ đỡ hơn rất nhiều.

Thường Nhạc híp mắt nhìn ánh mặt trời bên ngoài vô cùng rạng rỡ, ai, thời gian trôi qua thật nhanh, mình ở trong nhà đều sắp phát bệnh đến nơi.

Một mặt sau khi khôi phục trí nhớ của mình, mẹ lo lắng cho sự an toàn của mình, khiến cho mình lại ở lại thêm mấy ngày, thuận tiện tăng cường bản lĩnh của bản thân.

Đương nhiên, mấu chốt vẫn là cô nhỏ Thạch Tản Y, cô nhỏ nhìn thấy bụng của Fukada ngày một to lên, mà cô cũng muốn có một đứa con.

Đầu tiên là Thạch Tản Y muốn có con, tiếp theo là Sakura, Tiểu Lâm, không cho các cô một đứa con, họ liền kiên quyết không để Thường Nhạc rời đi.

- Lão đại, cuộc sống giống như loài ngựa đực không tốt lắm! Thanh âm đùa giỡn bướng bỉnh kia vô cùng đột ngột vang lên.

Cho dù có nhắm mắt lại, Thường Nhạc đều có thể đoán ra người này là ai, từ sau khi được Diệp Linh Lung thuyết phục, Tiểu Bảo đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi.

Cùng lúc cũng hoàn toàn khiến Thường Nhạc đau đầu.

Ăn tốt nhất, ở tốt nhất, cái gì cũng đều tốt nhất, trong ngoài Thường gia đại viện đều bị Tiểu Bảo mời đội xây dựng cao cấp đến trang hoàng một lần.

Quả thực muốn chết a!

Lại nhìn thấy hiện giờ, đã ăn cơm trưa rồi, nhưng trong tay vẫn còn cầm điểm tâm nhân sâm ngàn năm, tuy rằng nhân sâm ngàn năm này chưa chắc là hàng thật.

Nhưng giá cả cũng là hàng thật giá thật đấy.

Bản thân ăn cũng đau lòng a, đều là ghi chép trong sổ kế toán.

- Tiểu Bảo a, xem ra em cũng thon thả không ít a! Thường Nhạc liếc mắt nhìn dáng người Tiểu Bảo sắp béo lên gấp đôi, bà nội ơi, cho dù có béo đi chăng nữa, gương mặt vẫn tinh tế, đáng yêu, già trẻ đều thích.

- Hì hì, lão đại người đừng châm chọc em, Tiểu Bảo tôi đây tự biết thân mình, béo có gì là không tốt? Người béo có phúc a! Tiểu Bảo vừa ăn nhâm sâm vừa ra vẻ nói.

- Ai, nếu cứ tiếp tục béo như vậy, lão đại đây cũng lo lắng cho em a! Thường Nhạc nặng nề thở dài nói.

- Lo lắng cái gì?

Tiểu Bảo ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng.

- Sau này em béo như thùng nước, không gả đi được, vậy thì làm thế nào mới được? Thường Nhạc cười hì hì trêu chọc nói.

Tiểu Bảo xì một tiếng, bỗng chốc mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Thường Nhạc nói - Long tộc dưới đáy biển chúng em đây có tuổi thọ chục ngàn năm, he he, Tiểu Bảo phải ở bên cạnh anh mười nghìn năm.

- Bùm!

Thường Nhạc ngã quỵ trên mặt đất.

- Hắc hắc hắc hắc! Tiểu Bảo bước những bước ngắn, vẻ mặt tràn đầy đắc ý đi vào trong đại sảnh.

- Cuối cùng đã trở về rồi!

Tiểu Bảo vừa rời đi, bóng dáng hai người Cao Tiếu, Huyết Hổ đã hiện ra ở cửa lớn Thường gia. Ngoài họ ra, còn có bốn mươi người mặc áo đen đứng phía sau.

Bốn mươi thanh niên kia đều là thanh niên trẻ, đàn ông rất tuấn tú, phụ nữ thì rất xinh đẹp, đương nhiên, họ không phải bị Thường Nhạc đại thiếu gia từ gia tộc Công Tôn lừa gạt

Bọn họ đều là những người nước ngoài, rất nhiều người nước ngoài sống ở Trung Quốc.

Thường Nhạc rất biết cách tận dụng tài nguyên, để những người tinh anh trong gia tộc Công Tôn càn quét nam Phi, nhưng bây giờ lại từ nước ngoài điều khiển bộ phận này trở về, tiến hành kế hoạch chiến lược quân sự và chính trị mới.

Mà một bước chiến lược này lại do Thường Nhạc tự mình phát động

Thường Nhạc cũng được gọi là kíp nổ, đương nhiên bình thường sắp đặt hình mẫu nhân vật, có điều Thường Nhạc lại không thích thú với việc này. Bản thân cố kìm nén đến sắp bệnh rồi, lại không trút hết ra, thật là điên cuồng

- Lão Đại, tôi nhớ cậu muốn chết đi được

Huyết Hổ vừa mới bước vào cửa, hướng về phía Thường Nhạc mà hô khóc.

Bịch!

Thường Nhạc rất thẳng thắn, nắm tay đám mạnh xuống dưới mặt đất, mặt đất rung động một chút, Huyết Hổ tiến về phía trước lập tức dừng lại, - Ha ha ha ha!

Cao Tiếu thật ra rất thông minh, gã thận trọng đi đến trước mặt Thường Nhạc, vẻ mặt đầy kỳ vọng nói : - Lão Đại! Có phải cậu muốn dẫn anh em để xông pha chiến đấu? - Trước tiên hãy duỗi tay ra đã!

Thường Nhạc nơi khóe miệng hiện lên nụ cười, đầu óc Cao Tiếu khá linh hoạt, nhưng việc khai thác nguồn gió, giữ nguyên sự phát triển hơn nữa còn kém một bậc, so sánh với thân thủ biến thái của Quang Minh, vẫn kém một bậc.

Cao Tiếu hoài nghi nhìn Thường Nhạc, một thời gian ngắn không gặp, Lão đại sẽ không thay đổi sở thích chứ?

- Bịch!

Cao Tiếu còn chưa kịp phản ứng, đầu bị Thường Nhạc gõ mọt cái rõ đau - Lại nghĩ lung tung, cẩn thận tôi đập đầu anh ra đấy

- Ha ha, Lão đại tiểu đệ nghĩ vươn tay phải hay tay trái, để được lão Đại yêu mếm a! Cao Tiếu đưa tay gãi đầu, chìa tay trái ra ngoài.

Thường Nhạc nhẹ nhàng nắm chặt tay trái, toàn thân Cao Tiếu trong nháy mắt như có sức lực đi vào trong cơ thể.

Cao Tiếu cảm thấy nội lực trong thân hình mình giống như dòng suối nhỏ, hơn nữa sức mạnh của Thường Nhạc đi vào giống như biển rộng bát ngát, cái kiểu cảm giác này thật sự rất kỳ diệu

Cả người gã đều trở nên sôi sục

Chỉ có thể dùng một từ sảng khoái để miêu tả.

Nhưng dòng suối nhỏ chứa đựng sự hữu hạn, cùng với sự kéo dài của thời gian, dòng suối nhỏ đó dần dần biến thành Trường Giang và Hoàng Hà

- Tốt lắm!

Thường Nhạc đưa tay nới lỏng ra, tự mình lãng phí một ít sức lực, nhưng lại đem cơ thể Cao Tiếu phát triển triệt để, đương nhiên, sức lực của mình chỉ vẻn vẹn một tuần là có thể khôi phục lại.

Cao Tiếu vẻ mặt cổ quái nhìn Thường Nhạc, dáng vẻ kia giống như là đang nhìn thấy một con quái vật thông thường.

Gã cảm thấy bản thân mình sắp bay lên, loại năng lực thao túng toàn thân này đạt đến cực hạn, thật là thích, thật là thoải mái.

- Biểu diễn một chút đi.

Thường Nhạc rất hài lòng đối với phản ứng của Cao Tiếu.

Cao Tiếu hướng ánh nhìn sang Huyết Hổ, giảo hoạt cười, nói: - Đi theo tôi luyện tập một chút!

Thân hình Huyết Hổ có cao hơn Cao Tiếu một chút, gã lại là người hiếu chiến, nghe được câu này, không hề nghĩ ngợi, gào khóc xông tới.

- Gió xoáy!

Cao Tiếu tà tà cười, thân hình nhẹ nhàng xoay tròn, thân hình của gã không ngờ biến mất trong không trung rồi, tại chỗ đó xuất hiện một trận gió xoáy quỷ dị, tốc độ của gió xoáy kia càng lúc càng nhanh, càng ngày càng đậm, giống như là muốn đem trời đất bao vây lại.

Huyết Hổ choáng váng, nhất thời căn bản không tìm được sơ hở nào.

Thường Nhạc biết rằng Cao Tiếu đang chuẩn bị, không khỏi thúc giục nói: - Nhanh tấn công!

- Nghe lệnh!

Trong gió xoáy truyền đến thanh âm hưng phấn của Cao Tiếu, trong nháy mắt, gió xoáy hướng Huyết Hổ lao tới.

- Móa!

Huyết Hổ cũng không tin việc này, nắm đấm tràn đầy sức mạnh, điên cuồng lao thẳng tới gió xoáy.

Không ngờ, tiếng vang long trời lở đất này không có trong tưởng tượng của Huyết Hổ, trái lại, nắm đấm vừa mới hòa hợp vào trong, nháy mắt đã biến mất rồi.

- Đây là chuyện gì vậy?

Huyết Hổ còn không kịp phản ứng, gió xoáy kia đã ôm lấy cả người gã, hơn nữa còn trực tiếp đưa lên.

Huyết Hổ duỗi chân phải, dùng lực mạnh, mà gió xoáy kia giống như là có tính đàn hồi, không ngờ dựa theo lực của Huyết Hổ mà tự động mở rộng phạm vi, nhưng vẫn không hề lơi lỏng bao vây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.