Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 269: Chương 269: Người có tiền




Cao Tiếu và Huyết Hổ gần như đồng thời đứng lên, thoáng nhìn vào mắt nhau, họ đều đọc được sự kinh hãi trong mắt người kia.

- Mày là người điều khiển thời gian ư?

Cao Tiếu cố gắng bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tây Đốn, chậm rãi nói.

Ánh mắt Tây Đốn sáng lên, gật đầu tán thành, nói: - Thật không ngờ, mày mặc dù đang chiến đấu nhưng đầu óc quả thực vẫn rất tỉnh táo, tao chính là người điều khiển thời gian, vừa rồi cũng không tệ phải không?

- Người điều khiển thời gian!

Đồng tử Huyết Hổ co lại, trong trí nhớ của gã, thiếu gia đã từng nói, trên thế giới này thật sự có người điều khiển thời gian, chỉ có một cách mới có thể giết chết được đối phương.

Trước khi năng lực đặc biệt của đối phương còn chưa bắt đầu, lấy tốc độ nhanh nhất để đánh chết đối phương.

Mà trên đời này, tốc độ nhanh chất chính là di chuyển tức thời.

Huyết Hổ nhìn sang Cao Tiếu, thần sắc lúng túng, nói: - Chúng ta chuẩn bị trốn đi!

Quả thực, dưới tình thế chênh lệch thế này, hai người chỉ có một sự lựa chọn là bỏ trốn, xa được bao nhiêu thì bỏ chạy bấy nhiêu.

Nghĩ đến hai người đã trải qua hàng nghìn cay đắng, cuối cùng lại phải tủi nhục thế này, kết quả lại xách dép mà chạy quả thực khiến người ta cảm thấy hổ thẹn.

Nhưng thiếu gia cũng từng nói, đánh không lại nhất định phải bỏ trốn, chúng ta không phải là anh hùng!

- Trốn ư? Chỉ sợ là không kịp rồi!

Huyết Hổ vừa dứt lời, Tây Đốn vừa mỉm cười gian xảo.

- Giết!

Huyết Hổ dốc hết toàn lực, tốc độ kia hình như là đạt tới cực hạn, thậm chí gã có thể nhìn thấy nét kinh ngạc trong ánh mắt của Tây Đốn.

- Bùm!

Rõ ràng là đã chạm vào mũi của đối phương nhưng lại cảm thấy dưới bụng đau nhức, cả người Huyết Hổ bị đánh bay ra ngoài.

Cao Tiếu bỗng nhiên cười lên.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Tây Đốn, giễu cợt nói: - Một kẻ yếu dựa vào khống chế thời gian để chiếm ưu thế, mày dám đo sức đàng hoàng với tao không?

Tây Đốn im lặng nhìn Cao Tiếu, trên mặt không có nét thay đổi gì, nói: - Người mạnh hay kẻ yếu, chỉ có nắm đấm mới chứng minh được.

Cao Tiếu tinh thần căng thẳng, mỗi một bước đi của đối phương, hình dáng đều thay đổi hư ảo, Cao Tiếu cảm thấy nếu mình không thể tấn công, thì ngay cả dũng khí để tấn công cũng không còn.

Thân hình Cao Tiếu bắt đầu hòa quyện cùng gió.

- Bùm!

Tốc độ gió cũng không tăng thêm nữa, thân hình Cao Tiếu đã bị Tây Đốn đánh mạnh văng ra ngoài.

- Lần này xem như thuyền lật trên mương rồi! Nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Tây Đốn kia, Cao Tiếu và Huyết Hổ buồn bực nói thầm.

Thường Nhạc ở Nhật Bản xa xôi kia không hề biết thuộc hạ của mình đang lọt vào cảnh khốn khó.

Giờ phút này, sau khi hắn giật giây Koinu thực hiện kế hoạch B đã tiến vào phòng tu luyện.

Khôi giáp Hắc Ám dung hợp với thân thể khiến cho sức mạnh bản thân bắt đầu tăng lên, mà Hiên Viên tâm pháp cũng bắt đầu quá trình thăng tiến, đặc biệt mấy ngày này, hình như có xu thế đột phá tầng thứ tư rồi.

Một khi phá được tầng thứ tư như vậy sẽ khiến thân thể đạt tới cảnh giới thay da đổi thịt.

Nhắm mắt lại, một dòng khí chậm rãi lan tỏa toàn thân thể.

Tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, tay Thường Nhạc bắt đầu xuất ra đường cong quỷ dị, bắt đầu sinh ra vùng màu đen, dòng khí mãnh liệt, sức mạnh bá đạo, điên cường xoáy lấy phi đao, tất cả mọi di năng hoàn mĩ kết hợp lại với nhau.

Mãi đến cuối cùng mới từ từ biến mất.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Thường Nhạc mới từ từ mở mắt.

Sức mạnh bất giác lại tăng lên rất nhiều.

Từ khi nhìn những cao thủ siêu cấp như Hắc Long, Thường Nhạc hiểu biết nhiều hơn về bên ngoài, ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, nếu muốn xưng vương xưng bá trên đời này nhất định phải có được thực lực tương ứng.

Thường Nhạc cho tới bây giờ đều không thích đem sinh mệnh mình gửi nhờ người khác, làm người nhất định phải dựa vào chính mình!

Trời bất giác đã tối rồi.

Thường Nhạc đi ra cửa, làn gió mỏng thổi qua, tinh thần không khỏi chấn động.

Tiểu Bảo chắc là đi ngủ rồi!

Cô bé tham tiền, tham ngủ này quả thực chẳng có điểm tốt nào!

Đến trước giường Tiểu Bảo, nhờ ánh trăng nên nhìn thấy, hai chân Tiểu Bảo vểnh lên, nhìn không giống hình tượng thục nữ trên giường ngủ chút nào.

- Thẻ cô bé để ở chỗ nào nhỉ? Thường đại thiếu gia lần đầu tiên làm kẻ trộm, trong lòng có vài phần hưng phấn.

Trước tiên tìm chỗ gần vòng một xem, kết quả là không có.

- Haiz!

Thường Nhạc không tin, tiếp tục lục lọi, chẳng nhẽ cô bé để trên người?

Ngẫm lại cũng có thể, cô bé tham tiền như vậy, làm sao có thể để thẻ ra khỏi người được, vì thế Thường Nhạc bắt đầu tìm khắp người Tiểu Bảo.

- Haiz, không phải chứ!

Thường Nhạc không nói gì, mình tìm một hồi lâu, trên người cô bé không ngờ cũng không có, rốt cục cô bé để thẻ ở chỗ nào?

- Mẹ ơi, tăng tiền lương, nếu không em sẽ bãi công! Đang lúc Thường Nhạc suy đoán, Tiểu Bảo bỗng nhiên kêu lên.

Thường Nhạc gần như bị cô bé dọa cho nhảy dựng lên, bà cô nhỏ này đúng là quá kinh khủng, nằm mơ cũng muốn kiếm tiền, tăng tiền lương à? Những lời nói của cô bé này ngày mai sẽ áp dụng, nếu không cô bé sẽ tố cáo mình là sử dụng lao động trẻ em phi pháp!

Mình nhất định sẽ gặp họa.

Bỗng nhiên lúc đó trong đầu Thường Lạc lóe lên một ý tưởng.

Hắn cảm thấy giọng nói của Tiểu Bảo vừa rồi không được bình thường, chẳng lẽ…

Nghĩ đến đây, hắn sờ lên miệng Tiểu Bảo.

- Ha ha!

Sau khi chạm vào mặt, Thường Nhạc cảm thấy mình không khâm phục Tiểu Bảo không được.

Không ngờ cô bé dán lên mặt, sợ là tên trộm thiên tài cũng không nghĩ được.

Thường Nhạc hơi nhẹ tay lấy tấm thẻ trên mặt cô bé xuống.

- Hắc hắc hắc hắc!

Thường Nhạc đắc ý mỉm cười, lần đầu tiên làm kẻ trộm, rất có thành tựu.

Hắn cầm thẻ về phòng.

Lập tức liên hệ với Đường Bạch Hổ.

Đại khái nửa giờ sau, bên kia mới có tin tức.

Thường Nhạc kinh ngạc, dựa vào thủ đoạn của tên đó, có cần thời gian lâu như vậy không, chẳng trách quá khủng bố rồi?

- Thật là khác thường!

Bên Đường Bạch Hổ bắt đầu cảm phục.

- Thế nào, chẳng lẽ mật mã đó khó giải như vậy sao?

- Mật mã cô ta thiết lập rất đặc biệt! Đường Bạch Hổ tiếp tục trả lời: - Đó là một chữ: tiền!

- Chuối thật, tiền à?

Thường Nhạc hoàn toàn không nói gì.

- Nhìn thấy con số mày chớ có giật mình!

Thường Nhạc còn không kịp phản ứng, liền nhìn thấy một loạt con số: - 189252797667 đồng Euro!

- Mẹ kiếp!

Nhìn thấy con số trên màn hình, người luôn tự xưng là bình tĩnh như Thường Nhạc cũng bị dọa cho nhảy dựng lên, tiền à, đây là bao nhiêu tiền?

Con bé đáng chết này, ngày nào cũng than khóc, thật không ngờ là có nhiều tiền như vậy, đây đúng là chuyện đả kích người.

Thường Nhạc cảm thấy mình sắp toi rồi.

Bất kể thế nào mình nhất định phải cầm được tiền của cô bé đó, nếu không thì có lỗi với bản thân quá.

Nghĩ đến bình thường, mình nhìn thấy Tiểu Bảo rất đáng thương liền tăng tiền lương cho, bây giờ xem ra hóa ra chính mình mới là người bị lừa.

Đồng thời, Thường Nhạc cũng nghĩ đến bọn Hải Văn, những cao thủ như vậy không nên chú trọng vào tiền, nhưng bây giờ nghe thấy hai chữ tiền bạc mắt lại sáng lên, hiển nhiên đây đều là do Tiểu Bảo đào gây ra.

Chỉ sợ toàn bộ thế giới dưới đáy biển, những thứ quý giá nhất đều bị cô bé bán hết rồi.

- Tiền à?

Tâm trạng không ổn định nói hai từ tạm biệt với Đường Hổ huynh, Thường Nhạc lại quay trở lại phòng.

- Em muốn tăng tiền lương, em muốn tăng tiền lương!

Mới vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng Tiểu Bảo nói.

- ….

Thường Nhạc thực muốn xông lên bóp chết con bé chết tiệt kia.

Ở trước mặt nó, 99% thế giới này đều là người nghèo, thế mà còn cố tình kể lể mình là người nghèo.

Đem thẻ một lần nữa áp vào mặt Tiểu Bảo, Thường Nhạc không chịu nổi nhéo mạnh hai cái.

- Á, ai!

Không ngờ Tiểu Bảo tỉnh lại, ánh mắt cô bé cảnh giác nhìn về tứ phía, bàn tay nhỏ bé theo bản năng sờ lên mặt.

Nhưng bóng dáng Thường Nhạc đã như âm hồn biến mất.

- Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác sao?

Tiểu Bảo nói thầm, trước tiên sờ vào thẻ trên má, sau đó lại sờ lên đỉnh đầu, tấm thẻ vẫn ở đó, lúc này Tiểu Bảo mới vỗ ngực, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Con số khổng lồ đó vẫn lòng vòng trong đầu Thường Nhạc.

Cũng không biết qua bao lâu, Thường Nhạc bị ánh sáng làm cho tỉnh dậy

Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Tiểu Bảo.

Quả nhiên, mở mắt ra liền thấy Tiểu Bảo.

- Lão đại, anh nói tăng tiền lương cho em, thế sao số tiền trong thẻ vẫn không hề thay đổi? Vẻ mặt nghi ngờ của Tiểu Bảo nhìn Thường Nhạc.

- Tiểu Bảo à, lại đây!

Vẻ mặt Thường Nhạc tươi cười nhìn về phía Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo kinh hồn bạt vía, thái độ lão đại hôm nay hơi kỳ lạ!

Cô bé nghi ngờ nói: - Lão đại, không phải anh định quịt nợ em chứ, người ta nghèo lắm, anh không tăng tiền lương, Tiểu Bảo xinh đẹp này nhất định sẽ chết đói đấy.

Thường Nhạc vỗ vỗ ngực, nói: - Không thành vấn đề, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, chỉ cần Tiểu Bảo thích sau này em sẽ giúp anh quản tiền!

Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Bảo vừa động, cả người cô như uống Viagra, hưng phấn nhìn Thường Nhạc, nói: - Thật ư, cho em làm người quản tiền à? Ha ha, thật là vui quá!

Thường Nhạc hơi híp mắt, nghiêm trang nói: - Đương nhiên, anh nói lời giữ lời, tuy nhiên…

Thường Nhạc nói tới đây hơi dừng một chút, ánh mắt suy nghĩ nhìn sang phía Tiểu Bảo.

- Anh không khấu trừ tiền lương của em chứ? Tiểu Bảo theo bản năng nghĩ tới điểm này.

Thường Nhạc vỗ vai Tiểu Bảo, thở dài nói: - Tiểu Bảo à, anh có một việc rất đau đầu, không biết làm thế nào mới tốt!

- Chuyện gì?

Tiểu Bảo đưa bàn tay nhỏ lên trên đầu Thường Nhạc dò xét, bộ dạng rất thân thiết.

- Tiền, tiền của anh nhiều quá, nhiều đến nỗi xài không hết!

Ánh mắt Thường Nhạc lơ đãng nhìn vào tấm thẻ trong túi áo Tiểu Bảo.

- Tiền nhiều quá à? Tiểu Bảo bị kích động, vô cùng vui vẻ, nói: - Tiểu Bảo nguyện giúp lão đại tiêu hộ, ha ha, có bao nhiêu tiền cũng tiêu hết được.

Thần sắc Thường Nhạc hơi động một chút, nói: - Tiểu Bảo, lão Đại cũng không biết hiện giờ em có bao nhiêu tiền, nếu như ít thì lão đại có thể cho em nhiều một chút, nếu như nhiều, lão đại sẽ cho em ít đi một chút.

Tiểu Bảo ngốc nghếch đứng ở đó, cảm thấy phản ứng của lão đại hơi khác thường.

- Tiểu Bảo rất nghèo, Tiểu Bảo không có tiền!

Bàn tay nhỏ bé của cô bé sờ lên trên miệng túi.

- Thế trong thẻ của em có bao nhiêu tiền?

Thường Nhạc tiếp tục nói về vấn đề này.

- Ừm, đại khái là mấy tỷ đô la Mỹ, Tiểu Bảo chi tiêu rất nhiều, cho nên anh Thường Nhạc phải tăng tiền lương nhiều nhiều cho em một chút mới được! Tiểu Bảo đáng thương nói.

Thường Nhạc vỗ vỗ ngực, nói: - Mới có vài tỷ đô la thôi à, như vậy anh yên tâm rồi!

- Lời này của anh là có ý gì?

Tiểu Bảo ngẩn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.