Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 407: Chương 407: Phân Thắng Bại




Sau khi kết thúc giám định đầu tiên, cuộc thi giám định thế giới cũng bắt đầu lên tới cao trào.

Lúc Ma Cổ được cô gái xinh đẹp đưa ra, đồng tử cuat Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh đồng thời co lại, bọn họ đều khao khát có Ma Cổ.

Lúc này, giọng nói ngọt ngào kia lại vang lên: - Hôm nay thứ mà chúng ta giám định chính là rượu, ai là người đầu tiên có thể nếm rượu chỉ tên?

Vừa nói cô vừa bước xuống khán đài đem micro nhắm ngay miệng Thường Nhạc, đây vẫn là lựa chọn, quả thực là nhận thức đúng, nhưng những người khác cũng không có ý kiến, dù sao điều này cũng không ảnh hưởng đến kết quả cuộc thi.

Thường Nhạc hơi sững sờ, lập tức nói: - Rượu là loại vật chất tồn tại thế giới khách quan, nó là một bóng ma thay đổi thất thường, nó rực cháy như lửa, lạnh lùng như băng. Nó triền miên như cơn mơ, ác độc như quỷ, nó mềm mại như gấm vóc, sắc nhọn như đao thép, nó có mặt khắp mọi nơi, sức mạnh của nó lớn vô cùng nó đáng để khóc để giết. Nó có thể khiến con người bộc lộ tư tưởng rộng rãi tài hoa vô thường, nó có thể khiến người ta quên đi ưu sầu đau khổ và phiền não nhân gian để tận hưởng hoàn toàn tự do bay lượn trong không gian và thời gian, nó cũng khiến người ta không đố kị dũng cảm bước xuống vực sâu thẳm, khiến người ta vứt bỏ mặt nạ giả dối, trở về chính mình nói những lời nói chân thật.

- Trong lịch sử lâu đời của văn hóa nhân loại, rượu không chỉ là sự tồn tại của một chất khách quan mà còn là một loại biểu tượng văn hóa, đó là biểu tượng của tinh thần thần rươu Bacchus.

Nói tới đây, gần như một nửa số người bị thu hút - Hay quá!

Không biết ai reo lên trước, tiếp theo là tiếng vỗ tay lập tức át tiếng reo hò, đây chính là sức mạnh, chỉ cần bạn thể hiện tốt. Thể hiện hoàn mỹ có thể có được những thứ này là tiếng vỗ tay.

Đương nhiên cuộc thi cũng chỉ là mới bắt đầu, tiếp theo từ sau khán đài bốn cô gái xinh đẹp bước ra, trong tay mỗi cô cầm hai cái chai, những người khác lập tức hiểu ra rõ ràng thứ cần giám định lần này chính là rượu.

- Chỗ này tổng cộng có 8 bình rượu, tổng cộng có bốn loại khác nhau được sản xuất ở thời đại khác nhau. Cần các chuyên gia giám định phân biệt nêu rõ tên niên đại rượu. cùng với việc xác định rõ nguyên nhân.

Cô gái xinh đẹp nói đến đây liền ngừng lại một chút rồi nói tiếp: - Đương nhiên bắt đầu từ bình thứ nhất chọn ra top 4, sau đó top 2, cuối cùng hai người quyết đấu, người cuối cùng chính là vô địch đánh giá rượu tốt. Bắt đầu đi!

Cô gái xinh đẹp vừa dứt lời, một cô gái xinh đẹp bước tới, trong tay cô nâng hai bình rượu đặt vào hai bên.

Thường Nhạc lẳng lặng đứng đó dùng mũi để cảm nhận hương vị của rượu, còn Tư Đồ Lôi Minh đã nói trước: - Phong cách rượu là rất điển hình. Mỗi loại rượu đều có phong cách đặc biệt khác nhau. Thoáng dừng lại một chút gã nói tiếp: - Cái gọi là phong cách chính là chất lượng toàn diện của sắc, hương, vị rượu. Tình trạng chủ yếu thể hiện các mặt khác nhau về màu sắc, hương thơm, hương vị của rượu. Cần dùng các phương pháp phân tích hóa học, vật lý và GC để làm rõ các thành phần hợp thành của rượu. Các thành phần của các chất khác nhau trong rượu để giữ một sự cân bằng chính là cân bằng màu sắc, hương vị. Nếu chất lượng rượu mất cân bằng thì sẽ không tạo cho người uống cảm giác khoái lạc dễ chịu. Các loại tên rượu, rượu chất lượng đều có rượu thể phong phú và hoàn chỉnh.

Nói tới đây, gã thuận tay đổ rượu trong bình ra một ít: - Rượu thể trọn vẹn, màu sắc đẹp, các thành phần hợp thành hoàn chỉnh, cân bằng.

Rồi gã cười nhạt rồi đổ một ít rượu vào miệng: - Rượu tao nhã và đẹp, hương thơm và mùi vị vừa phải hơn nữa đậm đà tổng thể thành phần hợp thành tốt, có cảm giác đậm đà. Hơn nữa không có chất kích thích và mùi cồn, làm cho con người có cảm giác khoái trá và êm dịu, do đó đây phải là rượu nho.

- Cao thủ! Nghe một tên giám định đánh giá, trong đầu Thường Nhạc bất giác hiện ra hai chữ này, chỉ tiếc một điều là mình không thể nhìn được vẻ ngoài của rượu chỉ có thể đơn thuần dựa vào cái mũi, về mặt này mình đã thua một bậc.

Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn nói: - Thuật ngữ vị thể hiện chỉ số quan trọng của ưu khuyết điểm chất lượng rượu. Vị giác rất phức tạp, vị giác khác nhau yêu cầu cũng khác nhau, vị giác của phân biệt rượu còn có cảm giác chất kích thích cũng được gọi là sức mạnh. Và nồng độ cồn trong rượu có quan hệ mật thiết với nhau đồng thời không hoàn toàn liên quan tỉ lệ thuận với rượu.

Nói tới đây, Thường Nhạc lau sạch sẽ cái chén sau đó uống một hớp nhỏ rồi cười nhạt: - Vị chát do trong nguyên liệu có chất alkaloid và tannin nên làm rượu có vị chát. Phần lớn vị chát của rượu khiến người ta cảm thấy khó chịu, có thể làm giảm chất lượng rượu. Hơn nữa rượu nho đỏ cần có cảm giác của vị chát, trong sự hài hòa của mùi rượu có các vị phối hợp hợp lý như chau, ngọt đắng chát cùng vị cay sẵn có của cồn tạo cho con người cảm giác khoái lạc. Hoặc là rượu trong rượu nho, rượu trái cây, đường, chua ba vị pha trộn cân đối thích hợp nhấm nháp, có chất rượu đậm đà, ruwoju thể khoái cảm dịu dàng.

- Do đó đây là rượu nho lâu đời Ấn Độ ít nhất 800 năm.

Vừa dứt lời, Tư Đồ Lôi Minh nheo mắt giật mình, vừa rồi mình rất kiêu ngạo quên nói ra niên đại và năm sản xuất rượu, về mặt này mình đã thua Thường Nhạc nửa bậc.

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, Tư Đồ Lôi Minh bước lên trước nửa bước, anh ta nói: - Tôi muốn quan sát trực tiếp bên ngoài như từ màu sắc của rượu, độ trong suốt, có kết tủa hay không, hiện tượng khí, sự xuất hiện của bọt.

Nói tới đây, gã nhìn sâu vào mắt Thường Nhạc nói: - Màu sắc của sắc rượu bình thường quan sát trực tiếp bằng mắt phân biệt. Có loại rượu thường đại diện cho màu sắc của thế giới tự nhiên. Ví dụ như màu cam của rượu cam, màu vàng rơm, màu hổ phách của rượu nho trắng và rượu nho đỏ thì có màu đỏ ngọc ruby, màu đỏ hoa hồng, màu đỏ cà rốt, màu đỏ trái lựu.

Thoáng dừng lại một chút anh ta nói tiếp: - Màu sắc không đúng không phù hợp nên màu rượu bình thường đơn điệu. Gã chỉ tay lên hai bình rượu trước mặt nói: - Dưới ánh sáng bình thường ánh từ trong dung dịch rượu thông qua dung dịch rượu giống nhau, không nhìn thấy hạt cực nhỏ.

Nói tới đây, Tư Đồ Lôi Minh ngẩng đầu ngữ khí kiên định nói: - Do vậy tôi đoán rượu này hẳn là có 900 năm lịch sử hơn nữa cò là cống phẩm thượng hạng vương triều Ấn Độ cổ.

Thường Nhạc không ngờ giải thích của Tư Đồ Lôi Minh lại đặc sắc như vậy. Hắn hiểu nếu không nói lại chỉ sợ không còn cơ hội.

Hắn bước lên trên nói luôn: - Miêu tả thuật ngữ hương thơm rượu là rất phức tạp. Các loại rượu có hương thơm và yêu cầu khác nhau. Biểu hiện tồn tại cùng một loại hương thơm rượu cũng thiên biến vạn hóa cho nên lúc đánh giá một số lời bình là thể hiện tồn tại tính từ mùi rượu , bộ phận khác còn lại là biểu thị đặc điểm mùi thơm các loại rượu khác nhau.

Hắn cho mũi lên bình rượu ngửi, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười quỷ dị:

- Hương thơm nhạt hương thơm không nồng không nhạt làm cho người ta khoái lạc lại không thô tục, thuần khiết mà tinh tế, dịu dàng như xử nữ xinh đẹp, hẳn là tinh thần không tạp khí, nhưng giác cảm tỉ mỉ hương thơm nồng đậm, đồng thời cũng có thể từ trong rượu từ từ nhả ra hương thơm, bởi vậy tôi đôán đây hẳn là loại rượu nho có lịch sử trên 910 năm hơn nữa còn là rượu nho của hoàng thất Ấn Độ.

- Đê tiện!

Sau khi Thường Nhạc đánh giá xong, trong đầu hầu hết nửa số người ở đó không kìm được thốt ra mấy lời này, bọn họ hiểu rõ Thường Nhạc vừa rồi giám định đúng là dùng sự hiểu biết, hoàn toàn là tự bản thân vừa nói, nhưng là lấy hương thơm che phủ rượu mà thôi.

Đương nhiên nếu đơn thuần là như vậy, Thường Đại thiếu gia của chúng ta vốn không thể mở lời, hắn nói đến đây tiếp theo lại nói một câu: - Rượu tốt cũng như một người con gái tốt, một khi được mở ra để uống, vậy thì sẽ một hơi uống sạch.

- Nói hay quá!

Trên khán đài, cô gái kia reo hô lên trước, mà các cô gái khác hoàn toàn bị câu nói cuối cùng của Thường Nhạc làm cho thu hút, các cô đều mong muốn đàn ông có thể mãi mãi một ngụm uống sạch, đây chẳng phải là điều các cô chờ mong hay sao?

- Tôi còn rất trẻ! Khi Thường Nhạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại tăng thêm sắc thái tự tin.

Theo đạo lý thông thường có thể có được nhiều sự ủng hộ như vậy hẳn là phải vui mừng mới đúng nhưng Thường Nhạc lại không lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngược lại vẻ mặt hắn lại có phần nặng trĩu.

Không biết vì sao vừa rồi hắn bỗng nhiên nghe được tiếng khóc bi ai, mặc dù âm thnh vô cùng ầm ĩ nhưng tiếng khóc cô độc sợ hãi kia vẫn có thể lọt vào tai mình.

Thường Nhạc tin rằng tiếng khóc đó tuyệt đối không phải là từ dưới khán đài truyền tới, cô ta rốt cuộc là ai? Tại sao phải khóc? Dĩ nhiên trừ việc đó ra, cơ thể Thường Nhạc lại run rẩy.

Hắn cảm thấy hai ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng đang nhìn mình, các cô rốt cuộc là nước sao?

Tiếng các cô reo hô, các cô gọi tên mình, tuy âm thanh rất nhỏ nhưng Thường Nhạc lại có thể cảm nhận.

Mà lúc trước cô gái kia bước lên liếc mắt nhìn Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh, nhẹ nhàng nói: - Hai bình rượu này chính là dựa theo lựa chọn các vị thuốc cùng với nguyên liệu lên men rượu dưỡng sinh phương, đồng thời lên men bởi vì thời gian lên men dài, các thành phần hoàn toàn tan ra, cuối cùng sản xuất ra rượu hiện tai, các anh có thể nói tiếp rồi.

Tư Đồ Lôi Minh khẽ lắc đầu: - Tôi giám định đây phải là rượu thuốc và rượu bổ trước thời Hán tới thời Đường, trước tiên nghiền nát dược liệu, ngâm với nhiệt độ vừa đủ, với độ ngâm, ngâm có ảnh hưởng hiệu quả, qua nhiều lần ngâm đẻ lọc đầy đủ các thành phần thảo dược, từ đó bổ sung sự thiếu hụt phương pháp ngâm lạnh, như thuốc dùng các thành phần ngâm không hoàn toàn hấp thụ, dung dịch thu được cuối cùng chính là rượu.

Thường Nhạc cười nhạt một tiếng, vừa rồi hắn đã cẩn thận ngửi qua, vốn không có hương vị đặc biệt gì, nói cách khác đơn giản theo phương diện mùi vị mình đã không thắng được.

Cách duy nhất chỉ dùng cách thông qua miệng.

Hắn đi đến trước mặt cô gái xinh đẹp cười nhạt nói: - Có thể cho tôi một ly không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.