Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 134: Chương 134: Sầu triền miên




- Anh Nhạc, đi thôi.

Lâm Quai Quai bỗng nhiên chớp đôi mắt to đẹp của mình, cũng đầy kiêu ngạo liếc qua tất cả đám con gái ở đây với ý là bà đây đã là người của Thường Nhạc.

- A, ừ.

Tên kia thì vẫn còn khá buồn bực, còn chưa kịp chào hỏi em Vũ Thì Tình đang nhìn hắn đầy nồng nàn kia thì đã bị Lâm Quai Quai kéo ra ngoài.

Kết quả là trong ánh mắt có hâm mộ có ghen tỵ của những người khác, hai người nghênh ngang rời đi.

Cả hai tìm một chỗ yên tĩnh nhất rồi ngồi xuống. Lâm Quai Quai vuốt vuốt mái tóc đen của mình rồi nói với giọng khá ngại ngùng:

- Anh Nhạc, mấy hôm nay có nhớ em không?

Thường Nhạc cảm thấy những bông hoa mùa xuân đã hoàn toàn nở rộ, thành ra hắn cũng đáp lại rất tự nhiên:

- Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi.

Tại giây phút này, Thường Nhạc cảm thấy Lâm Quai Quai hơi khác thường, nhưng hắn lại rất thích loại khác thường này.

- Vâng!

Lâm Quai Quai cúi đầu khẽ vâng một tiếng rồi dựa vào vai Thường Nhạc, một lúc lâu sau cô nàng mới chớp đôi mắt mình, dịu dàng nói:

- Có một ông cụ từng nói: Khi còn sống con người ta sẽ gặp được bốn người, anh tin không?

- Con người khi còn sống sẽ gặp được bốn người? Sao có thể chứ?

Thường Nhạc hơi ngẩn ra, không nhịn được nhìn bảo bối của mình, hoàn toàn choáng váng. Đáng lẽ cả hai phải âu yếm nha, sao lại thành ra nho nhã thế này, làm cho hắn cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.

- Đương nhiên là bốn rồi, người đầu tiên là chính mình nhé, người thứ hai là người mình yêu nhất, người thứ ba là người yêu mình nhất, người cuối cùng là người sẽ sống với mình cả đời.

- Là sao cơ?

Miệng thì nói thế, mà Thường Nhạc đã bắt đầu sờ loạn, từ bả vai cho tới ngực Lâm Quai Quai. Lâm Quai Quai đỏ bừng cả mặt lên, khẽ tránh hai cái, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Thường Nhạc kia, cô hiểu được giãy dụa thế nào cũng là phí công.

Mà Thường Nhạc lại rất thích nhìn vẻ mặt ngượng ngùng này của Lâm Quai Quai, lần nào ở cùng cô bé này cũng vậy, chỉ cần sờ cô nàng thôi là đã đỏ hết mặt lên, loại tư vị này thật quá sung sướng.

- Dạ, em cũng không biết nên trả lời anh thế nào nữa, nhưng đến lúc anh gặp được thì sẽ biết thôi.

Lâm Quai Quai khẽ kiều đôi môi anh đào chúm chím lên, cuối cùng vẫn không chịu nói ra đáp án.

Thường Nhạc sửng sốt, không ngờ tư duy Lâm Quai Quai vẫn còn ở vấn đề đó, nhưng hắn lại bị nó hấp dẫn:

- Vậy người đầu tiên anh gặp được là ai?

- Người đầu tiên là người anh yêu nhất, sau đó sẽ cảm nhận được tình yêu!

Trong ánh mắt xinh đẹp của Lâm Quai Quai đã mang theo vài phần mơ mộng, hiển nhiên là cô bé này đã hoàn toàn vùi đầu vào trong mộng ảo rồi.

- Sao lại như vậy?

Thường Nhạc cảm thấy suy nghĩ của mình dường như không nằm trong khống chế, chẳng lẽ Quai Quai đang biểu hiện ra sức hấp dẫn của phái nữ với mình chăng?

- Bởi vì biết cảm giác được yêu nên mới có thể phát hiện ra người yêu anh nhất, khi anh vừa trải qua yêu người và được yêu. Học yêu xong mới biết ai là người mình cần, cũng mới tìm được người phù hợp nhất để có thể chung sống cả đời.

Lâm Quai Quai khẽ chuyển động đôi mắt mình.

- Ha ha, anh không đồng ý.

Thường Nhạc nghĩ đến mục tiêu tán gái vĩ đại của mình thì lập tức gạt bỏ đi cách nói của Lâm Quai Quai.

- Trong cuộc sống hiện thực này, ba người kia không phải là một người, người anh yêu nhất thường không chọn anh, người yêu anh nhất thường không phải người anh yêu nhất; mà đáng kể nhất là người không yêu anh nhất mà anh cũng chẳng yêu người ta nhất lại xuất hiện ở thời gian thích hợp, anh sẽ là người thứ mấy trong cuộc đời người ta? Không có ai là cố ý thay lòng đổi dạ cả, khi cô ấy yêu anh nhất đúng là thật sự yêu anh, nhưng khi cô ấy không yêu anh nữa thì đã thật sự không còn yêu nữa; Khi cô ấy yêu anh thì không có cách nào giả bộ là không yêu anh, đồng dạng, khi cô ấy không thương anh nữa thì cũng không cách nào giả bộ yêu anh được. Nếu một người không yêu anh nữa mà muốn ra đi, anh nên hỏi xem mình còn yêu người ta không. Nếu anh cũng không còn yêu nữa thì vì tự tôn đáng thương kia mà không chịu rời đi, nếu anh còn yêu thì phải hy vọng người ta sống vui vẻ hạnh phúc, hy vọng người ấy sẽ được ở cùng người mà người ấy yêu thương chân chính mà không hề ngăn cản, như thế sẽ tỏ vẻ anh đã không còn yêu người ta nữa. Nếu anh không yêu cô ấy thì anh lấy đâu cái tư cách mà chỉ trích cô ấy thay lòng đổi dạ!

Lâm Quai Quai nói với vài phần mất mát.

“Cốc!”

Lâm Quai Quai vừa nói xong thì bị Thường Nhạc “hung tợn” gõ cho một cái.

- Quai Quai, lời vừa rồi em học được ở đâu vậy?

Thường Nhạc vừa giúp Lâm Quai Quai xoa đầu vừa nghi ngờ nhìn cô.

Cho dù hắn có là thằng đần thì cũng hiểu được ý của cô gái ngoan ngoãn này! Ôi, thật đáng thương, cô bé này cuối cùng cũng hiểu được dùng đường cong để cứu nước rồi. Xem ra khi phụ nữ mà gặp tình địch thì đều trở nên vô cùng khôn khéo.

Lâm Quai Quai bĩu môi, nghiêm trang nói:

- Người ta đọc được từ mấy tiểu thuyết thanh xuân vườn trường đó, hay lắm nha.

- Mẹ kiếp, toàn là sách vở hại chết người.

Thường Nhạc thở dài một tiếng rồi giơ tay nhéo nhéo mặt Lâm Quai Quai:

- Quai Quai, có phải em còn chuyện gì khác không?

Lâm Quai Quai vừa bình tĩnh được thì lại đỏ bừng mặt cả lên, cô nàng ngượng ngùng nhìn Thường Nhạc.

- A ha, chẳng lẽ là chủ động dâng mình?

Thường Nhạc cũng cảm thấy toàn thân bắt đầu hưng phấn, loại chuyện tươi đẹp này đã lâu rồi hắn không được hưởng.

Lâm Quai Quai nghịch ngợm lè lưỡi, mỉm cười nói:

- Không còn chuyện gì khác nha, chỉ là tùy tiện nói chút xíu thôi!

- Chỉ vậy thôi?

Thường Nhạc đúng là thật nể phục cô bé này, hắn nở nụ cười dâm đãng rồi nhào tới.

Một chiếc lưỡi nhỏ nhắn linh hoạt khéo léo vượt qua khoảng cách không lớn lắm giữa hai người mà xâm nhập vào lãnh địa của Thường Nhạc. Đầu lưỡi hai người nhanh chóng cuốn lấy nhau. Thường Nhạc thì chủ động hút lấy những gì ngọt ngào nhất.

Lâm Quai Quai nhanh chóng nhắm mắt lại, đôi tay cũng vô ý thức che mặt, thân thể mềm mại khẽ run lên. Dưới ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, Thường Nhạc cảm thấy tất cả đều quá mỹ diệu.

Qua một lúc lâu, hai người mới tách ra. Khuôn mặt Lâm Quai Quai đã đỏ như tôm nấu chín.

Thường Nhạc liếm liếm môi, cười hì hì nói:

- Quai Quai, chúng ta tiến hành giao lưu sâu hơn đi.

Lâm Quai Quai ngượng ngùng cúi đầu xuống, hơi giận nói:

- Anh xấu quá đi, sao có thể ở nơi này được.

Nói xong, cô nàng giãy ra khỏi lòng Thường Nhạc.

- Nơi này không được, như vậy nghĩa là nơi khác là được.

Trong đầu Thường Nhạc bỗng xuất hiện cái cảnh tượng long trời lở đất kia, bên dưới lập tức phản ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.