Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 85: Chương 85: Siêu cấp cuồng mua sắm




- Mưu tính, mưu tính cái gì?

Thường Nhạc ngẩn ngơ.

Ôn Nhu cẩn thận đánh giá, cô phát hiện thấy Thường Nhạc cũng không phải là giả bộ ngớ ngẩn ngốc nghếch, cô không khỏi hiếu kỳ hỏi:

- Vậy, tại sao nửa năm trước, cậu lại cho người làm thẻ VIP?

- Ồ! Là như thế à?

Thường Nhạc rất chậm chạp, làm ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, sau đó hợp lý hợp tình nói:

- Lúc trước làm thẻ VIP thực sự là do trong lòng bất an. Khi đó nghe nói cô là đại mỹ nữ nên cũng muốn chuẩn bị mở mang kiến thức một chút. Nhưng sau đó do tạm thời có việc bận nên chậm trễ, lần này tôi đến đúng thật là chỉ muốn trị liệu thôi.

Thường Nhạc dừng lại, bốn mắt gặp nhau, trong mắt Ôn Nhu liên tục chớp động phát ra mấy đợt sóng dường như muốn đem con người này xem xét thấu triệt, cuối cùng cô bất đắc dĩ đưa ra một kết luận: Tất cả các lời nói của Thường Nhạc đều là đúng sự thật.

Chính là vì như thế, nên cô lại bắt đầu tò mò, trên thế giới này sao lại có thể có một người con trai thành thực và phúc hậu như thế?

Lúc này Thường Nhạc đã trở nên nghiêm túc:

- Bác sĩ, cô còn có gì muốn hỏi nữa không? Một lần hỏi được hết cũng tốt, chẩn đoán chính xác sớm một chút. Kỳ thực tôi chỉ muốn xác định xem mình có biến thái hay không mà thôi? Không cần phải khiến cho mọi chuyện phức tạp như vậy.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Nhu hiện ra sắc thái thận trọng, cô nghiêm mặt nói:

- Tôi hỏi cậu một vấn đề cuối cùng, có phải rất nhiều khi cậu bị cảm xúc hóa, giống như ngay tại lúc này, làm ra có vẻ có một chút hoang đường?

- Đúng vậy, bác sĩ cô hiểu tôi rất rõ.

- Lấy một thí dụ được không?

- Kỳ thực tôi cảm thấy là tính tình của tôi không tốt lắm, trong khi tức giận tôi thường thường làm ra một ít chuyện kỳ dị.

Nói tới đây trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười hàm nghĩa mơ hồ:

- Tôi thí dụ nhé, hình như khi đó tôi khoảng mười tuổi, tôi nhớ khi đó có một buổi tối nào đó, có một con muỗi đốt vào mặt của tôi, trong cơn tức giận tôi đuổi theo gần hai mươi dặm, cuối cùng tôi cũng bắt được nó. Căn cứ vào tinh thần nhân đạo và trân trọng động vật hoang dã, tôi chỉ cắt đứt của nó một cái cánh, và phế bỏ của nó hai cái đùi.

Nghe những lời này làm cho người ta không khỏi liên tưởng đến một hình ảnh. Trong đêm tối đen không một bóng người, một đứa bé trai đem theo một cây gậy nanh sói lớn, đuổi theo giết một con muỗi đang cố gắng vội vàng bay thoát thân.

Ôn Nhu như cười như không nhìn Thường Nhạc mím chặt đôi môi, rốt cục không thể nhịn được nữa che miệng cười. Cô cười đến run rẩy hai vai, phập phồng hai bên ngực làm cho người ta mơ màng hàng nghìn hàng vạn thứ, cuối cùng cô nói một câu khiến cho Thường Nhạc đau khổ đến không còn muốn sống nữa:

- Hiện tại tôi có thể khẳng định cậu thật sự rất biến thái.

Thường Nhạc bỏ đồ ăn xuống đốt một điếu thuốc lá, nhìn ra ngoài cửa sổ với bộ dạng thất thần, nhìn qua có thể thấy được đang rất bị tổn thương.

Ôn Nhu thật ra không thật phản cảm đối với thuốc lá cô cũng, đột nhiên cô rất cẩn thận hỏi Thường Nhạc:

- Có phải cậu có rất nhiều phiền não?

- Đây có được tính là một vấn đề hay không?

Thường Nhạc cũng nghiêng đầu ra chỗ khác, vẻ mặt vẫn có chút mất mát như cũ.

- Xem như thế đi, vậy thì sao?

- Không có gì, không phải vừa rồi cô đã nói là hỏi tôi vấn đề cuối cùng sao? Tại sao giờ lại có một vấn đề mới?

Lời nói của Thường Nhạc dần dần chuyển sang lạnh lẽo, không khí dịu dàng trong nhà ăn cũng như bị đông kết lại rồi.

- Tôi…

Ôn Nhu bị lời nói này của Thường Nhạc làm cho tức giận đến không nói được:

- Cho dù… coi như là tôi là bạn bè của cậu, quan tâm tới cậu một chút không được sao?

- Bạn bè? Có thể, đương nhiên có thể.

Nụ cười trên mặt Thường Nhạc lại có chút lạnh lùng, hắn đột nhiên nghĩ đến Vũ Thì Tình cũng là ‘bạn bè bình thường’ với hắn.

- Này, có phải cậu nên trả lời vấn đề của tôi trước hay không?

Ôn Nhu tươi cười khi âm mưu thực hiện được, trong mắt cô đã có một chút thần thái lo lắng. Từ khi thái độ trở nên lạnh nhạt của Thường Nhạc, cô đột nhiên cảm thấy rất không quen, cô rất không muốn thấy hắn như vậy.

Thường Nhạc đưa một đoạn tàn thuốc thật dài run rẩy gạt vào trong cái gạt tàn thuốc, chậm rãi nói:

- Buồn phiền, mỗi người đều có, cô có thể cho tôi là tự kỷ. Dù sao tôi vẫn cho rằng, một người con trai xấu xa như tôi thì buồn phiền bình thường đối với tôi cũng không phải là buồn phiền, cười một cái là qua ấy mà, cho nên, bác sĩ cô cũng không cần lo lắng nhiều như thế.

- Thật sao? Nhưng mà cậu cũng có buồn phiền đúng không?

Nói xong những lời này Ôn Nhu cảm thấy mình càng ngày càng tầm phào rồi.

- Đúng thì thế nào?

- Thái độ không cần ác liệt như vậy được không? Tôi đang là khách của cậu mà.

Ôn Nhu mỉm cười giáo huấn Thường Nhạc một câu, đột nhiên lại lộ ra nụ cười hồn nhiên giống như cô gái nhỏ, hiếu kỳ nói:

- Để tôi đoán xem nào, rốt cuộc điều gì khiến cho cậu buồn phiền? Không phải là bởi vì phong độ rất đẹp trai lại đa tài đa nghệ như vậy, nên có nhiều cô gái theo đuổi cậu, làm cho anh rất buồn phiền có phải không?

Thường Nhạc ngẩn ra, đúng là một số thần tượng diễn viên đẹp trai đều là bị các cô gái theo đuổi đến chết đi sống lại, vậy mà mình, đẹp trai như vậy, phong độ như vậy, ngạo mạn như vậy, vì sao qua nhiều năm như vậy cho tới bây giờ chỉ có mình đi tán gái, không có cô gái nào chủ động theo đuổi mình?

Chẳng lẽ mình trời sinh đã là sắc lang, công lý ở đâu, chỗ nào?

Thấy Thường Nhạc không nói lời nào, Ôn Nhu tiếp tục tầm phào nói:

- Không nói gì coi như cậu đã chấp nhận rồi, ồ đúng rồi, tôi vẫn muốn hỏi cậu, những tài nghệ của cậu đều là trời sinh đúng không?

- Không có một tài năng nào là do trời sinh ra hết, chẳng lẽ cô nghĩ tôi là thần sao?

Thường Nhạc cuối cùng đã có một chút tinh thần, giọng điệu lại tỏ ra nặng nề:

- Có lẽ thiên phú đối với tôi so với người khác nhiều hơn một chút, nhưng cái cố gắng ở phía sau người khác nhìn không thấy đấy thôi, tựa như tôi từng kéo vi-ô-lông đến rút gân. Dựa theo thuyết pháp của ông nội tôi, có thể người trong gia tộc chúng tôi đều khá bướng bỉnh, đã làm một việc gì chưa chắc phải làm đến tốt nhất, nhưng nhất định phải làm đến khi chính mình hài lòng mới thôi.

Tim Ôn Nhu chấn động mạnh, cô run lên một cái, Thường Nhạc mặc dù miêu tả sơ lược, vốn chỉ cần cho cô hiểu được hắn, nhưng có thể tưởng tượng được hắn đã từng phải trả quá nhiều máu và mồ hôi.

Sau khi Thường Nhạc nói xong, hắn có vẻ thoải mái rất nhiều, trên mặt lại có nụ cười như có như không, thản nhiên nói:

- Tôi lúc này cũng đã nghĩ thông, Hoa hoa công tử cũng thế, ăn chơi trác táng cũng vậy, ở trong nhà quyền quý bại hoại cũng thế, tôi không sao cả. Đây cũng không phải là buông xuôi hay hạ mình gì cả, chỉ là một loại tâm thái, cũng giống như các cô gọi là biến thái.

Nói tới đây hơi thở bất cần đời từ trên người Thường Nhạc không kiêng nể gì phóng xuất ra:

- Trước kia tôi mâu thuẫn, tôi vừa muốn làm quý tộc lại vừa muốn làm lưu manh, điều này làm cho tôi rất khó nắm chắc. Hiện tại tôi đã suy nghĩ thông suốt, có thể tôi từ đầu tới đuôi tôi là lưu manh, ừ, trên căn bản mà nói, tôi chính là lưu manh.

Trong mắt Ôn Nhu lóe ra sắc thái quái dị, thành thục động lòng người, trên mặt cũng biến đổi không ngừng, giống như phóng thích ra một loại đau lòng. Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đột nhiên vươn người lên, từ trên bàn lướt qua cầm tay phải của Thường Nhạc, dịu dàng nói:

- Không cần phải nói mình như vậy, là bác sĩ tôi có thể cho cậu biết, suy nghĩ của cậu như vậy có chút hơi sai lệch. Nhưng nếu làm một người bạn của anh, tôi với anh, tại nơi coi trọng vật chất này, tại cái thế giới ngươi lừa ta gạt này, cậu làm như vậy không có gì không tốt, thật đấy. Tôi có quá nhiều người bệnh thành công trong sự nghiệp, trong quãng đường họ làm giàu, nói thật ra đều là một quãng đường đầy máu và nước mắt. Tôi không biết nói như vậy có phải là nói dối cậu hay không, nhưng là hiện tại, đây là những lời tôi muốn nói nhất, những lời thật lòng nhất.

Cảm nhận được nhiệt độ ở trên bàn tay ngọc ngà truyền đến, lại có những lời nói săn sóc này, trong lòng Thường Nhạc đột nhiên nóng lên, thậm chí có một ý nghĩ muốn ôm người đó vào trong lòng.

- Kỳ thực, tôi rất hâm mộ cậu, cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó, tất cả đều là từ tính tình của mình. Thế giới này người như vậy không còn nhiều, tối thiểu trong mắt tôi, cậu cũng không phải hư hỏng đến nỗi bất trị.

Trong mắt Ôn Nhu hiện lên đầy vẻ nhu tình, vẻ mặt thậm chí lại có vài phần thê lương, đột nhiên hỏi:

- Cậu có biết tại sao tôi chọn nghề bác sĩ tâm lý không?

Thường Nhạc bị những lời nói thân thiết của Ôn Nhu làm cho xúc động, nhưng cũng chỉ ‘Hả’ một tiếng rồi lặng yên nhìn Ôn Nhu.

- Bởi vì tôi muốn chữa khỏi bệnh của chính mình.

Ôn Nhu nói xong câu đó kín đáo thở dài một tiếng.

- À!

Thường Nhạc giật mình hỏi:

- Bệnh gì?

Trên mặt Ôn Nhu đỏ ửng lên, cô buồn bã nói:

- Khi 16 tuổi tôi bắt đầu phát hiện ra chính mình có tật xấu này. Serotonin trong não tôi quá thấp, làm cho tôi trời sinh thích mua sắm điên cuồng, nhìn thấy vật gì tốt là tôi muốn mua, mua về nhưng tôi lại không dùng. Trước khi tốt nghiệp đại học, tôi căn bản không thể khống chế được chính mình, tôi đã quét sạch rất nhiều thẻ tín dụng. Mãi đến sau này khi tôi làm bác sĩ tâm lý, dựa vào thuốc và tri thức chuyên môn tôi đã dần dần khống chế bệnh tình, nhưng trước sau cũng không thể khống chế tận gốc.

- Cuồng mua sắm?

Thường Nhạc lại cả kinh, hắn không cho rằng Ôn Nhu đang nói dối, bởi vì hắn cũng đã từng chứng kiến một phụ nữ có chứng bệnh tương tự như vậy. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười không có ý tốt, tươi cười nói với Ôn Nhu giọng điệu rất thành khẩn:

- Bác sĩ, không bằng cô làm bạn gái của tôi đi, đến lúc đó cô muốn mua gì, tôi đều cho cô.

Trên mặt Ôn Nhu thoáng qua một chút kinh ngạc nhưng ngọt ngào, theo sau lại thay thế bằng vẻ ai oán, vẻ mặt kia làm cho người khác tan nát cõi lòng, chỉ nghe cô buồn bã nói:

- Cái tôi muốn bây giờ không phải là mua sắm, mà là muốn chữa cho khỏi bệnh của mình, cậu hiểu chưa?

- Hiểu rồi, đương nhiên hiểu.

Thường Nhạc vừa nói vừa đứng lên, kéo Ôn Nhu đi ra khỏi nhà hàng.

Vị Tổng giám đốc đứng ở cửa cung kính chào hai người, những nhân viên khác đang phục vụ trong nhà hàng lại sợ đến ngây người. Cái tên ra vẻ lưu manh kia căn bản không trả tiền. Sao Tổng giám độc lại giống như lợn bị lột da mà cung kính tiễn họ ra ngoài vậy?

Thường Nhạc và Ôn Nhu đi trên đường, bởi vì quần áo và tuổi tác hai người sai biệt lớn nên thu hút không ít ánh mắt tò mò. Rất nhiều người qua đường còn dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá đôi nam nữ này, vì trước mắt họ thoạt nhìn thật sự rất kỳ dị.

Bất ngờ Thường Nhạc lại giành được rất nhiều ánh mắt thông cảm, một chút mẫu tính tràn ra, thậm chí còn có người tỏ ra chán nản, các cô đều trong lòng cảm thán:

- Nhỏ như vậy mà đã bị đem ra ‘bán’ thật sự là rất đáng thương, bình thường những đứa nhỏ như vậy đều còn đang đi học. Ây, chú bé này khẳng định thân thế rất bị ức hiếp, một nam sinh đẹp trai như vật, tiền đồ tốt như vậy, cứ như thế mà bị phá hủy.

Kết quả là với những điều hợp tình hợp lý như thế, rất nhiều người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Ôn Nhu. Xem như là cô cũng là một phụ nữ thành công, nhưng không ngờ lại biến thái như vậy? Chỉ là một học sinh cấp 3 còn nhỏ như vậy đã bị cô bao dưỡng rồi, còn có công lý sao? Còn có vương pháp sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.