Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 365: Chương 365: Sở Thiên Hùng




Đương nhiên, lần trước xử lý tổng bộ của Tổ chức sát thủ thế giới ở Pháp, đoán chừng lúc ấy chẳng ai có thể ngờ rằng Thường đại thiếu gia lại có lá gan lớn như vậy.

Tuy nhiên thủ đoạn trả thù của Thế giới sát thủ cũng đủ khiến Thường Nhạc đau khổ, dùng lời của Thường Nhạc mà nói, bản thân đâm sau lung người ta một cái, người ta cũng đến trước mặt mình đâm một cái, hai bên đều huề nhau.

Nếu thời gian có thể quay lại mà nói, để cho Thường Nhạc lựa chọn mà nói, hắn sẽ vẫn công kích tổng bộ Thế giới sát thủ, dùng lời của hắn mà nói, làm bất cứ chuyện gì, đều không cần hối hận.

Sở Thiên Hùng cảm giác mình giống như con kiến bò bên trong chảo nóng để người ta rang nấu, đương nhiên đó cũng không phải khó khăn gì đặt trước mặt ông ta, nếu thật sự như vậy mà nói, Sở Thiên Hùng ngược lại sẽ không lo lắng.

Dù sao, sau khi thành lập và thống trị tuyệt đối xã hội đen phía Nam, có sóng to gió lớn gì ông ta chưa gặp phải, nhưng trước mắt lại không phát sinh bất cứ chuyện gì.

Dường như tất cả đều thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến người ta buồn bực, cảm thấy khó hiểu.

Dùng cách nghĩ của Sở Thiên Hùng chính là, đối phương bị dọa ngốc luôn rồi, hoặc là có chuẩn bị đầy đủ. Hiển nhiên, thực lực của Điểm G và sự điên cuồng của Thường Nhạc đã nói rõ ràng với Sở Thiên Hùng, khả năng thứ hai sẽ lớn hơn một chút.

Nhưng chuẩn bị đầy đủ là chuẩn bị cái gì? Thường Nhạc dựa vào cái gì mà có lòng tin đầy đủ? Bộ hạ của mình đã xuất phát rồi, cả đám người Sở Thiên Hạo, mỗi người bọn họ đều là tinh nhuệ.

Cũng có thể nói lần này chính là một canh bạc, một khi thất bại, bản thân vĩnh viễn không còn khả năng xoay mình, cho dù có cơ hội đông sơn tái khởi, Sở Thiên Hùng cũng đã không còn cái loại hào khí của những năm xưa nữa rồi.

Nhìn màn đêm đen trước mắt, đã đến đoạn đường gần Hàng Châu, tất cả đều yên tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Hơn bốn trăm gã đi theo phía sau Sở Thiên Hùng đều là những cao thủ do Sở Thiên Hùng lựa chọn tỉ mỉ, bọn họ đi theo Sở Thiên Hùng nam chinh bắc chiến nhiều năm như vậy, có thể nói đã lập được công lao hiển hách. Thậm chí có thể nói, không có bọn họ, cũng không có thành tựu ngày hôm nay của Sở Thiên Hùng.

Bên cạnh Sở Thiên Hùng là hai đại thiên vương, một kẻ tên gọi là Tà, năng lực của gã có điểm tương tự với Lực Vương, nhưng lại càng giảo hoạt và lợi hại hơn Lực Vương. Gã không chỉ có sức mạnh to lớn, mà công phu của chân cũng hết sức lợi hại.

Một gã khác tên Hỏa Vân, gã có được dị năng đốt lửa, nghe nói phạm vi của ngọn lửa rất lớn, giống như đám mây trên bầu trời, một khi bị ngọn lửa lây nhiễm, muốn có đường sống, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.

Sở Thiên Hùng và hai gã thiên vương bên cạnh gần như đồng thời dừng bước.

- Thủ lĩnh, tình hình ở đây dường như có chút không đúng! Đôi mày của Hỏa Vân khẽ nhíu lại.

Sở Thiên Hùng nhẹ nhàng gật đầu một cái, không gian trước mắt gần như bị áp súc lại, bốn phía thật sự rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, tay ông ta khẽ vung lên, bộ hạ nhanh chóng tản ra bốn phía.

Kỳ thật khi Sở Thiên Hùng vừa tiến vào Chiết Giang Thường Nhạc đã nhận được tin tức đồng thời triển khai kế hoạch, mà cao thủ của gia tộc Tây Môn thì được sắp xếp vào giai đoạn đầu.

Trời đất trong nháy mắt phát sinh biến hóa, sắc mặt Sở Thiên Hùng hơi đổi, - Hỏa Vân, tấn công về phía trước!

Kỳ thật trong nháy mắt Sở Thiên Hùng phát hiện biến đổi bất thường ở bốn phía, ông ta liền tỉnh ngộ. Hiển nhiên là bọn họ đã trúng mai phục của đối phương, nhưng lui lại căn bản không phải phong cách của Sở Thiên Hùng.

Hỏa Vân cũng nhìn ra được sự khác thường xung quanh, hai tay gã ở trước mặt bài trí ra một góc độ quỷ dị, trong nháy mắt, rất nhiều ngọn lửa che trời phủ đất tấn công về phía trước.

Xoạt!

Không trung dường như bị ngọn lửa xé thành hai nửa, bốn phía đỏ rực làm cho người ta có loại cảm giác cực kỳ khác thường, đồng thời lúc này, ngọn lửa nhanh chóng phóng ra ngoài.

Ầm!

Khi ngọn lửa chuẩn bị phá bỏ bóng tối, không ngờ nó lại tự động nổ tung.

- Thiên địa huyền trận của gia tộc Tây Môn! Vẻ mặt Sở Thiên Hùng hơi đổi, ông ta như nào cũng không thể nghĩ tới sẽ gặp được cao thủ gia tộc Tây Môn ở chỗ này.

Những ngọn lửa kia bị cắn trở về.

- A!

Những cao thủ bên cạnh khi thấy ngọn lửa cắn trả, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp tỉnh ngộ lại, nhưng khi ngọn lửa tiếp xúc với thân thể hộ, khi bọn họ muốn trốn tránh, tất cả đều không còn kịp nữa.

Không hổ là tinh nhuệ trong đám xã hội đen phía Nam, tuy bọn họ bị ngọn lửa công kích, nhưng đội hình không hề bị rối loạn, những cao thủ ở phía trước bị ngọn lửa đốt, bọn họ không lao về phía đám người mà ngược lại, tiếp tục tấn công về phía trước.

Dùng thân hình bị thiêu đốt của bọn họ để phá bỏ trận của gia tộc Tây Môn.

- Sở Thiên Hùng không hổ là nhân vật anh hung! Trong bóng đêm, Thường Nhạc lặng lẽ nhìn tất cả trước mắt, trong mắt hắn không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hơn bốn mươi tên cao thủ bọn lửa đốt lại có thể làm ra hành động như vậy, quả thật có chút ngoài dự kiến, đại trận của gia tộc Tây Môn lập tức bị phá bỏ.

Trước mắt, không khí trở nên rõ ràng.

Mắt Sở Thiên Hùng híp lại, ông ta liếc mắt nhìn qua, bốn phía cũng không có cao thủ gia tộc Tây Môn, hiển nhiên là đối phương đã rút lui trước.

Nhưng Sở Thiên Hùng còn chưa đi được mấy bước, mặt đất đã bắt đầu rung lên.

- Cẩn thận

Sở Thiên Hùng vừa dứt lời, mặt đất không ngờ nứt ra vô số khe hở, trận hình của những cao thủ lập tức bị rối loạn, mà dưới đất không ngờ phun lên chất lỏng màu đen.

Đám cao thủ miễn cưỡng đứng vững được căn bản không có đủ thời gian để phản ứng, chất lỏng màu đen vừa tiếp xúc với cơ thể, cơ thể lập tức bị mục nát Sắc mặt Sở Thiên Hùng trở nên vô cùng khó coi.

Bắt đầu đất rung núi chuyển như vậy, hiển nhiên, đã vượt qua những gì ông ta nghĩ. Giờ phút này, ông ta bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận, tại sao mình lại dễ dàng xuất kích chứ?

Nếu như mình cố thủ mà nói cho dù Thường Nhạc có lợi hại hơn nữa cũng sẽ không khiến tinh nhuệ của xã hội đen phía Nam gặp đả kích như vậy, nhưng hiện tại không phải lúc để hối hận.

Điều duy nhất ông ta có thể làm chính là tiếp tục đi tới!

- Cầu thang!

Khi Sở Thiên Hùng nói những lời này, ông ta cảm giác lòng mình đau nhức, nhưng người này đều là thủ hạ cũ của mình, bọn họ đều có gia thất, gần như bởi vì một câu nói của mình, toàn bộ đều đến nơi này.

Nhưng lợi dụng thân thể của những người đó để dựng lên cầu thang, người phía sau sẽ nhanh chóng đi qua, mà cái cầu thang này cũng nhanh chóng bị ăn mòn.

- Còn cần tiếp tục không?

Khi đám người Sở Thiên Hùng vừa phá tan khe hở này, phía trước xuất hiện một thân hình cao lớn.

- Liễu Tùy Phong!

Tiếp xúc với khuôn mặt quen thuộc của đối phương, con ngươi của Sở Thiên Hùng co rút. Đối thủ nhiều năm như vậy, bọn họ thật sự quá quen với nhau, thậm chí còn quen thuộc hơn cả bản thân mình.

- Ông bạn cũ, còn có tôi!

Khi bóng dáng thứ hai xuất hiện, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, ông ta như nào đều không ngờ tới, Công Tôn Liệt lại xuất hiện ở nơi này. Đệ nhất cao thủ của gia tộc Công Tôn đời thứ hai trong truyền thuyết, Tổ trưởng Tổ dị năng Trung Quốc, ông ta có được năng lực làm cho không người nào có thể cân nhắc.

Phía sau Công Tôn Liệt và Liễu Tùy Phong là một nhóm người đứng phân biệt, đương nhiên, bọn họ nhìn thoáng qua nhau rồi chuyển dời ánh mắt đến bên cạnh chỗ cách đó không xa.

- Chẳng lẽ còn có người khác? Thần sắc Sở Thiên Hùng lại biến đổi, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía xa xa, chỉ thấy một thanh niên tuổi rất trẻ, diện mạo rất bình thường đi ra.

Trên mặt gã luôn lộ ra nụ cười thật thà chất phác, dường như đang nói: Tôi là người thật thà nhất thế giới. Sở Thiên Hùng khẽ nhíu mày, đối phương rốt cuộc là ai?

Có thể đứng cùng Công Tôn Liệt và Liễu Tùy Phong, tuyệt đối không phải nhân vật bình thường, bộ dạng đối phương cười rộ lên rất đẹp, răng nhanh rất trắng, trắng đến có phần lóa mắt.

- Ha ha Tôi là cao thủ xếp trận thứ ba của gia tộc Tây Môn, tên tôi là Tây Môn Tiểu Phong mong được chiếu cố! Người trẻ tuổi khiêm tốn nói.

- Rõ là làm bộ làm tịch!

Một giọng nói không nặng không nhẹ vang lên ngay sau lời nói của Tây Môn Tiểu Phong, xuất hiện là một gã trẻ tuổi che mặt, khí chất mà toàn thân đối phương bày ra đã nói cho Sở Thiên Hùng biết một cách rõ ràng, gã không tầm thường,

- Nên tới đều đã tới rồi, bản thiếu gia cũng không thể rớt lại phía sau!

Xuất hiện cuối cùng chính là Thường Nhạc, nhịp bước của hắn rất nhẹ, nụ cười trên mặt vô cùng tà mị, dường như toàn bộ người trong thiên hạ đều là bạn tốt của hắn.

Mắt Sở Thiên Hùng híp lại, ông ta cuối cùng cũng hiểu ra bản thân đã trúng kế, kỳ thật loại mưu kế như này, nếu là bình thường, căn bản không có chút hiệu quả.

Nhưng bố cục đối phương bày ra lần này thật sự quá khéo léo.

Con trai yêu của mình gặp phải chuyện không may, Thường Nhạc trực tiếp xông vào tổng bộ xã hội đen phía Nam để khiêu khích, tu vi của bản thân được nâng cao, mỗi một điểm đều khiến Sở Thiên Hùng không kìm nổi mà xuất kích.

Nhưng sau khi xuất kích kết quả lại rất tàn khốc, ông ta không thể không đối mặt.

Ngoài việc từng nhìn ảnh của Thường Nhạc, trên thực tế, đây là lần đầu tiên Sở Thiên Hùng nhìn thấy Thường Nhạc, ông ta cảm thấy Thường Nhạc rất trẻ, rất tuấn tú, loại tuổi trẻ phong độ này rất giống con trai mình.

Nhưng so sánh con trai mình và Thường Nhạc, loại chênh lệch đó căn bản không thể tính toán, Sở Thiên Hùng bỗng nhiên thấy hâm mộ, vì sao mình không có được đứa con ưu tú như Thường Nhạc chứ. Đương nhiên, muốn chỉ là muốn mà thôi, dù sao tưởng tượng cũng không thể biến thành sự thật.

- Sở lão đại, chúng ta làm một cuộc giao dịch nhé? Thường Nhạc tùy tiện đi về phía Sở Thiên Hùng, không hề lo lắng Sở Thiên Hùng và các bộ hạ sẽ tập kích hắn.

Con ngươi Sở Thiên Hùng co rút, thế cục trước mắt hoàn toàn nghiêng về một bên, bản thân muốn phá tan vây bọc rất khó khăn, mà những bộ hạ muốn thoát khỏi vòng vây, quả thực khó như lên trời.

Cho nên ông ta không thể không ngăn lại bực bội trong lòng: - Giao dịch gì?

- Hai người chúng ta đơn đấu! Thường Nhạc tà tà cười, biểu hiện của bộ hạ Sở Thiên Hùng vừa rồi khiến Thường Nhạc cảm thấy rất hài lòng, hơn nữa rất động tâm, rất hâm bộ. Bộ hạ như vậy, nếu giết hết, quả thực vô cùng đáng tiếc.

- Đơn đấu!

Tinh quang trong mắt Sở Thiên Hùng chợt lóe lên, Thường Nhạc đã chiếm được ưu thế tuyệt đối rồi, hắn vì sao còn lựa chọn như vậy? Đương nhiên, đối với Sở Thiên Hùng mà nói, đây tuyệt đối là một cơ hội: - Chúng ta cược gì?

- Nếu ông có thể thắng, các người có thể an toàn vô sự rời đi, và từ hôm nay trở đi, Điểm G tôi sẽ không tiến vào địa bàn của xã hội đen phía Nam, đương nhiên, nếu thua, bộ hạ của ông đều thuộc về tôi! Thường Nhạc nghiêm trang nói.

Mắt Sở Thiên Hùng nhìn chằm chằm vào mặt Thường Nhạc, ngay đến nháy mắt cũng không nháy lấy một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.