- Thống nhất Nam Phi!
Nghe nói như thế, Quang Minh thiếu chút nữa không nhạc mà nhảy dựng lên, một khi tiến tới thống nhất các hoạt động Nam Phi, như vậy mình sẽ gặp được bao nhiêu đối thủ? Cuộc sống cũng sẽ thay đổi tuyệt vời.
Mà Thường Nhạc lại không nghĩ rằng, tự mình thống nhất chiến tranh Nam Phi, lại khiêu khích tinh thần nhạy cảm của thành phố Khải Đinh.
Bá Vương vẫn luôn không đem tình hình của thành phố Khải Đinh cấp báo cho Thường Nhạc.
Thường Nhạc lại tin tưởng rằng, dựa vào năng lực của Bá Vương, thống trị toàn bộ Điểm G thành phố Khải Đinh là dư sức.
Ngón tay của Vân đang gõ gõ nhẹ, gã đang suy nghĩ một việc.
Lần này có thể thuận lợi thâu tóm thế lực của Kỵ sĩ thần thánh, hoàn toàn là do hành động khi người ta không đề phòng, gã hiểu rõ tính toán của Tư Đồ Lôi Minh, có thể thống nhất thiếu gia giới quý tộc, thành lập Tân Long Nha, quan điểm của Tư Đồ Lôi Minh đương nhiên không phải là một thành phố Khải Đinh nhỏ bé.
Lần này là lần đầu tiên chạm trán với Điểm G, cũng là lần đầu tiên đấu với Điểm G, Điểm G ở đây đã cắm rễ rồi, thế lực của Điểm G đã vượt qua thế lực Tân Long Nha, thậm chí vượt qua cả thế lực của cả Tân Long Nha và gia tộc Arthur ở đây.
Hiện nay, thoạt nhìn bề ngoài, Tân Long Nha tựa hồ chiếm thế thượng phong, nhưng một khi hỏa hợp lại, sức bền của Tân Long Nha lại thua xa Điểm G.
Nhưng trận này chỉ được thắng, chỉ có như vậy mới có thể khích lệ sĩ khí của Tân Long Nha.
Huống hồ mặc dù Tân Long Nha yếu thế hơn Điểm G, nhưng Tân Long Nha lại có sự chuẩn bị, mà Điểm G lại không hề phòng bị, bởi vì cái gọi là lấy sự chuẩn bị đối phó với đối thủ không hề phòng bị, đây là một ưu thế, gã tin rằng, đến lúc đó sẽ cho Điểm G một bất ngờ lớn.
Trong lòng Vũ Sa vô cùng khâm phục kế sách của Vân, người đàn ông bình thường này, trong đầu gã rốt cuộc chứa được bao nhiêu thứ? Thiên tài, một chút cũng không kém, càng làm cho Vũ Sa có chút lo sợ, cô cảm thấy những lúc tiếp xúc với gã đàn ông này, nhịp tim cô đập càng nhanh.
Tại sao như vậy? Đến chính Vũ Sa cũng không hiểu nỗi, Vân Trường quả thật quá bình thường, bình thường tới mức khiến cho người ta quên mất sự hiện hữu của gã, nhưng tại sao như vậy, mình lại thích gã
Tình yêu diệu kì biết bao nhiêu.
Khóe miệng Vân lộ ra nụ cười kì dị, nói: - Bá Vương, mày là con rùa rụt đầu, như vậy tao sẽ cho mày biết, rùa rụt đầu cũng không phải là ai cũng làm được.
Nhìn thấy sự thay đổi trên mặt Vân, lòng Vũ Sa có chút rung động.
Bá Vương vẫn luôn cau mày, kể từ khi thế lực thần bí thâu tóm thế lực Kỵ sĩ thần thánh, anh ta thường xuyên cau mày.
Tục ngữ nói rất đúng, không làm thì thôi đã làm là phải làm đến cùng. Xem ra tài trí của đối phương đều được chọn kĩ lưỡng.
Mỗi bước đi của đối phương đều là nước chảy mây trôi, khiến người ta không nhận biết được Đông Tây Nam Bắc, bước tiếp theo không biết là ở đâu?
Sẽ tiến công Điểm G? Hay là thâu tóm lực lượng yếu nhất kia?
Hoặc là……….
Kim Ti lặng yên nhìn Bá Vương, chậm rãi nói: - Bá Vương, nếu chúng ta không nắm rõ tình hình của đối phương. Chi bằng trực tiếp thâu tóm sức mạnh yếu kém nhất, như vậy vừa có thể uy hiếp đối phương, vừa tăng sức mạnh cho Điểm G.
Bá Vương mỉm cười thản nhiên, suy nghĩ của Kim Ti quá đơn giản, cho dù là thế lực yếu kém nhất cũng không phải muốn thâu tóm là có thể thâu tóm được.
Nhất là trong thế lực đó ẩn dấu các cao thủ trẻ tuổi, đó mới là điều làm cho người ta đau đầu đấy.
Một khi Điểm G và thế lực yếu kém nhất kia giằng co nhau, mà đối thủ quỷ dị kia tiến hành một đòn sấm sét, hậu quả e rằng không lường trước được.
Bỗng nhiên lúc đó trong đầu Bá Vương lóe lên một ý tưởng, anh ta nói: - Được, chúng ta đem toàn hết toàn tực tấn công thế lực yếu kém nhất!
Ý nghĩ của Bá Vương rất đơn giản, nếu mình lo lắng tấn công điểm yếu kém nhất kia, mà gặp phải đối thủ tấn công, vậy thì đối thủ cũng có thể nghĩ đến điểm này, đối thủ cũng sẽ đoán chính mình không dám tấn công thế lực yếu kém nhất, mà lại đi theo con đường khác.
Có lẽ sẽ có một kết quả bất ngờ.
Với việc Thường Nhạc điều động ba chiến tướng điên cuồng Huyết Hổ, Quang Minh, Cao Tiếu đi, Koinu có phần lo lắng.
Dù sao lão cẩu Thiên Hoàng này đã hạ chiếu thư, tổ Sakura lại là sự tồn tại hùng mạnh nhất của Nhật Bản, chỉ có đội tự vệ mới đủ khả năng chống lại.
Bên cạnh Thường Nhạc thiếu đi mấy tên thủ hạ đắc lực, vậy kết quả sẽ thế nào? Koinu nhất thời cũng không thể nói rõ được.
- Koinu đừng lo lắng, bản thiếu gia chưa bao giờ không nắm chắc trận chiến cả! Thường Nhạc cười nham hiểm.
Nghe nói như thế, tinh thần Koinu phấn chấn, Thường Nhạc làm việc rất kỳ quái, nhưng chưa bao giờ thất bại, nếu hắn dám làm như vậy, hiển nhiên là có đạo lý riêng.
Nghĩ đến đây, Koinu vẻ mặt tươi cười, y nói: - Thường Nhạc, tôi tin rằng anh chắc chắn sẽ thắng lợi.
- Koinu, cậu có biết thuộc hạ của tôi giờ có bao nhiêu không, đối phó với những tên cao thủ tổ Sakura kia tất nhiên pải hết sức chú ý, nhưng lão cẩu Thiên hoàng kia một khi mà đem tiểu binh tới quấy rối, thực sự là phiền phức đi!
Thường Nhạc lộ vẻ lo lắng.
Koinu sững sờ, nhất thời vẫn chưa hiểu ý hắn.
Thường Nhạc vỗ vai Tiểu Khuyển, nghiêm trang nói; - Nếu lão cẩu THiên Hoàng kia đem những người khác cũng trà trộn vào các thành viên nhóm Sakura, điều này rất phiền phức, cho nên tôi hi vọng Koinu có thể giúp đỡ.
Koinu giật mình hiểu ra.
Lợi hại nhất bên cạnh Thiên Hoàng chính là tổ Sakura, những tên khác cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi, nếu Thường Nhạc lo lắng về những đồ rác rưởi này, chính mình sao không thuận nước dong thuyền, trực tiếp vơ lấy mấy tên rác rưởi đó.
Trên mặt Koinu chợt lóe lên nụ cười đắc ý, y tràn đầy tự tin nói: - Yên tâm đi, mấy tên rác rưởi đó tôi nguyện ý vì Thường Nhạc mà giúp đỡ.
- Đến lúc đó hi vọng mày còn có thể cười được.
Trong lòng Thường Nhạc nghĩ thầm, nhưng ngoài miệng lại nói: - Ai, thật ra mấy tên rác rưởi đó chẳng là gì cả, nhưng thuộc hạ của tôi lại ít, đối phó với mấy tên rác rưởi đó quả thực lãng phí thời gian, tất cả đều nhờ cậy Koinu rồi.
Koinu vỗ ngực, ngạo nghễ nói: - Chỉ cần tôi còn một hơi thở, thì nhất định không để những tên rác rưởi kia quấy rầy thuộc hạ Thường Nhạc.
Koinu sớm đã có được một phần tư liệu về tổ Sakura, những tên này đều là các cao thủ lão luyện, nếu Thường Nhạc thực sự có thể giải quyết, hội Hắc Long có thể thống nhất được 1/3 nước Nhật Bản trong thời gian ngắn nhất, đây sẽ là việc kích động lòng người.
Nhìn bóng lưng Koinu dần dần biến mất, trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nục cười gian tà.
Không biết lúc cái gọi là các tinh anh rác rưởi Koinu hội Hắc Long mà gặp được quái vật hắc ám, vẻ mặt chúng sẽ thế nào?
- Ichiro lại đây!
Thường Nhạc vừa mới ngẩng đầu chuẩn bị vào trong sảnh, thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đây đúng là Bộ trưởng Tài chính Nhật Bản - Ichiro, mấy ngày không gặp, Thường Nhạc nhận thấy lão ta gầy đi nhiều, dường như túng dục quá độ, thật là làm cho người ta đau lòng mà!
Lúc Ichiro nhìn thấy Thường Nhạc, thân hình to béo kia run rẩy, vẻ mặt tươi cười chào đón, cực kì cung kính, lão nói; - Thường thiếu gia, ngài đang gọi tôi sao?
Thường Nhạc híp nửa con mắt, cân nhắc nói: - Ichiro, ông lại còn giả bộ, ông đây không gọi ông thì gọi ai, mấy hôm nay được Xử Nữ hầu hạ thoải mái chứ?
Cơ mặt Ichiro co lại, mồ hôi lạnh bắt đầu xông ra: - Thoải mái, rất thoải mái lạ!
Sắc mặt Thường Nhạc dần trầm xuống, hắn nói: - Tôi thấy bộ dạng ông như vậy rất không thoải mái. Có việc gì cứ nói, đừng giấu ở trong lòng. Như vậy rất dễ sinh bệnh đấy, Thường Nhạc tôi là đang nói đạo lý đấy, chỉ cần yêu cầu không quá đáng, tôi có thể đồng ý.
Nghe nói như vậy, ánh mắt Ichiro sáng lên, vẻ mặt có chút kính động, lão nói: - Thường thiếu gia, xin hỏi ngài có thể bảo…bảo Xử Nữ đừng dùng côn sắt chọc đằng sau của tôi không?…55555, người ta thực sự nuốt không tiêu, ở phía dưới hoàn toàn nứt ra rồi.
Thường Nhạc sửng sốt, ban đầu hắn còn tưởng Xử Nữ đang làm, lại không ngờ Xử Nữ làm biếng, hắn đi lên vỗ vai Ichiro, nói: - Đừng khóc, đừng khóc, chuyện của ông, tôi sẽ bảo Xử Nữ xử lý tốt, không để ông chịu khổ.
Thoáng dừng lại một chút, hắn nói: - Như vậy đi, mỗi lần đầu tiên hãy rửa ruột đi, sau đó lại dùng một cây gỗ nhét vào, như vậy sẽ dễ chịu hơn!
Thân hình to béo của Ichiro run rẩy, rửa ruột vốn là việc đau đớn nhất, lại thêm dùng côn sắt nữa thì lại càng lợi hại hơn côn gỗ, đây quả thực là muốn lấy mạng già của ta! Lão ta liền lắc đầu nói: - Không, không cần đâu, thực ra dùng côn sắt cũng rất thoải mái rồi!
- Thật không cần sao?
Vẻ mặt Thường Nhạc thành khẩn.
Chân Ichiro mềm nhũn, bịch, lão ta quỳ gối xuống đất, nước mắt nước mũi nói:
- Cảm ơn Thường thiếu gia, tôi thật sự không cần, tôi xin thề trên danh nghĩa của Thiên Hoàng, sau này tôi sẽ cúc cung tận tụy với Thường thiếu gia đến chết mới thôi!
Thường Nhạc khẽ cau mày: - Danh nghĩa Thiên Hoàng ư? Thiên hoàng đang hạ thư khiêu chiến với bản thiếu gia, đây chính là lòng trung thành của ông?
- Đáng chết!
Ichiro thầm kêu lên một tiếng không ổn, thói quen khẩu ngữ, nhưng lại phạm vào điều kiêng kị của Thường Nhạc, lão ta lúng ta lúng túng nói: - Thường thiếu gia, tôi…tôi không…không có ý đó.
Thường Nhạc vung tay lên, hắn nói:
- Tôi hiểu, ông đã trung thành với tôi như vậy, vậy thì ông cũng nên chứng tỏ đi chứ, nếu không tôi làm sao mà biết được ông trung thành với bản thân, hay trung thành với tôi? Hay là trung thành với Thiên hoàng?
Ichiro thiếu chút nữa bị hù chết, lão ta vội giơ tay lên đầu thề: - Tôi nguyện trung thành với Thường thiếu gia, tôi nguyện dùng thực tế chúng minh.
- Chứng minh như thế nào?
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười.
Ánh mắt Ichiro chuyển động, trong đầu lão ta lóe lên một tưởng, lão ta nói: - Tôi nguyện đem Mako kính dâng, để Thường thiếu gia tùy ý chà đạp.
- Móa!
Thường Nhạc xông tới đá mạnh vào Ichiro, bực tức nói: - Chà đạp cái gì, bản thiếu gia là người có văn hóa, làm sao có thể làm ra cái chuyện như vậy, hơn nữa, Mako sớm đã là của tôi, còn cần ông phải dâng nữa hay sao? Ichiro, xem ra ông thực sự muốn ăn đòn rồi, nếu không chắc là không thông suốt.
- Tôi sẽ đi ám sát Thiên Hoàng để chứng minh lòng trung thành của tôi!
Sắc mặt Ichiro biến đổi lớn, bỗng nhiên lão ta ngẩng đầu, trong ánh mắt phát ra hào quang.
Thường Nhạc thực sự muốn bóp chết gã kia, đúng là đầu heo, nếu Thiên Hoàng thực sự dễ ám sát như vậy, còn phải chờ ông ta làm sao?
Thấy sắc mặt Thường Nhạc thay đổi, Ichiro sợ chết khiếp, cả người lão ta run rẩy, lão nói: - Thường thiếu gia, ngài cứ nói thẳng đi, chỉ cần có thể làm được tôi nhất định sẽ hoàn thành.