- Năng lực?
Cao Tiếu giật mình, không hiểu hỏi:
- Năng lực gì?
- Móa, còn dám giả ngu với bản thiếu gia!
Thường Nhạc cốc đầu Cao Tiếu một cái:
- Đương nhiên là năng lực thao túng gió của anh!
- A? Chuyện này cậu cũng biết?
Giọng điệu của Cao Tiếu tuy cường địa hóa nhưng vẻ mặt lại không lộ ra khiếp sợ. Bây giờ Thường Nhạc làm ra chuyện gì lạ, gã đều sẽ không cảm thấy giật mình.
- Anh cho là thế nào?
Thường Nhạc cười cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc, tiếp tục nói:
- Lúc trước khi anh phát hiện ra mình có loại sức mạnh này, có phải là cảm thấy đặc biệt sợ hãi không? Thậm chí cảm giác mình không phải người bình thường?
- Đúng vậy, sao ông chủ biết?
Cao Tiếu ngây dại, lập tức hỏi tiếp:
- Chẳng lẽ, ông chủ cũng như vậy… cậu giống tôi?
Thường Nhạc lắc đầu khẽ cười nói:
- Không! Tôi hoàn toàn khác với người dị năng các anh, chẳng qua chỉ là đã từng thấy những người giống anh.
Cao Tiếu há to miệng, kinh ngạc nói:
- Người dị năng, người siêu năng lực? Bà mẹ nó, ông chủ, đây không phải là giống trong tiểu thuyết sao? Chẳng lẽ còn có thể trường sinh bất lão, tồn tại cùng thiên địa?
- Tôi cũng không biết, nhưng anh không thể phủ nhận việc mình có siêu năng lực mà người bình thường không có.
Thường Nhạc từ từ giảng giải:
- Kỳ thật anh đừng đem mình làm ra đặc biệt vượt trội, diễn giống như trong điện ảnh và truyền hình vậy, anh cứ cho là mình có một chút công năng đặc dị, nói như vậy khá khoa học, cũng tương đối dễ khiến người ta tiếp nhận.
- Công năng đặc dị… công năng đặc dị…
Cao Tiếu thì thào tự nói, giống như có chút hiểu ra, hỏi:
- Ông chủ, nhưng năng lực của tôi luôn không linh nghiệm, thánh Mahler ơi, thường xuyên không sử dụng được!
- Thánh Mahler ơi, nếu như mỗi lần anh đều sử dụng được thì còn cần bản thiếu gia làm gì?
Cao Tiếu hóa đá, trên mặt có niềm vui bất ngờ không dấu được, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, ấp úng nói:
- Cậu là nói… Ông chủ, cậu là nói cậu có thể dạy tôi?
- Nói thừa!
- Ô, ông chủ, cho phép tôi lớn tiếng hơn nói một câu, tôi yêu cậu! Nếu có sức mạnh này rồi về sau tự bảo vệ mình là không thành vấn đề! Ông chủ, cậu chính là hải đăng xuất hiện giữa biển rộng khi tôi bị lạc đường, tôi đã sớm biết theo cậu lăn lộn nhất định rất có tương lai…
- Được rồi, im miệng!
Thường Nhạc bất đắc dĩ khoát tay, nghiêm mặt nói:
- Kỳ thật không tính là dạy, nói chính xác một chút là thức tỉnh anh, hiểu chưa? Khiến cảm giác về sức mạnh của anh tỉnh lại, chúng ta không ngại nho nhã mà gọi là thức tỉnh sức mạnh, đã hiểu chưa?
Cao Tiếu trầm ngâm một lát:
- Hiểu rồi! Giống trong hoạt hình, làm cho sức mạnh bị phong ấn thức tỉnh, đúng không?
Thường Nhạc rất hài lòng về trạng thái của Cao Tiếu, gật đầu nói:
- Anh lý giải như vậy cũng được, ý tứ này cũng không sai biệt lắm.
- Thật tốt quá!
Cao Tiếu hoan hô một tiếng, rất tự nhiên cởi áo ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thường Nhạc nằm chết dí trên giường, còn vô cùng quyến rũ và mờ ám nhướn mày nháy mắt với Thường Nhạc:
- Ông chủ, cậu tới đi, không cần thương tiếc tôi, tôi nhịn được!
- Anh muốn làm gì?
Thường Nhạc trừng lớn mắt, kinh ngạc hỏi.
Cao Tiếu ngồi dậy, buồn bực nói:
- Ông chủ, chẳng lẽ không giống như trong tiểu thuyết, cậu lấy công lực hoành tráng để giúp tôi, khai thông hai mạch sinh tử huyền quan gì đó sao?
Thường Nhạc lúc này ngay cả tâm muốn chết cũng đã có, biểu hiện dở khóc dở cười trên mặt, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu:
- I phục You!
- Sao thế? Ông chủ, có vấn đề gì sao?
Cao Tiếu mặc áo vào xong, vẻ mặt không hiểu hỏi.
- Vấn đề lớn!
Thường Nhạc nhìn Cao Tiếu cũng không phải cố ý đùa dai, trong lòng cũng không tức giận, kiên nhẫn giảng giải:
- Anh đã từng nghe nói về lực tinh thần chưa?
Thấy Cao Tiếu gật gật đầu Thường Nhạc lại nói tiếp:
- Không ngoài dự liệu mà nói, lúc bình thường anh thi triển năng lực đều là tính ngẫu nhiên, hoặc là trong tình huống khẩn cấp, hoặc là lúc vô tình đã thi triển ra, đúng không?
Cao Tiếu liên tục gật đầu, lại hỏi:
- Chẳng lẽ, những chuyện này và lực tinh thần kia có liên quan sao?
- Bingo!
Thường Nhạc vừa lòng cười:
- Dưới tình huống bình thường, khi lực tinh thần của anh cao mới đánh ra, tỷ như thời khắc nguy cấp lại đột nhiên phóng xuất ra năng lực đặc biệt của anh; đổi thành một loại tình huống khác, anh đặc biệt thả lỏng, lúc gần như đi vào cõi thần tiên, sẽ tự nhiên phóng xuất ra năng lực đặc biệt, đúng không?
- Quá đúng, chính là như vậy, tôi bình thường đều chưa nghĩ đến những chuyện này, đều là chó ngáp phải ruồi!
Cao Tiếu như tìm được cứu tinh, nắm lấy tay Thường Nhạc nói:
- Ông chủ, chẳng lẽ cậu có phương pháp tu luyện lực tinh thần gì đó?
Thường Nhạc bí hiểm lắc đầu cười nói:
- Tu luyện lực tinh thần không có phương pháp, nhưng thật ra là có tâm pháp ngưng thần tĩnh khí, chỉ cần anh gấp rút tu luyện, sau này tỷ lệ thi triển ra năng lực sẽ cao hơn rất nhiều…
- Tỷ lệ? Không phải trăm phần trăm sao!
Cao Tiếu kinh hô một tiếng, thần sắc lập tức trở nên ảm đạm.
Thường Nhạc hận không thể đá cho tên điên này hai phát, lạnh lùng nói:
- Có thể nâng cao tỷ lệ còn chưa đủ? Bộ tâm pháp này chỉ là rèn luyện lực tinh thần của anh, khiến anh sau này lúc thi triển dị năng càng thêm tiện lợi… Muốn đạt tới mức thực tự nhiên khống chế dị năng, chi bằng những ngày sau này hãy tổng kết kinh nghiệm từ trong luyện tập. Anh phải hiểu được, năng lực này là trời phú vào người anh, ngoài bản thân anh ra, không ai có thể hoàn toàn khai quật nó!
Cao Tiếu lộ ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe, kinh sợ nói:
- Tôi hiểu rồi, ông chủ ngài đừng tức giận, bây giờ liền dạy tôi bộ tâm pháp kia đi!
Thường Nhạc cuối cùng cũng nở nụ cười hài lòng, nhưng vẫn đưa ánh mắt không có ý tốt hướng về phía Cao Tiếu.
- Sư phụ ông chủ, ngài thấy tôi bây giờ có phải là rất hoành tráng không? Quật ngã mấy đại hán không thành vấn đề chứ?
Ước chừng ba giờ sau, Cao Tiếu mới đứng lên, lời này chính là phát ra từ miệng gã. Lúc này cả mặt Cao Tiếu tỏa ra tinh thần phấn chấn, hai mắt thần quang nội liễm, rất có xu thế ra ngoài tìm Huyết Hổ để 1vs1.
Thường Nhạc thì lại lâm vào trạng thái bán sụp đổ, giảng giải đơn giản về huyệt kinh mạch đã mất nửa giờ của hắn, cuối cùng hắn thật đúng là rất nể tình mà giúp Cao Tiếu đả thông kinh mạch, thế cho nên Cao Tiếu mới quấn chặt lấy hắn nhất định làm đồ đệ của hắn. Khi một người vô sỉ gặp phải người càng vô sỉ hơn mình, khó tránh khỏi có chút buồn bực, nhìn Thường Nhạc lúc này là biết nguyên nhân.
Lười để ý Cao Tiếu giống như bò đực nổi điên, Thường Nhạc khép hờ mắt tiến vào trạng thái chợp mắt. Trong cơ thể, dòng khí màu trắng ngà lại đang điên cuồng qua lại không ngừng quanh quẩn.
- Sư phụ ông chủ, sao lại có vẻ mặt buồn khổ này? Tôi thật sự đã nhớ kỹ khẩu quyết rồi, sau này mỗi ngày đều sẽ siêng năng luyện tập!
Tiểu tử Cao Tiếu này thật đúng là hiểu được tôn sư trọng đạo, thần thái nói chuyện lúc này vô cùng cung kính.
Thấy Thường Nhạc vẫn nhắm mắt không để ý, Cao Tiếu đột nhiên nói:
- Sư phụ ông chủ, vừa rồi trong một thời gian ngắn tôi có cảm giác rất kỳ quái, tôi sao lại cảm giác có cái gì đó trong cơ thể mình bị cậu rút đi?
- Chuyện này cũng bị anh phát hiện, vậy anh có phát hiện cảm giác bị người thải âm bổ dương không?
Thường Nhạc đột nhiên mở mắt ra nói.
Cao Tiếu thấy ánh mắt mờ ám của Thường Nhạc, theo bản năng lùi về sau hai bước:
- Quả thực có loại cảm giác này, nhưng coi như là, cũng là thải dương bổ dương…
- Vậy anh có phát hiện ra cơ thể mình bị tôi rút đi cái gì không?
Thường Nhạc tiếp tục cười nói.
Cao Tiếu trầm tư một lát, ngẩng đầu lên nói:
- Cái đó thì không có, tình huống lúc đó rất kỳ lạ, giống như linh hồn bị cậu rút ra một khoảng trống, sau đó lại trở về trạng thái cũ, tự thân tôi thật ra không có bất kỳ tổn thương nào… Nhưng, loại cảm giác này thật sự rất quái lạ nha, sư phụ ông chủ có thể nói cho tôi tóm lại là vì sao không?
- Ha ha, nói anh cũng không hiểu, sau này sẽ nói cho anh biết.
Thường Nhạc cũng chợt nhả cười nói, lập tức lại nghiêm túc nhìn Cao Tiếu, lời nói trở nên ngữ trọng tâm trường:
- Nhớ kỹ, đối với người dị năng như anh mà nói, thân thể của anh chỉ là một bộ máy móc. Anh có chính là năng lực kết nối với gió, giống như quạt điện, sau khi hoạt động sẽ sinh ra gió lạnh. Lại giống điều hòa không khí, có thể biến gió lạnh thành gió nóng. Tôi có thể dạy anh chỉ có như này thôi, cụ thể như thế nào, phải dựa vào chính mình để lĩnh ngộ…
Cao Tiếu lại lâm vào trầm tư, dường như lại ngộ ra cái gì.
Thường Nhạc cốc đầu làm tỉnh Cao Tiếu, cưỡng chế ra lệnh:
- Buổi tối đi ngủ nghĩ cũng không muộn, bây giờ anh phải đi tìm Cổ Tư Văn, ngay lập tức!
- Không phải chứ?
Cao Tiếu khóc thét, mặt dày mày dạn nói:
- Sư phụ ông chủ, để ăn mừng tôi thông minh thiện lương tinh khiết đáng yêu anh tuấn tiêu sái phóng khoáng nghĩa khí ngất trời quang vinh trở thành đệ tử cuối cùng, chi bằng chúng ta đi ăn bữa cơm nhỏ ‘happy’ trước mừng đại gia nho nhỏ này, ngày mai tôi đi làm chuyện này?
- Câm miệng!
Thường Nhạc cười lạnh một tiếng, loại làm trò này lúc 10 tuổi hắn đã từng làm qua, nhìn chăm chú Cao Tiếu, hắn lộ ra chiêu bài nụ cười hồn nhiên thiện lương:
- Anh có thể không đi, tôi đếm ngược từ 10…
- Tôi đi tôi đi, tôi lập tức đi đây! Sư phụ ông chủ, ngài nghiêm sư xuất cao đồ, đồ nhi hiểu rồi, đồ nhi đi cũng~~~~
Cao Tiếu sợ hãi nói, gã đã từng nghe nói về nụ cười này của Thường Nhạc từ miệng kể của Huyết Hổ, nay được tự mình trải nghiệm lực sát thương, lập tức chạy trối chết ra khỏi phòng.
Tất cả đều nằm trong dự liệu, Thường Nhạc không để ý đến những thứ đó, quay người hướng về phía cái gương gãi đầu chuẩn bị tư thế hối tiếc, sờ sờ mũi, rất là khiến người ta mở rộng tầm mắt mà cảm khái nói:
- Ôi, người thiện lương thuần phác như bản thiếu gia, vì sao bọn họ đều sợ mình chứ?
Đi ra ngoài phân phó Huyết Hổ vài câu, Thường Nhạc bước chậm ra khỏi ký túc xá khu D.
Vừa đi đến chỗ tĩnh mịch ở sân trường, ánh mắt vốn mệt mỏi của Thường Nhạc đột nhiên thần quang đại trán, phát ra một chút ánh sáng âm u màu tím. Nhìn như lơ đãng phất tay, một đạo đao gió vô hình bắn ra, chặt đứt một nhánh cây to bằng ngón tay của cái cây ở ven đường, vết cắt nhẵn nhụi giống như bị thần binh lợi khí xẹt qua…
Thế gian này có một loại người dị năng kinh khủng nhất, gần như hơn ngàn năm mới có thể có được một người, được gọi là ‘Người phục chế’ – người này trời sinh có thể phục chế các loại năng lực đặc biệt của các người dị năng khác!