Bạch Thù rơi lệ, một cô nhi nghèo túng không có 500 vạn như cô, vấn đề là làm sao bây giờ moi từ trong túi cô ra 500 đồng! Vì thế Bạch Thù đáng thương hề hề nhìn Lí Tô Mặc, "Lí thiếu?"
"Hừ hừ ~" Thiếu gia Lí Tô Mặc đắc ý dào dạt.
"Tôi vẫn chưa mang đến công ty anh tổn thất gì? Từ lúc ký đến bây giờ nhiều lắm cũng chỉ hơn năm sáu phút!"
"Thời gian của tôi là vàng." Lí Tô Mặc liếc mắt nhìn Bạch Thù một cái.
Bạch Thù xiết chặt nắm tay, cuối cùng, tuôn ra một câu, "Rác rưởi!"
Mày Lí Tô Mặc vừa động, trầm giọng nói, "Bạch Thù, tôi có thể tha thứ cô trong ngoài không đồng nhất, nhưng là, tôi hy vọng cô ở trước mặt người ngoài vẫn có thể duy trì được biểu tượng thục nữ."
Bạch Thù tức giận, "Anh mới là người ngoài!"
"Ừ, tôi là người ngoài, cô là người trong!" Lí Tô Mặc tỏ vẻ đồng ý.
Bạch Thù hỗn độn, mắng như thế nào lại bị thằng nhãi này đùa giỡn?
Bạch Thù rơi lệ, vì sao mỗi lần gặp tên này đều xui xẻo, vì sao?!
"Tôi phải làm trợ lý! Nếu tôi muốn làm nghệ sĩ, đã sớm cùng công ty khác ký kết, làm sao tới công ty các anh. Anh biết không, cho tới bây giờ tôi đều rất khổ, một tuổi ông nội chết, hai tuổi bà ngoại chết, ba tuổi ông ngoại chết, bốn tuổi bà nội chết, năm tuổi cha mẹ tôi chết, sáu tuổi tôi..." Bạch Thù nói xong lệ rơi đầy mặt, hy vọng có thể thông qua sự đau khổ của cô làm cho cảm động.
Lí Tô Mặc phủi tro bụi trên quần áo, không nhanh không chậm, không cao không thấp nói câu, "Tôi nhớ rõ, cha mẹ của cô đều là trẻ mồ côi."
Bạch Thù ngốc tại chỗ, càng thêm hỗn độn : Vì sao anh ta lại biết bối cảnh gia đình của cô?
Sau đó Lí Tô Mặc đứng dậy, "Thành, hợp đồng cũng ký, cô cũng là người của tôi." (ND: Câu này hơi gây hiểu lầm :”>)
Bạch Thù trước mắt quay cuồng, trong lòng vô số câu hỏi rít gào: Tôi khi nào thì thành người của anh!
Lí Tô Mặc như là nhìn thấu Bạch Thù, "Hợp đồng đây, ký xuống chính là có hiệu lực, cái khác cô cũng không cần nghĩ nhiều, thanh thản ổn định kiếm tiền là tốt rồi."
~o(>_<)o~ đều bị các người bán, tôi còn có thể an tâm kiếm tiền sao! Bạch Thù thật muốn một cước đá chết tên đang đứng nói chuyện.
Lí Tô Mặc vỗ vỗ bả vai Bạch Thù, "Yên tâm, đối với người chưa tốt nghiệp như cô, công ty sẽ không an bài cho cô nhiều hoạt động."
Bạch Thù run run một cái, theo độ ấm trên tay Lí Tô Mặc truyền qua làm cô thực không thoải mái, nghe anh ta bình thản nói như vậy, Bạch Thù nói, "Lí thiếu, vì sao anh lại kiên trì như vậy chứ!"
"Tôi nhìn được giá trị thị trường của cô."
Gian thương! Giai cấp tư bản chủ nghĩa bóc lột vạn ác! Hương vị quả hồng phát ra từ trên người anh ta!
"Tôi muốn làm dẫn chương trình!" Làm sao anh có thể dùng tiền tài mà cướp đoạt lấy lý tưởng của tôi đi chứ?!
"Dẫn chương trình? Cô không thể làm người dẫn chương trình thời sự được."
Bạch Thù vừa nghe, mắt sáng rực lên, không thích hợp để dẫn chương trình thời sự, cô cảm thấy không sao cả, chỉ cần làm người dẫn chương trình là tốt rồi, vì thế lập tức nói, "Cho dù không thể dẫn chương trình thời sự cũng không sao!"
Lí Tô Mặc sờ sờ cằm trơn bóng, "Tôi còn tưởng rằng cô chỉ cần làm người dẫn chương trình thời sự đấy."
"Tôi làm sao có thể chỉ tập trung ánh mắt ở việc làm người dẫn chương trình thời sự chứ, ╮(╯_╰)╭, tuy rằng tôi cảm thấy dẫn chương trình thời sự cấp bậc rất cao, nhưng tôi cũng biết tướng mạo mình dẫn chương trình thời sự có chút không thích hợp. So, tôi muốn trở thành một người dẫn chương trinhg toàn năng."
Lí Tô Mặc nhìn Bạch Thù hồi lâu, sau đó cúi đầu cười ra tiếng, "Bộ dạng cô quả thật không thể làm con gái đàng hoàng."
Bạch Thù giận: Anh mới là con gái bất lương đấy!
"Lí thiếu, anh nói xem, anh không cho tôi cơ hội làm người dẫn chương trình? Anh chỉ cần có thể cho tôi làm người dẫn chương trình, chúng ta ký thêm hai năm cũng không sao." Vì lý tưởng này, Bạch Thù thực không cốt khí chân chó. Bạch Thù vẫn tin tưởng vững chắc co được dãn được là vương đạo làm người!
Huống chi ký đều ký, cô cho dù không chịu nhận thức cũng không được. Còn không bằng theo vị này, nói không chừng khi hắn cao hứng liền nâng chính mình thành người dẫn chương trình! Hơn nữa cho dù cáo trạng, bằng địa vị của hắn, còn không phải một ngón tay cũng nghiền chết chuyện của cô.
"Tốt." Lí Tô Mặc gật đầu, "Nhưng mà cô trước chuẩn bị chụp quảng cáo cho công ty thật tốt, còn có bộ phim mới kia, đến lúc đó có thể cho cô đi làm một người dẫn chương trình tiết mục quảng cáo."
Miệng Bạch Thù giật giật, cằm cũng muốn rớt xuống, "Bộ phim mới kia?"
Cô không nghe nhầm đi?
"Ừ, chính là bộ cô đi phỏng vấn mấy hôm trước."
"Nữ chính?"
"Chẳng lẽ cô phỏng vấn vai nữ phụ?"
"Nhưng chẳng phải vẫn chưa thử kính sao?"
"Hừ, chỉ là thủ tục thôi!"
"Sau đó kỳ thật đã sớm xác định tôi là nữ chính?"
"Không phải là sớm xác định, chính là hình tượng của cô phù hợp nhất mà thôi. Đạo diễn cũng là nhìn tướng mạo của cô sau quyết định dùng cô. Cô đừng tự kỷ." Lí Tô Mặc ngoài miệng mặc dù giải thích, nhưng suy nghĩ trong lòng thì khác, nếu cô không diễn vai nữ chính, tôi còn chạy đi đầu tư bộ phim truyền hình nhàm chán kia làm gì.
Đương nhiên, anh sẽ không cho con nhóc ngốc này biết. Dù sao, anh còn không tính trực tiếp nói ra cảm tình bản thân làm cô sợ. Coi loại cảm tình ngu ngốc, vẫn là đi bước một mới tốt.
Sau đó trong đầu Lí Tô Mặc toát ra một bộ hình ảnh: Một con ếch mang khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thù, sau đó nhảy đến trước mặt của anh, hồ đồ ngốc nghếch nói: Aiz, anh hồ ly, em có thể bơi trong nước này sao? Em nóng muốn chết. Sau đó anh lắc lắc cái đuôi, gợn sóng không sợ hãi nói: Hôm nay nóng, em chạy nhanh nhảy vào đi thôi, nước này rất mát. Sau khi đợi cho con ếch này nhảy vào trong nước bơi lội vui vẻ, anh đâu vào đấy bắt đầu đốt lửa, thêm củi...
"Như vậy sao!" Bạch Thù cười có chút ngây ngô, "Kỳ thật, tôi cũng hiểu được tôi là người thích hợp nhất làm nữ nhân vật chính kia."
Tuy rằng cô không có xem qua kịch bản, nhưng lấy tài năng trời cho, cô diễn gì mà không được chứ! Cho nên, Bạch Thù lại kiêu ngạo cười.
"Tôi đây có người đại diện cùng trợ lý sao?" Sớm nghe nói qua công ty có trù tính cho đứa nhỏ có vài bảo mẫu!
"Chờ sau này cô vào công ty, công ty sẽ phân phối cho cô người đại diện cùng trợ lý." Sau đó lại nói, "Thành, hôm nay chúng ta đàm phán đến đây, tôi xem thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm trước đi."
"Tốt." Bạch Thù không chút suy nghĩ liền mở miệng nói, đợi tới khi lấy lại tinh thần, Bạch Thù lập tức thầm mắng chính mình là SB, cùng anh ta ở chung một chỗ ăn mấy món, mỗi món trở về sau đều rất khó tiêu hóa, có phải anh ta không đem người khác ép buộc là không được hay không!
Lí Tô Mặc thật cao hứng, ngay cả ánh mắt đều càng sáng long lanh, "Muốn ăn cái gì? Đồ ăn bình thường hay vẫn là món cay Tứ Xuyên?"
"Đồ ăn vặt!" Bạch Thù thở phì phì nói.
Lí Tô Mặc mày nhíu lại, mấy món ăn vặt ngọt ngấy kia? Nhưng mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thù thở phì phì, Lí Tô Mặc thở dài, "Được, ăn vặt."