Beta: Nguyệt Dao
Đẩy ghế lô lầu hai ra, chỉ thấy Lí Tô Mặc ngồi trên cái bàn lớn nhàn nhã uống rượu dùng bữa, nhìn thấy cô tiến vào, chỉ mỉm cười, sau đó tiếp tục dùng bữa.
Bạch Thù có loại cảm giác bị sét đánh.
Nhìn sơn hào hải vị, màu xanh xanh đỏ đỏ trên bàn cơm, nhất thời có loại dục vọng nuốt nước miếng. Thầm hận chính mình rõ ràng đã ăn cơm xong, lại còn có bộ dáng này, thật sự là rất mất mặt. Nhưng là không có biện pháp a, thức ăn trên bàn trên cơ bản đều là cô thích ăn a!
"Muốn lại ăn chút hay không?" Lí Tô Mặc cười bảo Bạch Thù ngồi xuống.
Bạch Thù cảm thấy cả người không được tự nhiên, "Lí thiếu, tôi đã ăn rồi, một mình anh từ từ ăn đi."
"Tố chất của một nhân viên tốt..."
Bạch Thù "Bá" ngồi xuống, lập tức cầm lấy bát đũa bên cạnh Lí Tô Mặc, "Ha ha, chúng ta cùng nhau ăn, anh xem nhiều đồ ăn như vậy, một mình cũng ăn không xong, quá lãng phí, ha ha, ha ha."
Mắt hoa đào của Lí Tô Mặc hơi liếc một cái, "Tôi chỉ muốn nói gần đây nhân viên có tố chất càng ngày càng tốt, tôi điện thoại một cái liền lập tức tới."
Bạch Thù trong lòng khinh bỉ, thầm nghĩ Lí Tô Mặc không biết xấu hổ, rõ ràng mới vừa rồi cũng là lấy chuyện này uy hiếp cô, hiện tại vẫn tiếp tục lần nữa, thật sự là rất không biết xấu hổ o>^
Kết thúc bữa ăn, là Bạch Thù đem mỹ vị quét sạch một lần, sau khi ăn xong, chính cô cũng thấy ngượng ngùng. Tuy nói bữa ăn vừa rồi cô giả thục nữ, tay liên tục gắp, nói như thế nào thì cũng đều đã ăn qua, chắc không đến mức giống quỷ chết đói đi. TAT nhưng sự thật kết quả cô chính là quỷ chết đói, không biết trong bụng Lí Tô Mặc cười cô như thế nào.
Mặc kệ, dù sao cô ở trước mặt hắn mất mặt không chỉ một lần, cũng không sao cả. ╮(╯_╰)╭
Lí Tô Mặc nhìn cái bàn sắp rỗng tuếch, ý cười trên khóe miệng càng sâu, "Xem ra vừa rồi Lâm chế tác không có khoản đãi tốt Bạch tiểu thư a."
Mặt Bạch Thù đỏ rực, lớn tiếng biện giải: "Tôi không muốn để đồ ăn lãng phí, mới ăn nhiều như vậy a!" >, <
Lí Tô Mặc gật đầu, sau đó nhìn Bạch Thù 囧 đang hận không thể chui xuống đất nói, "Đi thôi, chúng ta đi dạo một vòng tiêu hóa một chút."
Anh mới ăn bao nhiêu a, còn tiêu hóa! Bạch Thù hèn mọn, trong lòng càng có nhiều loại ý tứ không vui, nhưng là lại sợ nghe thấy Lí Tô Mặc nói "Chức trách của một nhân viên đối với thủ trưởng", chỉ có thể đi theo phía sau mông anh, nhắm mắt theo đuôi.
Bạch cô nương ơi, anh ăn ít hoàn toàn là vì cô ăn nhiều lắm a!
Lúc ngồi ở trên xe, Bạch Thù không được tự nhiên quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ cứ lướt qua. Cô thật sự không thể chống đối anh, vì sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy?
Lí Tô Mặc nhìn Bạch Thù không được tự nhiên, "Ngày mai công ty sẽ tuyển cho cô người đại diện cùng trợ lý."
Bạch Thù "Ừ" một tiếng.
"Kế tiếp công ty sẽ an bài cho cô rất nhiều khóa hình thể cùng với khóa lễ nghi, sẽ có chút khổ, cô phải chuẩn bị cho tốt."
Bạch Thù "Nga" một tiếng.
Lí Tô Mặc đạp mạnh chân phanh lại, "Chi ——" một tiếng, thân mình Bạch Thù đột nhiên chúi về phía trước, trán thiếu chút nữa đụng cửa kính xe.
Bạch Thù bị quán tính bất thình lình xảy ra làm giật mình, còn tưởng rằng là chuyện lớn gì, quay đầu vừa thấy, lại phát hiện Lí Tô Mặc hé mặt ra, bạc môi gắt gao mím lại, ngay cả con ngươi trong trẻo cũng đều trở nên chăm chú.
Đằng sau cũng là một loạt âm thanh phanh lại, sau đó "Tin…tin…" còi ô tô không dứt bên tai.
Nhưng Lí Tô Mặc chính là thờ ơ.
Bạch Thù há mồm, nhìn con ngươi đen như mực, trong lúc nhất thời nói không ra lời, trong lòng cũng là sóng ngầm cuồn cuộn: Tôi đây đắc tội ngài ở chỗ nào, anh nói một tiếng nha, đừng nháy mắt thay đổi sắc mặt, trái tim bé nhỏ của tôi không chịu được anh kích thích như vậy đâu! Anh xem anh khiến giao thông ùn tắc rồi kìa! Làm công dân tốt cần tự giác a, đừng tưởng rằng mình là quan nhị đại là có thể có đặc quyền!
Lí Tô Mặc trầm mặc một lát, sắc mặt cũng không giống như muốn nổi bão như vừa rồi, chính là cúi người xuống.
Bạch Thù nghĩ đến anh là muốn hôn cô, nháy mắt hai tay chữ thập giao nhau tại trước ngực, ánh mắt tràn đầy phòng bị.
Nhìn bộ dáng nhỏ của Bạch Thù, tâm tình có điểm tốt lên, vì thế khóe miệng Lí Tô Mặc nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, thắt dây an toàn cho Bạch Thù, "Bạch tiểu thư hình như suy nghĩ nhiều!"
Bạch Thù mặt đỏ đến độ có thể chảy máu, sau đó rất chột dạ lớn tiếng nói, "Lí thiếu hành động như vậy không hiểu lầm thì không phải phụ nữ!"
Lí Tô Mặc lấy tay bắn vào ót Bạch Thù, "Về sau ngồi ở vị trí này, nhớ rõ thắt dây an toàn vào!" Nói xong, lại lái xe, Bạch Thù không đề phòng, sau đó ngã vào ghế trên xe.
Tâm tình bất định, vui buồn thất thường.
Bạch Thù lại dùng hai con mắt liếc Lí Tô Mặc, sau đó càng cảm thấy chính mình nên đi mua cái gậy nhỏ hung hăng đánh. Bằng không mỗi ngày sinh hoạt trong hoàn cảnh đầy áp lực thế này, cô khẳng định sẽ nhiễm bệnh!
Kì lạ đi theo Lí Tô Mặc dạo bờ biển một vòng, sau đó lại nhớ tới trường học của mình, Bạch Thù cảm thấy chính mình có chút hỗn độn.
Ai nghĩ đi, sau khi cùng người yêu của mình ăn xong dạo bờ biển một vòng khẳng định có thể tiêu hóa được , nhưng mà chuyện cô và Lí Tô Mặc dạo bờ biển một vòng, lại giống như khiến cô càng khó tiêu hóa chứ?
Ai ôi, khẩu vị của cô a, một tháng qua thật sự là khổ cho nó!
Nhóm bạn cùng phòng thấy bộ dáng Bạch Thù uể oải không phấn chấn, một đám tò mò đánh giá Bạch Thù.
"Bạch Thù, cậu làm sao vậy?" A La nghi hoặc.
"Đúng nha, sự nghiệp rất nhanh đã có, sao lại bày ra một bộ mặt người chết chứ?" Tiểu Mật nũng nịu hỏi.
Bạch Thù (‵′), "Con bà nó, hình dung cái kiểu gì vậy!"
"Cậu nói một chút đi, rốt cuộc làm sao vậy, biểu cảm như ăn không tiêu." Tiểu Mã nhún nhún vai, buông tay.
Bạch Thù hỗn độn, ưu thương đầy mặt, Tiểu Mã, ánh mắt cậu như thế nào lại độc như vậy chứ?
"Chỗ này của tớ có XX thứ giúp dễ tiêu hóa." Tiểu Mật giống như hiến vật quý nói.
Bạch Thù tích tụ, "Ai, cho tớ vài miếng, tớ ăn nhiều quá, con bà nó, thật sự khó chịu!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Tiểu Mã lại nói, "Kịch bản còn chưa cho chúng tớ xem qua đấy."
"Đây này." Bạch Thù hữu khí vô lực đưa cho Tiểu Mã, "Nói, ngày 22 tháng này có nghi thức khởi quay, các cậu muốn đi không?"
"Khi đó là cuối kỳ, chúng ta có rất nhiều môn cần thi cùng luận văn a. Cậu nghĩ rằng tớ là cậu à, đem toàn bộ làm xong rồi."
"Nhưng mà mấy môn học bình thường, các cậu sợ cái cọng lông! Phải biết rằng ở nghi thức khởi quay còn có cái người Hoàng Hạo gì đó." Bạch Thù dụ dỗ.
Mấy người rối rắm một lát, sau đó giải quyết dứt khoát, "Thành! Đến lúc đó cùng cậu đi!"
Bạch Thù vui tươi hớn hở, không có biện pháp, có người cùng đi, lo lắng của cô cũng sẽ ít một chút.
Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Thù lại bắt đầu gào to.
Nhóm bạn cùng phòng của Bạch Thù đều nói, "Bạch Thù a, cậu không thể đổi tiếng chuông sao?"
"Đây là tiếng nhỏ nhất rồi."
Mọi người trầm mặc.
Bạch Thù cúi đầu nhìn, là dãy số của Kỳ Liên, khóe miệng mỉm cười, "Kỳ Liên?"
"Tôi là Hoa Thiển!" Một âm thanh nữ ngạo mạn.
Con bà nó, lại là cô ta! Lại bắt đầu thừa dịp Kỳ Liên không có mà lấy điện thoại của anh, cô không thể để yên được nữa!
Bạch Thù khó chịu trực tiếp cắt đứt, cô sẽ không ngốc hồ hồ trúng kế đâu!
"Tink ——" Âm thanh tin nhắn.
Bạch Thù cúi đầu nhìn, mặt trên viết: "Ngày 22, tôi cùng Kỳ Liên sẽ cử hành điển lễ đính hôn, Kỳ Liên là của tôi! Cô chết tâm đi!"
Bạch Thù thầm mắng một câu "Bệnh thần kinh" liền trực tiếp tắt điện thoại.
Tuy nói cô cảm thấy cô ta nói tin tức này không nhất định là thật, nhưng Bạch Thù không được tự nhiên. Sau đó nghĩ đến ngày bọn họ đính hôn là ngày 22 tháng này, Bạch Thù liền càng không được tự nhiên! Ngày 22 này là khởi bước cho sự nghiệp diễn xuất của cô, nói như thế nào cũng là ngày lành, nhưng nếu như lời Hoa Thiển nói thật sự, ngày 22 kia chẳng khác nào trở thành ngày cô thất tình sao, vậy cũng quá cẩu huyết đi!