Thiếu Gia Thờ Ơ Và Cô Bé Kiếm Sĩ - Hkl 2

Chương 61: Chương 61: Đến kịp lúc.




Trên sân thượng nhà thi đấu kendo,Tử Nguyệt cảnh giác nhìn người gọi mình lên sân thượng. Nó không ngờ tới, người đó lại là Vũ Kiệt. Vũ Kiệt từ từ tiến lại gần, Tử Nguyệt theo đó lùi lại. Vũ Kiệt thấy thế, cười nói:

- Cần gì phải sợ hãi như thế! Tôi chỉ muốn nói chuyện thôi mà.

- Nói chuyện? Giữa chúng ta có gì để nói chứ!

- Sao lại không có! Chẳng lẽ... cô không muốn lấy lại đoạn ghi âm đó sao? - Vũ Kiệt giơ điện thoại lên, nhấn nút phát, đoạn ghi âm tương tự như trong máy ghi âm phát ra.

- Cậu muốn gì? - Tử Nguyệt trầm giọng hỏi, đôi mắt nheo lại.

Vũ Kiệt cầm điện thoại, đi vòng qua nó. Cậu ta đi quanh nó một vòng, đôi mắt như rada quét lên quét xuống người nó. Ánh mắt săm soi của cậu ta làm Tử Nguyệt sởn gai óc, sống lưng lạnh toát.

- Trả thù. Vì cậu, mà tôi mất tất cả! Bị đuổi học còn bị ba tôi đuổi ra khỏi nhà chỉ vì trận đấu đó... cậu nói thử xem... nợ nần ấy, tôi nên tính lên ai?

- Buồn cười. Hậu quả đó đều do cậu gây ra, sao lại trách tôi! So với những người bị cậu đánh đến nhập viện, tôi thấy, tình trạng bây giờ của cậu còn tốt đẹp. Chưa đến mức tổn thương thể xác. - Từng lời nó nói ra đều mang theo sự chán ghét và khinh thường đến tột cùng.

Sắc mặt Vũ Kiệt lập tức chuyển xấu. Đè nén sự hận thù xuống, cậu ta nhếch miệng nói:

- Muốn dựa vào người khác thì phải trả giá! Trên thế giới này không có gì là miễn phí cả! Mà, những người phản bội tôi đều đã được lãnh hậu quả thích đáng... còn cô, chính cô mới là người tước đoạt hết tất thảy của tôi, vì cô... tôi bị mọi người phỉ báng. Vũ Kiệt này, từ trước đến giờ chưa từng phải thảm hại như vậy!

- Đó là cái giá anh phải trả cho những hành động của mình! Trước đây, anh khinh thường người khác, lợi dụng họ, xem họ chẳng ra gì... cảm giác đó hẳn bây giờ anh đã hiểu rồi nhỉ? Vậy mà, anh không chịu thừa nhận sai lầm của bản thân, còn đổ lỗi lên người khác. Anh... hết thuốc chữa rồi! - Tử Nguyệt lắc đầu nói. - Ngay từ đầu, người sai chính là anh không phải ai khác!

Vũ Kiệt đột nhiên kích động, túm áo nó, đè Tử Nguyệt xuống dưới đất. Đôi mắt cậu ta long lên, lộ vẻ điên cuồng:

- Tao không sai! Bọn mày mới sai! Bọn chúng chỉ là rác rưởi, nếu không có tao, câu lạc bộ đó đã bị giải tán từ lâu rồi! Bọn nó nghĩ nhờ ai mới được vậy, còn dám đuổi tao, cả cái trường đó, ba tao nữa,chỉ vì sợ tập đoàn BS mà bỏ rơi tao! Không phải tất cả mọi người đều vì chính bản thân mình thôi sao? Còn mày, nếu trận đó mày thua, thì đã không có chuyện gì xảy ra!

Tử Nguyệt giãy giụa, tay chân quẫy đạp nhưng không thoát khỏi Vũ Kiệt được, nó tức giận mắng:

- Anh buông ra! Anh cũng chỉ là kẻ hèn nhát thôi! Không đụng được người khác mới tìm tôi gây chuyện! Ông anh có phải con trai không thế?

- Mày nói đúng! So với những đứa kia, mày là quả hồng mềm. Nhưng, quả hồng mềm này rất có lực ảnh hưởng không phải sao? Sở thích của tao chính là hủy hoại người khác. Đáng ra, tao chính tính đánh mày một trận thôi... nhưng lại tình cờ bắt được chuyện thú vị! Mày nghĩ xem, nếu đoạn ghi âm này được phát tán, mọi người sẽ biết được tuyển thủ thi đấu của Quang Vân là con gái... mày cũng đang gian lận đấy thôi! Khi đó, danh tiếng của trường sẽ bị phá hủy, mọi người trong đội cũng sẽ đối xử với mày như tao lúc này... Thấy thế nào? Có thích được như vậy không?

Đôi đồng tử của Tử Nguyệt dao động, cả người nó cứng đờ. Nếu chuyện nó là con gái lộ ra, chức vô địch mọi người khó khăn lắm mới đoạt được, danh tiếng của trường... mọi người trong đội sẽ ghét nó... cả Lam Thiên... Nghĩ đến mọi người đều nhìn nó với đôi mắt ghét bỏ... Chuyện bị mọi người ruồng bỏ, đáng sợ vô cùng.

- Sợ rồi phải không? Nhưng trước khi phát tán đoạn ghi âm này, tao còn có trò thú vị hơn! Nếu đã phá hủy một người... phải phá hủy hết tất cả... để mày không thể ngóc đầu dậy!

Bàn tay Vũ Kiệt đặt trên khóa áo khoác của nó, từ từ kéo xuống.

Anh ta... định làm gì?

Lam Thiên dốc hết sức chạy lên sân thượng. Đến nơi, cậu vặn khóa cửa sân thượng nhưng không sao mở được. Từ bên kia cánh cửa truyền đến tiếng xô xát. Nỗi lo lắng trong lòng Lam Thiên càng lúc càng dâng cao. Lam Thiên lùi lại, lấy sức đạp mạnh vào cánh cửa. Cánh cửa bật tung ra. Lam Thiên vội vàng chạy qua.

- Kí... kí túc xá trưởng... - Tử Nguyệt kinh hoàng nhìn cậu.

Tử Nguyệt đứng đó, đôi mắt mở lớn nhìn cậu. Mái tóc rối bù, khóe môi rỉ máu. Lam Thiên chuyển tầm mắt xuống, áo khoác ngoài của nó xộc xệ, cổ áo thun trong rách một đường, lộ ra lớp vải trắng. Đôi mắt Lam Thiên tối sầm lại, chuyển đến người nằm dưới đất, đang rên rỉ ôm lấy bụng. Không nói một lời nào, Lam Thiên bước tới chỗ Vũ Kiệt.

Vũ Kiệt bị bóng đen bao trùm, cậu ta mở mắt ra, lập tức sợ hãi đến không thể nhúc nhích. Người kia tựa như ác ma, đôi mắt lạnh băng đầy sát khí nhìn xuống. Trong ánh mắt ấy hiện lên một ý niệm duy nhất:Giết người!. Mình sẽ bị giết! Đó là suy nghĩ hiện lên trong đầu Vũ Kiệt. Cậu ta muốn bỏ chạy nhưng không sao nhấc chân được. Giống như, cơ thể đã bị đôi mắt kia đóng băng, biến thành một con cá nằm trên thớt.

- Tránh... tránh ra...! - Vũ Kiệt hét toáng lên.

Bộp. Tiếng hét vừa dứt, cổ áo đã bị nắm lên. Từng đấm giáng xuống mặt. Người bị xách lên như bao cát, tùy ý để người kia đánh.

Một màn đánh người đẫm máu đang diễn ra trước mắt nó. Tử Nguyệt không thể tin được, người đang điên cuồng đánh người kia chính là Lam Thiên, một người lạnh lùng, thờ ơ, đôi lúc lại dịu dàng. Lam Thiên hoàn toàn khác với thường ngày... trông rất đáng sợ!

Tử Nguyệt mau chóng thoát khỏi sự sợ hãi, tiến đến ngăn cản Lam Thiên:

- Kí túc xá trưởng! Xin anh đừng đánh nữa! Đánh nữa sẽ chết người đó!

- Tránh ra! - Lam Thiên quay đầu nhìn nó, đôi mắt kia ngoài sát ý không còn gì khác.

Tử Nguyệt ôm sau lưng Lam Thiên, dùng chút sức lực nhỏ nhoi của mình kéo cậu khỏi Vũ Kiệt:

- Làm ơn đừng đánh nữa! Lam Thiên!!!

- Hơ...

Lam Thiên lấy lại ý thức, buông Vũ Kiệt ra. Tử Nguyệt lo lắng hỏi:

- Kí túc xá trưởng... anh không sao chứ?

- Không sao. - Lam Thiên đáp bằng giọng lạnh nhạt.

Tử Nguyệt buông cậu ra, ngồi xuống kiểm tra hơi thở của Vũ Kiệt. May mắn, cậu ta chưa bị đánh chết. Sau đó, nó quay sang trách mắng Lam Thiên:

- Sao anh có thể kích động như thế chứ? Lỡ như cậu ta chết thì sao? Anh sẽ mang danh giết người, tương lại, danh tiếng đều bị hủy hoại vì một tên khốn như thế, có đáng không?

Còn đang nói thì Lam Thiên ôm chầm lấy nó, thì thào hỏi:

- Không sao chứ?

- Không... không sao.

- Cậu ta làm gì em? - Lam Thiên hỏi.

Câu hỏi được thốt ra với ngữ điệu bình thản, hoàn toàn trái ngược với nội tâm cuộn sóng của cậu. Hình ảnh Tử Nguyệt quần áo rối tung cứ quanh quẩn trong đầu cậu. Nếu nó là con trai, cậu sẽ nghĩ nó vừa ẩu đả với Vũ Kiệt. Thế nhưng... nó lại con gái... Lam Thiên nhắm chặt mắt lại, chờ đợi câu trả lời từ nó.

- Anh yên tâm... chưa kịp làm gì đã bị tôi đánh rồi! Đáng lẽ ra tôi mới là người đánh cậu ta! Cho dù tôi có đánh chết cũng chỉ có mình tôi chịu tội... - Lam Thiên mà không xuất hiện, nó cũng tính đánh tên kia một trận nên thân, tốt nhất là phế cậu ta luôn.

- Đừng nói gì hết! Để yên một lúc.

Thật may quá! Lam Thiên thầm nghĩ. Tảng đá nặng trịch trong lòng tan biến thành tro bụi.

Tử Nguyệt bĩu môi. Toàn thích cắt ngang lời người khác nói, bá đạo. Nhưng mà, nó không thể bỏ lơ lời ra lệnh xen lẫn sự khẩn cầu đó của cậu. Rõ ràng người gặp chuyện là nó... vậy mà người run lên, cần an ủi lại là Lam Thiên.

Tử Nguyệt e dè đặt tay lên lưng cậu. Ấm áp và an toàn, đó là những gì nó cảm nhận được lúc này. Khoảnh khắc Lam Thiên xuất hiện, ngoài kinh ngạc, trong đầu nó còn vang lên một câu nói:May quá! Anh ấy tới rồi!. Có lẽ nó cũng giống như những người khác, vô thức dựa vào cậu, con người có thể giải quyết mọi rắc rối.

- Được rồi.

Lam Thiên buông nó ra. Cậu cởi áo ngoài, khoác lên người nó.

- Đi thôi.

Lam Thiên nắm lấy tay nó kéo đi. Dường như Lam Thiên không muốn cho nó nhìn thấy vẻ mặt cậu, cậu bước phía trước, ngoảnh mặt ra chỗ khác, tránh khỏi tầm mắt của nó. Vừa đi, Lam Thiên vừa gọi điện:

- Một xe cứu thương đến nhà thi đấu kendo, sân thượng!

- Kí túc xá trưởng... - Tử Nguyệt nhỏ giọng gọi cậu.

- Về trường, chúng ta sẽ nói chuyện!

Giọng nói lạnh nhạt của cậu nhắc Tử Nguyệt nhớ đến một chuyện. Thân phận của nó đã bại lộ, chắc chắn Lam Thiên đã biết... Nó phải làm sao bây giờ?

Ra khỏi nhà thi đấu, mọi người trong đội còn đứng đó. Tử Nguyệt nhận ra ánh mắt họ nhìn nó rất kỳ lạ. Không lẽ...

- Tử Nhật, cậu có sao không? - Tử Lẫm là người duy nhất trong đội, chạy ra hỏi thăm nó.

- Tớ không sao! - Tử Nguyệt lắc đầu.

- Về trường. - Lam Thiên nói với mọi người.

- Vâng.

Bầu không khí trên xe yên tĩnh đến lạ thường. Bọn họ giành chức vô địch, đáng lẽ ra ai nấy đều phải tỏ ra vui mừng mới phải. Tử Nguyệt ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, thính giác trở nên nhạy cảm. Nó vừa mong chờ vừa sợ hãi mọi người sẽ nói điều gì đó.

- Tử Nguyệt, đừng lo lắng. - Tử Lẫm ngồi bên cạnh, an ủi nó.

Tử Nguyệt lắc đầu. Nó hiện tại không phải lo lắng mà đang trong tâm trạng của người chờ phán quyết.

Lam Thiên ngồi xe khác về trường. Trên xe, cậu đang nói chuyện với Cao Văn.

- Bao nhiêu người đã xem bản tin đó?

- Không nhiều lắm. Hình như mới có người trong đội kendo... và một nữ sinh. May mắn là nó được đăng trong giờ học.

- Tớ biết rồi. Cậu điều tra giúp tớ chuyện của tên Vũ Kiệt.

- Tớ đang điều tra đây. -Tiếng gõ bàn phím đột nhiên biến mất, sau một hồi im lặng, Cao Văn hỏi. - Lam Thiên, cậu đang nghĩ gì?

- Nhiều thứ. Cao Văn, chuyện cả Tử Nhật, cậu biết trước rồi phải không. - Đây không phải một câu hỏi mà là một lời khẳng định. Lúc trước, Cao Văn đã có nhiều lần ám chỉ, Lam Thiên không để ý. Bây giờ ngẫm lại, cậu cảm thấy Cao Văn hẳn đã biết điều gì đó.

- Nói sao nhỉ? Tớ đoán... con mắt nhìn người của tớ tốt hơn cậu. Cậu để ý những người cậu quan tâm, còn tớ... để ý hết tất cả. Nhưng mà, tớ cũng ngạc nhiên khi đến tận bây giờ cậu mới biết. Cái gọi là tình yêu che mờ con mắt hóa ra thật! - Cao Văn nửa đùa nửa thật nói.

Lam Thiên không phản bác lại lời Cao Văn. Cậu ngầm thừa nhận nó có lý.

- Cậu tính xử lý sao?

- Dù thế nào... cũng không thể để cô ấy trong kí túc xá được. Không an toàn.

- Vậy để cô ấy chuyển đến phòng cậu đi! Thế là an toàn nhất còn gì? - Cao Văn cười cợt nói.

- Tớ biết cậu đang nghĩ gì. Nếu như cậu có thể thuyết phục Diệc Phàm chuyển đi, tớ sẽ suy nghĩ ý kiến của cậu. - Lam Thiên lạnh nhạt đáp lại.

- Cậu... Tùy cậu thôi. Tớ còn có việc, nói chuyện sau.

Lam Thiên cất điện thoại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Chuyện lần này, nếu không giải quyết tốt sẽ để lại nhiều rắc rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.