Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Chương 41: Chương 41: Anh thích người ta rồi




Giang Tịnh Du có chút bất ngờ.

Yến Tri An vừa nói xong thì tỉnh táo lại, cậu nói gì vậy nè. Giang Tịnh Du cũng không phải Giang Cẩn Diên, cũng không để anh nằm ngủ trên sô pha như cháu anh được. Cậu muốn nuốt lại lời nói khi nãy của mình, nhưng muộn rồi.

Đột nhiên có tiếng cười trầm thấp vang vọng khắp căn nhà trọ nhỏ bé này. Yến Tri An nghi hoặc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

Giang Tịnh Du nhìn dáng vẻ tự làm mình rối rắm của đối phương, đáng yêu không chịu được. Anh nói: “Không cần đâu, tôi cũng đâu thể chiếm giường của em được.”

Lời này mang ý trêu chọc rõ ràng. Yến Tri An bình thường lãnh đạm đã quen bỗng nhiên đỏ ửng cả khuôn mặt, đáng yêu càng thêm đáng yêu. Cậu thật sự không biết cách giao tiếp với những người mang theo thiện ý đến với mình, rất bối rối. Cả thân thể cậu bây giờ như một khúc gỗ, lay kiểu gì cũng không chịu phản ứng nữa.

Giang Tịnh Du không trêu chọc đối phương nữa, chúc ngủ ngon một câu rồi rời đi. Khi đóng cánh cửa ngăn cách cả hai người lại. Anh cảm nhận được trái tim mình đang gia tốc mà đập, mặt kẽ nóng bừng lên. Ở cái tuổi gần ba mươi, vốn đã qua tuổi yêu đương cuồng nhiệt, cảm xúc trong lòng tuy khiến anh bỡ ngỡ, nhưng anh lại hiểu rõ ràng.

Anh thích người ta rồi.

Thích đứa nhỏ nhỏ hơn mình chục tuổi, mà hai người lại chưa tiếp xúc nhiều, nhưng anh lại triệt để rung động. Điều này trực tiếp chứng minh được những hành động lạ thường như quan tâm đến cậu, nghĩ đến cậu trong vô thức của anh.

Cái sự thật Giang Tịnh Du thích Yến Tri An này làm anh vừa mừng vừa lo. Anh ngồi trên xe cho đến khi đèn nhà trọ cậu tối lại mới lạnh lẽ lái xe rời đi.

___

Mấy ngày gần đây là cuối tháng, thứ 7 cậu có hẹn với Giang Cẩn Diên, bồi hắn đến lễ hội câu lạc bộ của trường gì gì đó. Sáng sớm mới hơn 8 giờ, Giang Cẩn Diên đã đứng trước cửa nhà trọ Yến Tri An gõ cửa.

Vừa gặp mặt cậu, Giang Cẩn Diên cứ như con gấu koala bám lên người, hắn than thở: “Tối qua chú tôi về muộn, không biết chú ta bị cái gì mà mặt đỏ quá trời, tôi từ bi quan tâm một câu, ai ngờ bị chú ta giáo huấn một trận, cái gì mà muộn thế này rồi còn chơi game các thứ.” Giang Cẩn Diên thở dài, khóc không ra nước mắt mà tiếp tục nói: “Có phải do tôi muốn đâu, tại máy chơi game quyến rũ tôi chứ bộ.”

Yến Tri An: “…”

Hôm qua Giang Tịnh Du về muộn là do cậu, còn mặt anh đỏ… Yến Tri An thấy có chút lo lắng, có khi nào anh bị cảm không, buổi tối trời lạnh vậy mà.

“Chú cậu bị ốm hở?” Giả vờ bâng quơ hỏi một câu.

“Xí.” Giang Cẩn Diên bĩu môi. “Khỏe re, còn mắng tôi được mà. Cậu chỉ quan tâm thế thôi à? Chậc!”

Giang Cẩn Diên đã nói thế, biết anh không sao cậu cũng thả lỏng ra.

Sân trường cuối tuần náo nhiệt, chia ra thành từng khu vực của mỗi câu lạc bộ khác nhau. Các câu lạc bộ chiêu sinh vô cùng nhiệt tình, gặp ai cũng lôi kéo về kể những điểm mạnh của câu lạc bộ mình. Giang Cẩn Diên nói muốn tham gia câu lạc bộ, nhưng hắn kéo Yến Tri An chạy khắp nơi cũng không thấy câu lạc bộ nào vừa ý.

Khi cả hai đi đến lả người, vốn muốn tìm nơi nào đó để nghỉ ngơi, bỗng nhiên Yến Tri An nhìn thấy người quen.

Đoàn Chi Linh đang đi phát tờ rơi để chiêu mộ thành viên câu lạc bộ của mình, vừa liếc mắt một cái là nhìn thấy Yến Tri An và Giang Cẩn Diên, nhan sắc hai người nổi bật, chỉ đứng yên một chỗ thôi cũng đã thu hút biết bao nữ sinh và nam sinh nhìn lại.

“Hây, hai anh chàng đẹp trai này, có muốn tham gia vào câu lạc bộ của chị không?” Đoàn Chi Linh trêu chọc tiến về phía hai người.

“Chị Chi Linh.” Yến Tri An chào một tiếng.

Giang Cẩn Diên bên cạnh thì khác, thấy cô gái cầm theo tờ rơi đi về phía mình thì nhảy cẫng lên, vẻ mệt mỏi khi đi một vòng sân trường cũng không còn nữa. “Chi Linh, câu lạc bộ của chị là cái gì đấy, qua đây em xem với nào?!”

Hắn rút một tờ giấy trong đống tờ rơi kia. Vẻ mặt từ đang hớn hở mong chờ dần dần tắt ngấm. “Câu lạc bộ Khám Phá?”

Đây không phải là cái câu lạc bộ ở tít sau cùng à? Giang Cẩn Diên nhớ đến lúc họ đến đó, câu lạc bộ Khám Phá này chỉ có hai người tọa trấn, không có bày biện như những câu lạc bộ khác, một chút sức hấp dẫn cũng không có… làm cho người ta cảm giác, câu lạc bộ này vừa nghèo vừa vắng.

Có vẻ như Đoàn Chi Linh cũng biết suy nghĩ của thanh niên này, cô xấu hổ gãi gãi cằm. “He he, đây là câu lạc bộ chị với bồ cùng nhau mở, em đừng nhìn vẻ bề ngoài nó như thế này, thật ra cũng thú vị lắm. Em có muốn gia nhập không?”

“Như cái tên “Khám Phá” của nó, chúng ta có nhiều hoạt động ngoài trời lắm. Leo núi, du lịch, cắm trại, vân vân các thứ đều có cả. Mục đích của Khám Phá là để cho chúng ta được thư giãn và tìm hiểu thêm nhiều điều thú vị sau những tiết học khô khan, nhất là những đối tượng thuộc ngành quản lý, tài chính, công nghệ như chúng ta đây. Đã thế khi tham gia câu lạc bộ, chúng ta còn có thể được công thêm điểm rèn luyện, một công đôi việc, vừa được chơi vừa có điểm. Perfect!” Cô gái liên tục chào mời.

“Tham gia tham gia, em muốn tham gia.” Đoàn Chi Linh vừa nói xong, Giang Cẩn Diên với đôi mắt sáng lung linh đã gật đầu lia lịa.

Nhìn Giang Cẩn Diên bị mấy lời nói không có căn cứ của Đoàn Chi Linh mê hoặc, Yến Tri An buồn cười không thôi. Tên này dễ lừa quá!

Hai người kia bỗng nhiên dùng ánh mắt đáng sợ nào đó nhìn Yến Tri An, sống lưng cậu lạnh toát dự cảm không lành. Quả nhiên, Giang Cẩn Diên kéo chặt tay cậu, nói: “Tri An, hay cậu cũng tham gia đi, có vẻ vui lắm đó.”

Yến Tri An: “…” Không, không cần đâu!

Đoàn Chi Linh gật đầu lia lịa: “Đúng đó, đúng đó, vui lắm đó.”

“…”

“Chúng ta chỉ hoạt động vào cuối tuần thôi, đảm bảo không trễ nải việc học của các em đâu.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.