Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Chương 6: Chương 6: Bút máy mạ vàng đính kim cương của Yến Vân Ly




Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc

Chương 6. Bút máy mạ vàng đính kim cương của Yến Vân Ly

___

Chú của Giang Cẩn Diên lên diễn thuyết trước Yến Tri An, khi đó cậu đã ở trong cánh gà chuẩn bị, không có cơ hội nhìn thấy.

Cậu cũng không để ý chuyện đó, cậu nói: “Tôi nhìn chú cậu làm gì?” Ai cần biết chú Giang Cẩn Diên có đẹp trai hay không.

Thiếu niên đang ôm tay cậu bĩu môi, lầm bầm: “Chú tôi đẹp!”

Tên điên này mê cái đẹp đến quên lối về rồi à? Yến Tri An mặc kệ hắn.

Khi lễ khai giảng đến hồi kết, có một số sinh viên ngồi phía sau đã lục tục đi về.

“Các cậu có thấy chiếc bút máy của tôi đâu không?”

Bỗng nhiên bên cạnh có tiếng la lên. Giọng nói ngay bên tai của Yến Tri An. Cậu quay lại nhìn cậu ta.

“Có chuyện gì sao?” Có người lại gần hỏi Yến Vân Ly.

Khuôn mặt cậu ta nhăn lại, vừa hốt hoảng, vừa mếu máo. Đáng thương vô cùng, cậu ta nói: “Tôi không thấy chiếc bút máy của tôi đâu hết.”

Người kia hỏi: “Khi nãy cậu để ở đâu?”

“Trên, trên bàn! Đó là quà khai giảng mà cha tôi tặng.” Khi cậu ta nói chuyện, còn cố tình liếc qua Yến Tri An rồi rụt nhanh về.

Giống như cố ý để người khác nhìn thấy vậy.

Yến Tri An: “...” Nhìn tôi chi? Dự lễ khai giảng mà mang chiếc bút đắt tiền đó theo để làm gì?

Yến Tri An cạn lời.

“Mọi người thử tìm xem, nhìn dưới chân nữa.” Người hỏi Yến Vân Ly lên tiếng.

Mấy bạn học xung quanh lục tục nhìn xuống chân tìm giúp cậu ta. Yến Tri An định mặc kệ không quan tâm. Nhưng chân cậu di chuyển một hồi, định đứng lên thì giống như đạp phải cái gì đó tròn tròn, dài dài.

Yến Tri An: “...” À, thì ra là thế!

Cậu nhấc chân ra, nhìn xuống dưới. Có người đang tìm dưới chân bàn cũng nhìn sang, người nọ “A!” lên một tiếng. Quả nhiên, dưới chân cậu là một cây bút máy sáng chói, thân bút mạ vàng, đầu bút còn gắn một viên kim cương nhỏ.

“Ở dưới chân bạn…” Người kia vừa nói, vừa ngước lên nhìn xem là ai, cậu ta thấy một gương mặt lạnh lùng của Yến Tri An và một ánh mắt cảnh cáo trắng trợn từ Giang Cẩn Diên, “...học này.”

Nhưng đã muộn, mọi người đều nghe thấy lời cậu ta nói, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn vị trí cây bút, rồi cũng từ từ ngước lên nhìn chủ nhân của chiếc chân đang giẫm lên nó.

“...” Không khí có chút ngưng đọng.

Yến Vân Ly: “Cậu! Sao cậu lại giẫm lên nó.”

Mọi người như tỉnh lại, ánh mắt chỉ trích nhìn thẳng vào Yến Tri An. Trời ơi, cây bút kia không rẻ đâu, thế mà có người lại đạp lên. Nhìn viên kim cương đính lên nó mà coi.

Ngồi vị trí xung quanh đây đều là người vào trường bằng thực lực, không phải nhà ai cũng giàu có. Khi họ nhìn thấy cây bút toàn thân mạ vàng còn đính kim cương rớt xuống đất còn bị giẫm lên, thì xót đứt cả ruột.

Yến Tri An tính cúi xuống nhặt cây bút lên thì người bên cạnh đã cản lại. Giang Cẩn Diên tự mình nhặt lên. Ánh mắt hắn ghét bỏ, soi xét nhìn cây bút, hắn lăn qua lăn lại nó trên tay.

“Gì đây, quá diêm dúa.” Hắn thả mạnh cây bút lên bàn. Nghe cái tiếng cạch vang dội khiến mọi người xung quanh hít ngụm khí lạnh.

Một câu này làm cho cây bút đó ở trên tay của Giang Cẩn Diên không đáng một đồng. Mạ vàng thì sao, kim cương thì sao, chẳng phải chỉ là một thứ không có thẩm mỹ, chỉ biết trét những thứ đó lên làm như sang trọng.

Người ta có thể không biết thủ khoa trường đại học A là Yến Tri An, chứ không thể không biết Giang Cẩn Diên, tiểu thiếu gia nhà họ Giang ở Thủ Đô này là ai.

Hắn kéo tay của Yến Tri An: “Đi thôi, cứ tưởng là cái gì?”

Chỉ mấy câu này thôi đã giải vây cho Yến Tri An. Cậu hơi hơi mím môi, nói nhỏ với hắn: “Cảm ơn cậu.”

“Nếu đồng ý làm ghệ tôi thì tôi sẽ nhận lời cảm ơn này.” Giang Cẩn Diên chọc ghẹo, đổi lấy ánh mắt lạnh băng của Yến Tri An, hắn lại cười khanh khách như được mùa.

Giang Cẩn Diên rất hiểu biết về giới hạn của Yến Tri An cũng như tính cách trái ngược của cậu. Hắn biết, mặc dù vẻ bề ngoài cậu lạnh lùng như thế, nhưng bên trong lại đang tự tâng bốc bản thân cả vạn lần. Đó là lý do hắn cười.

“Bây giờ cậu về hả?” Hắn hỏi.

“Ừ! Cậu về trước đi.” Không cần đưa tôi về đâu, đó là ý câu nói của cậu.

Yến Tri An đang suy nghĩ về chuyện cây bút máy. Kiếp trước, không có chuyện này xảy ra, bởi vì cậu phát biểu xong là rời đi luôn, không ở lại đến khi bế mạc.

Có lẽ đây là quà gặp mặt Yến Vân Ly chuẩn bị cho cậu. Bước đầu để hủy hoại danh tiếng của cậu sao?

Đang đăm chiêu suy nghĩ, điện thoại cậu vang lên, cậu bắt máy. Đầu dây bên kia là luật sư, hắn nói đã sắp xếp thân phận cho cậu rồi, đến lúc đó hẹn gặp ở cửa sau khách sạn Thi Đình.

Sắp xếp thân phận cho cậu! Là phục vụ sao?

Yến Tri An không định đi vào bữa tiệc với thân phận phục vụ như bên kia chuẩn bị. Nhưng nhất thời cậu chưa nghĩ ra cách để vào trong bữa tiệc.

“Tri An, tôi đang gọi cậu đó.” Giang Cẩn Diên hô lên. “Nghĩ gì sao nãy giờ không trả lời tôi vậy.”

Yến Tri An: “À, xin lỗi. Cậu chưa đi sao?”

Giang Cẩn Diên: “...” Chắc tôi điên nên mới ở lại bắt chuyện với cậu. Hắt hít hít mũi, thút thít trong lòng.

“Cậu muốn nói gì à?”

“Tôi muốn hỏi là, thứ tư cậu rảnh không? Đi chơi với tôi?” Hắn gằn từng chữ, uất ức nhìn Yến Tri An.

Nhìn đi, nhìn đi. Đây mà là bạn tôi à!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.