Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Chương 2: Chương 2: Đến giúp cậu di cư




Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc

Chương 2. Đến giúp cậu di cư

___

Mấy ngày tiếp theo, luật sư kia vẫn luôn liên lạc với Yến Tri An, khiến cậu phiền muốn chết. Hắn ta nói chuyện vòng vo đầy ẩn ý, sâu trong mỗi câu nói đều giấu gai nhọn. Yến Tri An mất kiên nhẫn nhưng vẫn giữ biểu cảm không nóng không lạnh, đợi cho người ta nói hết những gì muốn nói.

“Cậu Tri An, đã mấy ngày qua rồi, chắc cậu nghĩ kỹ rồi chứ!”

Yến Tri An gật đầu. Cũng gần đến lúc khai giảng rồi, cậu nên tìm một chỗ ở mới gần trường học để tiện đi lại.

“Luật sư, tôi biết rồi.” Yến Tri An đáp.

Lời nói vừa dứt, luật sư nọ mừng như điên, nhìn cậu gật đầu sau đó đi gọi điện thoại. Không biết đầu dây bên kia là ai, nói chuyện cỡ 15 phút luật sư mới trở lại.

Hắn nói: “Chúng tôi sẽ sắp xếp cho cậu và cha cậu gặp nhau.”

Cuộc nói chuyện kết thúc, lần này người rời đi trước là luật sư, Yến Tri An vẫn ngồi trong quán cà phê. Cậu ghét bỏ nhìn ly cà phê đen ngòm trên bàn, “Chị bé, cho em một ly trà sữa pudding khoai môn, cảm ơn ạ!”

Sau ngày đó, luật sư không quấy rầy Yến Tri An nữa. Cuối cùng ngày khai giảng cũng đến gần. Yến Tri An thu dọn đồ đạc, gần như là chuyển hết tất cả các đồ dùng của mình, cậu định chuyển nhà.

Nhà trọ của Yến Tri An mới thuê cách trường đại học A 10 phút đi bộ, cách trung tâm thành phố 15 phút đi xe, một nơi tuyệt vời.

Nhìn một đống thùng carton trong phòng, Yến Tri An có chút phiền muộn. Hình như đồ hơi nhiều thì phải, nhưng không lấy không được, đây gần như là tài sản báu vật của cậu. Hơn một nửa chỗ này là sách, cậu không nỡ bỏ một quyển nào cả.

Bỗng nhiên điện thoại reo lên, Yến Tri An bắt máy: “Alo.”

“Cậu mang đồ xuống đi, tôi đến rồi.”

Yến Tri An: “...”

“Đến giúp cậu di cư.”

Yến Tri An: “...”

Hình như cậu không có mướn hắn đến chuyển giúp. Đúng là cái sức hút chết tiệt của mình mà. Vẻ mặt của Yến Tri An điềm nhiên, cậu vén rèm cửa sổ ra, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe không ăn nhập với khung cảnh đậu bên vệ đường.

Yến Tri An thở dài.

“Đồ hơi nhiều…” Cậu vẫn chưa nói xong đã thấy một chiếc xe tải nhỏ dừng phía sau xe ô tô kia, tài xế xe tải xuống chào hỏi xe ô tô. Yến Tri An ngậm miệng không nói nữa.

“Cậu Tri An.” Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Yến Tri An mở cửa, có ba, bốn người mặc đồng phục rất tự nhiên vào nhà, mỗi người bưng hai thùng carton chất lên xe tải nhỏ, chưa đầy 30 phút đã thu dọn xong.

Yến Tri An: “...”

“Cảm ơn.” Cậu nói với đám người nọ.

Sau đó mới nhìn đền chàng trai đang đứng dựa lên cánh cửa xe sang. “Giang Cẩn Diên.”

Chàng trai có gương mặt xinh đẹp, môi mỉm lên vòng cung rõ rệt, đôi mắt cười nhìn về phía Yến Tri An, thấy cậu nhìn lại thì cười còn tươi hơn nữa. Hắn bước chân đến trước mặt Yến Tri An. Dáng vẻ tiểu thiếu gia này đúng là… khiến người ta cạn lời.

“Tri An à, Tri An ơi, đừng có giận, tôi chỉ muốn đón cậu thôi mà.” Giang Cẩn Diên sáp lại gần, ôm lấy cánh tay của Yến Tri An lắc qua lắc lại làm nũng. Đôi mắt làm ra vẻ thật là long lanh làm cho Yến Tri An không biết nói gì nữa.

Cậu ghét bỏ mà đẩy ta hắn ra, khuôn mặt lạnh nhạt ít biểu cảm đến đáng thương nhìn người khác với vẻ mặt ghét bỏ sẽ như thế nào? Giang Cẩn Diên cứng đờ người, lần này đôi mắt của hắn bắt đầu rưng rưng nước mắt, miệng khẽ thút thít.

Giang Cẩn Diên lại bắt đầu diễn.

“Được rồi, cậu né xa ra chút.” Yến Tri An sắp không giữ nổi biểu cảm nữa.

Khi ngồi trên xe, cậu lại hơi ngẩn người.

Giang Cẩn Diên là bạn thân của Yến Tri An, quen biết từ cấp hai. Hắn là con nhà giàu thứ thiệt, là con cháu của nhà họ Giang ở Thủ Đô có lịch sử trăm năm, không ai là không biết. Thứ khiến Yến Tri An kết bạn với Giang Cẩn Diên không phải Giang gia phía sau hắn như bao người khác, cậu đơn giản thường thức tính cách và tri thức của hắn…

Mặc dù hơi trà xanh tí, nhưng không ảnh hưởng tình bạn bền chặt này. Giang Cẩn Diên cũng vào đại học A, nếu nói Yến Tri An là thủ khoa thì tên này chính là á khoa của trường.

Kiếp trước, khi cậu vào nhà họ Yến, đã xa cách với Giang Cẩn Diên, sau một năm thì không còn liên lạc gì nữa, cho đến năm 21 tuổi cậu bị tai nạn xe và chết đi. Giờ bỗng dưng gặp lại, có chút bồi hồi thấp thỏm.

“Bây giờ cậu đang cảm động đúng không? Có chút thích tôi rồi à?” Giang Cẩn Diên lại cợt nhả, “Làm sao giờ, tôi cũng thích cậu lắm, hay là cậu đồng ý đi.”

Đúng rồi, tên điên kiêm bạn thân này của Yến Tri An đã tỏ tình với cậu vào hôm tốt nghiệp. Chậc! Yến Tri An phiền muộn. “Nín!”

Giang Cẩn Diên im lặng một giây rồi bật cười lên khanh khách.

Mặc dù cậu cũng thích nam… nhưng mà cậu và Giang Cẩn Diên chung hệ.

Giang Cẩn Diên cao hơn Yến Tri An một chút, nhưng người lại mịn màng hơn cậu nhiều, cả gương mặt nữa, cả người đều toát lên vẻ kiều khí của một thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, tách ra so sánh thì còn mềm mại nhỏ nhắn hơn cả Yến Tri An nữa.

Còn Yến Tri An sống trong viện mồ côi đến khi 13 tuổi, quen với cực khổ. Dáng vẻ bên ngoài không kém cạnh Giang Cẩn Diên nhưng bàn tay cậu có vệt chai thô ráp, da cũng không mịn. Quanh người toàn mùi đặc trưng của sách, toát ra dáng vẻ của một thiếu niên tri thức.

Nhưng mà… nói thế nào, nhìn thế nào đều thấy, cả hai chung hệ. Yến Tri An tỏ vẻ trong lòng, cậu sẽ không làm top.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.