Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Chương 18: Chương 18: Em rất thích chúng.




Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc

Chương 18. “Em rất thích chúng.”

___

Yến Minh Hy nhìn những tư liệu vừa được gửi qua mail của mình mà trầm mặc.

Yến Tri An, năm nay 18 tuổi, sống ở viện mồ côi từ năm 5 tuổi đến năm 15 tuổi, tốt nghiệp cấp ba trường số 1, là trường trọng điểm của Thủ Đô, đậu đại học với điểm số tối đa.

Trong tư liệu là những chuyện xảy ra từ nhỏ đến lớn, nhìn sơ qua thì không có điểm gì khác thường ngoại trừ việc cậu rất thông minh ra.

Yến Minh Hy lại gọi điện cho thám tử bên kia, “Những tư liệu đây đầy đủ chứ?”

Anh vẫn thấy còn thiếu thứ gì đó, không chỉ đơn giản như thế được. “Tra lại một lần nữa đi, tra cả cha mẹ đã chết của cậu ta luôn.”

Nói xong anh cúp máy.

Yến Minh Hy day day trán, mấy ngày nay anh chỉ nghĩ về chuyện này. Khi ở bữa tiệc chỉ thấy Yến Tri An có chút quen mắt. Đến lúc về đến nhà, anh vào nhà tắm, nhìn thấy bản thân trong gương. Hình ảnh Yến Tri An xuất hiện trong đầu anh, dần dần trùng với hình ảnh anh trong gương, giống đến tám phần. Điều này dấy lên một chút nghi ngờ trong lòng anh, có khi nào anh còn có một em trai thất lạc nữa mà không biết hay không?!

Nếu là em trai thật, anh cũng không ngại cưng chiều thêm một người. Nhưng Yến Tri An và em trai anh lại bằng tuổi nhau, ngày sinh cũng trùng khớp, không lẽ là sinh đôi!!

Không thể nào! Ngày mẹ anh sinh em bé, chính anh đã ở ngoài phòng sinh cùng với cha chờ 12 tiếng đồng hồ.

Anh day day trán, tựa đầu vào phần lưng dựa của ghế mà thở dài. Suy nghĩ quá nhiều khiến anh có chút mệt mỏi.

___

Yến Tri An bây giờ đã là người nổi tiếng của không chỉ đại học A, mà còn nổi tiếng trên mạng. Tin đính chính mà nhà trường đăng lên nằm trên top tìm kiếm đã ba ngày, dân cư mạng bàn tán xôn xao không ngừng.

Đại học A là trường đại học top đầu của cả nước, chỉ riêng nó đã là tâm điểm của sự chú ý, nay có thêm một Yến Tri An đậu vào trường với điểm số tuyệt đối, càng làm chao đảo lòng dân.

Chuyện trên mạng, Yến Tri An không quan tâm nhiều. Nhưng khi cậu bước vào trường, cả trăm, ngàn ánh mắt đổ dồn về phía cậu. Cậu gãi ót của mình, cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Yến Tri An từng bị bôi nhọ, từng bị chán ghét, từng mang tiếng xấu trên người, những ánh mắt nhìn về cậu chủ yếu là chán ghét, khinh thường, ghê tởm còn có tiếc hận. Cậu đã quen với những ánh mắt tiêu cực đó.

Bây giờ, những người từng dùng ánh mắt kia để nhìn cậu lại dùng ánh mắt sùng bái, hâm mộ nhìn đến, Yến Tri An cảm thấy không quen, còn cảm thấy rất không chân thật.

“Tri An!” Đột nhiên Yến Tri An bị vỗ vai, một giọng nữ lanh lảnh vang lên bên tai cậu.

Yến Tri An có chút giật mình, nhìn qua thì thấy là Đoàn Chi Linh.

“Chị Chi Linh.” Cậu che giấu động tác vuốt vuốt ngực của mình.

“Giờ cậu nổi tiếng thật đó! Chị biết cậu là thủ khoa trường mình, không ngờ lại điểm cao thế luôn!” Đoàn Chi Linh khoa trương, không tiếc lời mà khen ngợi Yến Tri An. “Chị đây thấy cậu giỏi như thế, vậy mà trên mạng còn có người nói cậu đi cửa sau, haha, nếu là chị, thế nào cũng phải lôi kéo em đến trường mình, đi cửa sau cũng được.”

“Không khoa trương như thế đâu chị!” Yến Tri An ngượng ngùng, không biết tiếp nhận lời khen của người khác như thế nào nữa.

“Hôm nay em đến trường sớm thế, mới 7 giờ!?” Trường đại học A 8 giờ mới bắt đầu học tiết đầu tiên.

“Em muốn đến thư viện! Không phải chị và mọi người cũng đến rất sớm sao?” Cậu chỉ về những người xung quanh, mặc dù mới 7 giờ, nhưng sân trường đã rất đông người.

Đoàn Chi Linh cười ha ha, cô cũng không thể nói là bản thân muốn gặp thủ khoa với điểm tuyệt đối nên canh ở sân trường nãy giờ, nhỉ?

“Đi, chị cùng em đến thư viện.” Chuyển chủ đề, phải chuyển chủ đề thôi!

“Ừm!” Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến thư viện trường.

“Đúng là không phải tự nhiên em trở thành thủ khoa, đã thông minh còn chăm chỉ, ai mà chịu nổi cho trời.” Đoàn Chi Linh nhìn thư viện sách là sách, cảm thán. Học lực của cô không mấy xuất sắc, tầm trung trong trường thôi, cô rất ít khi đọc những quyển sách ngoài lề những môn học có trong học phần.

“Cũng không hẳn, em chỉ rất thích đọc sách.” Cậu đáp, cậu thật sự rất thích đọc sách, không phân loại sách gì, chuyên môn như thế nào. Những con chữ kia rất lôi cuốn cậu.

Có lẽ đối với những người khác, chúng nó rất khô khan và chán ngắt. Nhưng đối với cậu, nó là bạn, là tri kỷ. Cậu sống 11 năm ở cô nhi viện, là những cuốn sách đã bầu bạn với cậu, cùng cậu lớn lên. Và những năm ở Yến gia kiếp trước, cậu không có bạn bè, không ai muốn tiếp xúc với cậu cả, cha mẹ ruột mới nhận lại lại luôn thơ ơ không quan tâm cậu, khi đó, cậu chỉ có thể đọc sách để giải trí, giải tỏa cảm xúc, giết thời gian.

“Em rất thích chúng.” Cậu lặp lại một cách chân thành.

Gương mặt xinh đẹp như toả sáng lên, ánh sáng phát tán ra xung quanh khiến Đoàn Chi Linh có hơi sững người. Cô cảm nhận được tình yêu đối với sách của Yến Tri An, rất chân thật, nó lây lan sang cả bản thân cô.

“Hẳn là vậy rồi!” Đoàn Chi Linh cười, cũng rất chân thành. Từ trên kệ lấy một quyển sách xuống đọc.

Cô mở được hai trang, cả nụ cười cũng không giữ được nữa. Im hơi lặng tiếng gấp nó lại, đặt lại lên kệ. Thật sự, Đoàn Chi Linh không yêu chúng nó nổi!!!

Sách hiểu cô mà cô lại không hiểu nó, quá đớn đau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.