Thiếu Gia Trong Lời Đồn
Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc
Chương 20. Loan tin các cậu yêu nhau say đắm.
___
Dạo này Giang Cẩn Diên không còn chạy đến nhà trọ của Yến Tri An thường xuyên nữa. Khi ở trường học thì ngược lại, mỗi lần hắn đến trường đều muốn từ khoa quản lý chạy đến khoa công nghệ của cậu.
Yến Tri An rất bất đắc dĩ.
“Tri An, tôi nghe nói dạo này có người đang theo đuổi cậu?” Giang Cẩn Diên quấn quanh Yến Tri An, hắn giống như chính cung tra hỏi, rất ấm ức, cũng rất đường đường chính chính.
Yến Tri An mặc kệ hắn làm phiền, một bộ dung túng, “Ngoan, nín những lời cậu chuẩn bị phun ra lại.”
Bên ngoài lạnh nhạt, bên trong dung túng, ánh mắt ba phần nuông chiều bảy phần bất lực. Khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi gợi cảm khẽ khàng hé mở, nhưng khi lời nói được thốt ra từ đôi môi đó lại khiến người ta cứng họng.
Giang Cẩn Diên: “...”
Giang Cẩn Diên tự bế!!!
Ở đây đâm đầu vào tảng băng Yến Tri An, Giang Cẩn Diên cảm thấy thà rằng hắn đi theo Yến Minh Hy còn hơn.
Nghĩ tới Yến Minh Hy, hắn muốn tát bản thân một cái. Hối hận trước kia trêu chọc anh ta quá đà, bây giờ hay rồi, ha hả!
“Tôi nói thật mà, bên khoa quản lý đã đồn ầm lên rồi, Đỗ Mạnh ấy đang theo đuổi cậu đó.” Hắn nói một cách chân thành. Nhìn Yến Tri An là biết, cậu sẽ chẳng quan tâm ai, cái gì đó theo đuổi cậu đâu.
“Thì sao?” Chuẩn phóc luôn.
Bản tính bát quái và tính tình hoạt bát tăng động của Giang Cẩn Diên được khơi mào lên một cách dễ dàng, hắn nói: “Chậc chậc, tôi nói mà, cậu để ý xung quanh chút đi. Mấy tin đồn có dừng lại ở Đỗ Mạnh theo đuổi cậu đâu, họ còn sắp loan tin các cậu yêu nhau say đắm, tình cảm lâm ly bi đát máu chó đầy đầu rồi.”
“Đỗ Mạnh là ai?”
“Chậc!” Không phải lúc này nên hỏi tin đồn như thế nào à? Sao mà cậu không theo kịch bản hắn bày ra gì hết trơn vậy!!!
Đỗ Mạnh là một đàn anh cùng khoa quản lý với Giang Cẩn Diên, năm ba. Đỗ Mạnh có quan hệ rộng, lại là một thành viên của hội học sinh, trong trường cũng tương đối nổi tiếng. Hắn cũng quen biết sơ sơ về người này, đại khái cũng không có ấn tượng gì sâu sắc lắm, tính cách người này có vẻ hơi kiêu ngạo thì phải.
Nhưng chẳng hiểu mấy này này, cứ có người thảo luận về việc Đỗ Mạnh và Yến Tri An. Giang Cẩn Diên tò mò nên cũng hóng thử, ai dè, hóng ra tin sốt dẻo luôn. .
Mà bây giờ Yến Tri An nói không biết Đỗ Mạnh, Giang Cẩn Diên cảm thấy buồn cười, cũng cười trên nỗi đau người khác. Với tính khí của người kia, khi biết chuyện này chắc đẹp mặt lắm.
Từ khi lên đại học, Yến Tri An ngoài việc học tập và đọc sách ra thì rất ít khi tiếp xúc với người khác. Người trong khoa công nghệ biết cậu, chưa chắc cậu đã biết họ chứ đừng nói là một thành viên của khoa khác. Cậu thật sự không có ấn tượng với người tên Đỗ Mạnh này.
Nhưng bỗng nhiên có tin đồn yêu đương với gã ta, Yến Tri An cảm thấy không có hảo cảm rồi. “Đỗ Mạnh à, khi nào rảnh thì tôi đi gặp thử, còn tin đồn kia cậu kệ nó đi, không cần quan tâm đâu.”
Chỉ là tin đồn yêu đương nhảm nhí thôi, không ảnh hưởng đến Yến Tri An và cuộc sống của cậu được. Cậu cũng không phải người nổi tiếng với các scandal yêu đương các kiểu mà.
“Ò!” Giang Cẩn Diên kéo dài âm thanh, tình báo đến đây là kết thúc!
Yến Tri An nhẫn tâm đuổi người, “Chiều tôi còn có tiết, cậu về trước đi.”
Giang Cẩn Diên không có tiết học vào buổi chiều, nhưng hắn ham vui nào chịu về, bám theo Yến Tri An đòi lên lớp cùng. Cậu mặc kệ hắn.
Đến khi lớp học buổi chiều của Yến Tri An kết thúc, Giang Cẩn Diên ghé vào tai Yến Tri An thì thầm, “Tri An nè, cậu đến nhà tôi chơi không?” Sau đó còn ném một ánh mắt câu dẫn.
Yến Tri An ghét bỏ đẩy hắn ra.
“Ha! Lại bị chú cậu cấm túc à?” Giang Tịnh Du cấm túc Giang Cẩn Diên là chuyện rất thường ngày, cậu không mới lạ gì. Mỗi lúc hắn dùng giọng điệu đều là muốn cậu thu lưu hắn, còn hắn thì chuẩn bị công cuộc bỏ nhà ra đi.
“Tôi làm gì mà bị cấm túc chứ!” Giang Cẩn Diên bĩu môi, hắn không thừa nhận đâu. Mỗi lần bị cấm túc, ngoại trừ đi học ra thì hắn không được đi đâu cả, ngay cả thẻ ngân hàng cũng bị giới hạn, bức bách muốn chết.
Hai người chậm rãi đi đến cổng trường, giấc mộng bỏ nhà ra đi lần nữa đổ nát. Nhìn thấy người đàn ông nghiêm nghị đứng đó, hắn lén trốn sau lưng Yến Tri An.
Yến Tri An: “...”
Giang Tịnh Du cũng nhìn thấy hai người, “...” Thằng cháu này không thành thật chút nào!
Yến Tri An chậm rãi phát hiện, đứng đối diện Giang Tịnh Du còn có một người. Cậu chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng cũng biết đó là bóng lưng của ai. Cậu cau đôi mày lại, nhìn thẳng về hướng đó.
“Sao Yến Vân Ly lại ở đây?” Giang Cẩn Diên trốn sau lưng Yến Tri An, sợ hãi nhìn Giang Tịnh Du cũng không cản trở việc hắn lia ánh mắt chán ghét lên bóng lưng người nọ.
“Tri An, đi… đi qua đó đi!” Không thể để Yến Vân Ly tiếp cận chú của hắn được. Chú hắn là một đoá hoa thanh cao, không thể để con rệp Yến Vân Ly nhúng chàm. Giang Cẩn Diên e dè trong lòng, tâm lại kiên định.
“...” Cậu không núp nữa à? Muốn bỏ nhà ra đi?