Bởi vì trong sơn trang có người chết, hôn sự của ta và Công Tôn Liệt không thể không tạm hoãn, điều này làm cho ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lúc chưa rõ phu quân tương lai của ta đến tột cùng là đoạn tụ hay là vẫn còn tay áo*, ta tạm thời còn không nghĩ vội vã lập gia đình.
*ở đây tác giả chơi chữ: đoạn tụ- cắt đứt tay áo, với tay áo còn nguyên vẹn :v
Tuy nói hôn sự tạm hoãn để cho ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng là thình lình thêm danh hiệu chưởng môn phái Thanh Thương, lại làm ta đau đầu không dứt. Ai sẽ nghĩ tới, bắt con rắn cũng sẽ biến thành chưởng môn một phái, hơn nữa công việc cái chưởng môn chó má này lại bề bộn như vậy. Trừ phải an bài hậu sự cho Vương chưởng môn và mấy đệ tử của ông ta, còn phải nghe Hoắc Đạt đại thúc yêu nói nhảm nói lịch sử môn phái, một quyển môn quy thật dầy, thậm chí ngay cả tên tất cả đệ tử đều phải nhớ. Làm chưởng môn, quả thật còn phiền toái hơn thành thân nhiều!
Lại nói Sở Tiểu Bắc ta sợ nhất chính là phiền toái, mặc dù ta đồng ý làm chưởng môn, nhưng lại không có đồng ý muốn thực hiện nghĩa vụ của chưởng môn, cho nên ta đương nhiên tìm một cái cớ, chân như bôi dầu chuồn đi.
Thoát khỏi ma chưởng của Hoắc đại thúc, ta vẫn không vui mừng nổi, Ngự Phong sơn trang này tuy lớn, cũng không phải không bằng trấn Bạch Vân. Những ngày rời nhà này, ta càng ngày càng hoài niệm trời xanh mây trắng ở trấn Bạch Vân, hoài niệm bánh trứng của đậu hủ thối thúc thúc, thậm chí ngay cả chổi lông gà của mẹ ta, thước của tiên sinh ở học đường, bản mặt thối của Kim Nguyên Bảo ta đều hoài niệm. Nghĩ như thế, vui sướng được gả cho Võ Lâm Minh Chủ cũng giảm đi không ít.
Mang theo tâm tình đè nén, ta quyết định đi tìm Công Tôn Sơ Tuyết tâm sự, đến Sơn Trang một thời gian, chỉ có Sơ Tuyết ta còn thấy thuận mắt. Nhưng là, đang lúc ta khó khăn lắm mới tìm được biệt viện của Sơ Tuyết, đưa tay chuẩn bị gõ cửa thì lại phát hiện một "người quen" —— Lạc Vân Thu nhẹ chân nhẹ tay từ trong khuê phòng của Sơ Tuyết ra ngoài, như tên ăn trộm.
"Ngươi ở đây làm gì?" Ta vừa muốn chất vấn, liền bị Lạc Vân Thu cắt đứt.
Hắn ta ra dấu chớ có lên tiếng, giảm thấp âm thanh nói: "Nhỏ giọng một chút, Tiểu Tuyết ngủ thiếp đi." Lúc hắn ta nói câu nói này, ánh mắt đặc biệt dịu dàng, cũng không có một chút bộ dáng cà lơ phất phơ như lúc bình thường, thực sự như biến thành một người khác.
Mặc dù rất muốn dạy dỗ tên khốn kiếp ném ta vào Ngự Phong sơn trang một trận thỏa thích, nhưng là nghĩ đến bệnh của Sơ Tuyết, ta khắc chế cảm xúc, hỏi: "Làm sao ngươi biết ở chỗ này?"
"Ta tới xem bệnh cho Tiểu Tuyết."
"Ơ, ngươi còn có thể xem bệnh nữa à?" Ta nhịn không được nhạo báng hắn.
Chưa từng nghĩ, Lạc Vân Thu không những không cãi nhau với ta như bình thường, còn trầm mặc, mắt phượng rủ xuống, thần sắc nặng nề, hình như trong lòng có rất nhiều tâm sự.
Ta không khỏi có chút bận tâm, hỏi: "Bệnh của Sơ Tuyết thật ra là như thế nào?"
Ánh mắt Lạc Vân Thu nhất thời ảm đạm, cười khổ lắc lắc đầu, tình huống có vẻ không lạc quan.
Không khí vì phản ứng của Lạc Vân Thu lập tức đè nén tới cực điểm, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến tâm tình của ta. Nói thật, mặc dù thời gian quen biết Sơ Tuyết cũng không lâu, nhưng ấn tượng của ta về nàng rất tốt. Cõi đời này, cô gái xinh đẹp mà lại còn có thể vừa mắt Sở Tiểu Bắc ta, ngoại trừ mẹ ta, chính là nàng.
Đang lúc ta buồn bực hết sức vì bệnh tình Sơ Tuyết, Lạc Vân Thu vốn đang buồn khổ chợt lấy lại tinh thần, lại trở về bộ dạng công tử phóng đãng thường ngày, mập mờ nói: "Nói đi nói lại thì, nha đầu nhà ngươi bản lĩnh cũng thật lớn, mới đến Ngự Phong sơn trang chưa được mấy ngày, đã sắp thành thân cùng Liệt, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt."
Hắn vừa nói, tâm tình ta lại càng kém hơn.
"Ngươi đừng hỏi, ta chỉ diễn trò cùng hắn ta!" Ta thở dài nói.
"Không phải chứ?" Lạc Vân Thu lộ ra một bộ rất giật mình, "Ta nghe nói ngươi và hắn ta đã ngủ chung một phòng rồi."
"Đó là nói điêu." Ta rất nghiêm túc hủy bỏ lời đồn vốn là truyền đi từ trong miệng ta, lắc đầu nói, "Sở Tiểu Bắc ta cũng không làm người khác khó chịu, ta vẫn nên đi tìm một Võ Lâm Minh Chủ khác thôi!" Aizz, chỉ mong Võ Lâm Minh Chủ khác không phải đoạn tụ.
Ta vừa nói xong, Lạc Vân Thu liền nóng nảy: "Không được! Làm sao ngươi có thể bỏ qua dễ dàng như vậy? Còn nữa, trên đời này Võ Lâm Minh Chủ chỉ có một, bỏ lỡ thôn này sẽ không còn thôn nào khác, cõi đời này tuyệt đối tìm không ra nam nhân thứ hai tốt như Liệt nữa, ngươi cần phải nắm chặt."
"Tốt như vậy, sao ngươi không lấy đi? Người này nhất định là trong lòng có quỷ, từ khi hắn dẫn ta vào Ngự Phong sơn trang, ta biết ngay hắn nóng lòng muốn ta thành thân với Công Tôn Liệt nhất định là có âm mưu, ta không muốn thuận theo ý của hắn.
"Cái người này, đừng có hồ đồ, ta chính là nam tử hán chính hiệu."
Ta liếc hắn một cái: "Nhưng ta không nhìn ra ngươi giống nam tử hán một chút nào." Lại nói, người Công Tôn Liệt thích không phải là nam tử hán, bất nam bất nữ như ngươi, vừa đúng.
"Nha đầu điên này miệng thật là độc ác." Lạc Vân Thu bị ta chọc tức quá mức, cố làm ra vẻ muốn đánh ta.
"Tới đây tới đây, ta không sợ ngươi. . . . . . Ai da!" Ta vừa chạy vừa quay đầu lại làm mặt quỷ, không cẩn thận đâm đầu vào người trước mặt.
Chính là Công Tôn Liệt!
Không khí chung quanh trong nháy mắt lạnh xuống không chỉ một bậc, ta vội vàng lui về phía sau mấy bước, không biết vì sao, kể từ khi biết hắn ta thích nam nhân, mỗi lần ta nhìn thấy hắn ta cũng không biết nói cái gì cho phải, có chút lúng túng.
"Sao ngươi tới đây?" Hắn ta trầm mặt, hình như không vui vẻ.
"Ta tới tìm Sơ Tuyết." Ta nói.
Hắn ta nhìn Lạc Vân Thu sau lưng ta, vẻ mặt phức tạp hỏi: "Hai người các ngươi, quen nhau?"
Kỳ quái, sao hôm nay hắn nói đặc biệt nhiều vậy?
Ta đang muốn trả lời, Lạc Vân Thu lại thay ta trả lời: "Chúng ta vừa mới quen." Làm thế nào đã thành mới vừa rồi? Ta nhìn Lạc Vân Thu, trên gương mặt tươi cười của hắn rất có thâm ý, rất dễ nhận thấy là cố ý nói như thế.
Công Tôn Liệt không hỏi nữa, nghiêng đầu nói với ta: "Sáng sớm ngày mai đại hội võ lâm sẽ bắt đầu, ngươi trở về sớm một chút."
Ta nói: "Ta cần chuẩn bị cái gì?" Ta là đi xem Võ Lâm Minh Chủ, đi sớm đi muộn không phải cũng giống nhau sao?
"Bây giờ ngươi là chưởng môn phái Thanh Thương, phải tham gia tuyên thệ."
Tuyên thệ? Ta kinh ngạc: "Làm chưởng môn còn phải tham gia tuyên thệ sao?"
"Đương nhiên!" Lạc Vân Thu tiến lên một bước, nói tiếp, "Không chỉ phải tham gia tuyên thệ, còn phải tham gia rút thăm, quyết định đối thủ tỷ võ ngày thứ hai."
"Tỷ võ?" Ta kinh ngạc há to mồm đi, "Không phải là ta phải tham gia luận võ chứ?"
Lạc Vân Thu gật đầu một cái: "Dĩ nhiên, các phái đều phải phái ra cao thủ tham gia luận võ, tìm ra Võ Lâm Minh Chủ."
"Vậy. . . . . . Ta không thể bỏ cuộc à?" Ta hỏi.
"Cái này ngươi phải thương lượng với chúng đệ tử, chúng ta không thể quyết định được."
Trong nháy mắt, ta liền nghĩ tới bộ mặt nghiêm trang của Hoắc Đạt, tâm tình rơi một phát xuống đáy cốc, không cần nói, nhất định ông ta sẽ không đồng ý bỏ cuộc, xem ra hôm nay trở về lại có phiền toái.
Quả nhiên, ta vừa về tới biệt viện của phái Thanh Thương, Hoắc Đạt lại tìm tới. Theo thường lệ ông ấy giáo dục ta mấy lý luận trống rỗng một phen, sau đó hỏi "Chưởng môn, ngày mai sẽ là đại hội võ lâm rồi, không biết ngài chuẩn bị xong chưa?"
Ta nói: "Ta có gì mà phải chuẩn bị? Ngươi tham gia chẳng phải được sao?"
"Chưởng môn, chuyện này liên quan đến cơ nghiệp trăm năm của phái Thanh Thương, đệ tử học nghệ không tinh, chỉ sợ không thể đảm nhiệm."
Ta nói: "Ngươi không thể đảm nhiệm chẳng lẽ ta đảm nhiệm à? Ta nói cho ngươi biết, trừ sẽ bắt rắn ta cái gì cũng không biết, nếu ta đi lên sau này tên phái Thanh Thương các ngươi sẽ phải viết ngược!" Thấy Hoắc Đạt còn muốn nói gì nữa, ta lập tức phất phất tay, "Được rồi được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ta muốn ngủ, ngươi không cần tới làm phiền ta!" Nói xong, ta liền đuổi Hoắc Đạt ra ngoài.
Tuy nói thí sinh tỷ võ là tự quyết định, nhưng là không biết vì sao, trong lòng ta vẫn còn có chút không khỏi lo lắng, loại bất an này vẫn lan tràn đến ngày thứ hai, đại hội tuyên thệ.
Cái gọi là đại hội tuyên thệ, thật ra thì chính là một đám Chưởng Môn Nhân tập hợp lại cùng nhau, mọi người nói mấy lời thề thốt trống rỗng vô dụng, trách nhiệm gì đó..., chính nghĩa gì đó..., công bằng gì đó..., căn bản tất cả đều là nói nhảm.
Lúc ta đang buồn ngủ, Công Tôn Liệt lên đài.
Tuy nói, trong lòng ta vẫn còn ở để ý việc hắn là đoạn tụ, nhưng mà ở đại hội võ lâm khô khan buồn tẻ, Công Tôn Liệt hiện ra giống như một dòng suối mát giữa mùa hè nóng nực, khiến cho hai mắt ta tỏa sáng. Hắn ta mặc một thân áo gấm màu đen có thêu Kỳ Lân, đai lưng màu vàng thắt ở bên hông, bên trên đeo một thanh đao. Hắn ta đứng ở trên đài, ngắm nhìn bốn phía, chỉ là ánh mắt không giống quá khứ, trong lạnh lùng còn lộ ra khí phách, dưới đài vốn là nhao nhao ầm ĩ nhất thời yên lặng như tờ.
Sau khi nói mấy câu cực kỳ ngắn gọn, hắn ra giấu với người bên cạnh. Trong chốc lát, mấy người hầu liền ôm một thùng gỗ lớn lên, giải thích: "Trong rương đó là số thứ tự tranh tài trong đại hội võ lâm lần này, đợi lát nữa xin mời các vị Chưởng môn lên rút, để quyết định thứ tự tỷ võ và đối thủ ngày mai."
Vừa dứt lời, dưới đài lại sôi trào, có chúi đầu ghé tai, cũng có lớn tiếng ồn ào, duy nhất giống nhau là, thái độ mỗi vị võ lâm nhân sĩ đều không nhẹ nhõm.
"Những người đó đang thảo luận cái gì vậy?" Ta quay đầu lại, không hiểu hỏi Hoắc Đạt.
"Bọn họ đang thảo luận lần tranh tài này, lần tỷ võ này là chế độ loại dần, vòng loại dùng rút thăm quyết định đối thủ tỷ võ, người thắng được vào vòng trong tỷ võ tiếp, người thua sẽ bị loại ngay lập tức. Tuy nói là tỷ võ công bằng, nhưng thực ra là phụ thuộc vào may mắn, nếu như người nào không may trận đầu đã gặp cao thủ, vậy một chút cơ hội cũng không có."
Ta nói: "Dù sao Võ Lâm Minh Chủ cũng chỉ có một, nếu như không có bản lĩnh, thua sớm thua muộn không phải đều giống nhau sao?"
"Chưởng môn nói vậy không đúng rồi, đại hội võ lâm lần này trên danh nghĩa là vì chọn lựa Võ Lâm Minh Chủ, kì thực là các đại môn phái đang âm thầm đấu thực lực, đại diện môn phái nào thắng càng nhiều, nói lên thực lực phái này càng mạnh, dù cuối cùng không được làm Võ Lâm Minh Chủ, địa vị của môn phái này trên giang hồ cũng sẽ tăng cao rất nhiều ."
Ta chợt hiểu ra, không trách được ngày hôm qua Hoắc Đạt khẩn trương như vậy, thì ra là vì địa vị phái Thanh Thương trên giang hồ! Nhưng mà giang hồ nhân sĩ thật sự là quá nhàm chán, ngoài mặt nói dễ nghe như vậy, lại vụng trộm so tài lẫn nhau, đại hội tuyên thệ này thực sự chính là một cái rắm!
Đang lúc ta thầm mắng trong lòng cái chó má xúi quẩy đại hội võ lâm này 108 lần, trên đài chợt thét lên danh hiệu phái Thanh Thương, Hoắc Đạt nói với ta: "Chưởng môn, đến lượt ngài đi lên rút thăm, cố gắng lên!"
Ta dở khóc dở cười, cái này thì có cái gì mà cố gắng lên, không phải rút thăm sao? Việc rất nhỏ! Nghĩ thế, ta thoải mái bước đến, dưới vô số ánh nhìn chăm chú, không có chút áp lực nào đi lên đài.
Làm người tổ chức đại hội, Công Tôn Liệt mặt không thay đổi đứng ở trên đài, nhìn thấy ta cũng chưa từng có bất kỳ biến hóa nào, chỉ là đơn giản ra dấu mời.
Ta nhìn cái rương khổng lồ dùng để rút thăm, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, vòng quanh cái rương vòng vo ba vòng.
Dưới đài đã có người kêu gào: "Mau rút đi! Đừng lãng phí thời gian của mọi người!"
Ta đây mới không thể không ngẩng đầu lên hỏi Công Tôn Liệt: "Cái này, phải rút từ đâu đây?"
Mặt Công Tôn Liệt càng nghiêm túc, khóe miệng hơi co rút, ngón tay chỉ lên một cái vòng tròn hình trụ kiểu cái cọc gỗ trên cái rương, nói: "Đánh xuống, số sẽ tự lăn ra ngoài." (vì sao đọc đến đây ta lại tưởng tượng ra cái quay sổ số a ~~
Mẹ nó! Người nào thiết kế biện pháp rút thăm như vậy, thật là đủ ép buộc! Ta vừa thầm mắng, vừa thử dùng sức đẩy cái cọc gỗ đó, vẫn không nhúc nhích.
Người mắng chửi dưới đài càng ngày càng nhiều, Hoắc Đạt sầm mặt lại, tiếp theo các đệ tử phái Thanh Thương cũng nhìn ta không chớp mắt.
"Cố gắng lên, Chưởng môn!"
"Chưởng môn, rút ra thẻ may mắn!"
"Chưởng môn. . . . . ."
Còn chưởng môn gì nữa, ta phiền muốn chết rồi đây! Ta bất đắc dĩ nhìn về phía bọn họ, các vị anh hùng hảo hán phái Thanh Thương, lần này sợ là Sở Tiểu Bắc ta khiến các ngươi mất thể diện, ai bảo các ngươi xui xẻo chọn ta làm chưởng môn, đã nói ta chỉ biết bắt rắn, thật không đảm đương nổi chức chưởng môn!
Đang lúc ta cực kỳ xin lỗi, bên tai chợt vang lên một tiếng "Ầm".
Ta quay đầu lại thì phát hiện quả cầu gỗ viết số thẻ đã lăn ra từ rương rút thăm rồi, Công Tôn Liệt đứng ở bên cạnh cái rương, một chưởng vừa rồi chắc hẳn là hắn ta đánh giúp ta!
"Còn không lấy đi?" Miệng của hắn ta giật giật.
Ta đây mới tỉnh cơn mơ, nhặt cái thẻ số đó lên thật nhanh—— số 6.
"Trận thứ ba ——phái Võ Đang số năm và phái Thanh Thương số 6!" Người trên đài vừa báo, dưới đài liền nổ oanh, ta liếc nhìn nét mặt bọn Hoắc Đạt, ta hiểu, rút được thẻ cực xấu rồi.
Lòng ta không hề cam, cầm quả cầu nhìn Công Tôn Liệt, yếu ớt hỏi: "Ta có thể đổi lại không?"
Thế mà hắn ta làm bộ như không nhìn thấy, quay đầu đi.
Ta lập tức đưa ánh mắt về phía Hoắc Đạt và đám đệ tử phái Thanh Thương, dùng ánh mắt an ủi bọn họ: "Các vị sư huynh đệ, ngươi hãy nhìn đi, không phải là lỗi của Sở Tiểu Bắc ta, tất cả đều do vận may của Công Tôn Liệt quá kém, oan có đầu, nợ có chủ, ngươi phải báo thù hắn ta đi, ta thề với trời, cái quả cầu đen đủi này là do hắn ta đánh!"
Cả phải Thanh Thương không ai nhìn ta, mặt như màu đất, mặt Hoắc Đạt càng thêm tuyệt vọng cằn nhằn: "Xong rồi. . . . . . Xong rồi. . . . . . Phái Thanh Thương ta xong rồi. . . . . ."
Thật đúng là một ngày là Chưởng môn, cả đời phải chịu trách nhiệm, mặc dù ta chỉ làm chưởng môn phái Thanh Thương mấy ngày, vừa không có tài rút thăm, lại càng không thể tỷ võ, nhưng mà Sở Tiểu Bắc ta lại có thể có tài mà người khác không có, ta biết ăn vạ!
Ta cắn răng, cầm quả cầu chạy tới, níu ống tay áo Công Tôn Liệt nói: "Lần này không tính, quay lại đi!"
"Không được." Hắn ta nghiêm túc cự tuyệt ta.
"Có gì không được, mới vừa rồi cũng không phải là ta ấn, tất cả mọi người đều thấy, là ngươi ấn, không tin ngươi hỏi mọi người."
"Sở Tiểu Bắc, ngươi đủ rồi đó!" Mặt Công Tôn Liệt đen lại.
"Làm sao ngươi có thể không được ta đồng ý, đã thay ta rút thăm rồi, tự chúng ta tỷ võ đương nhiên là muốn tự rút thăm mới đúng!"
". . . . . ."
Rơi vào tình trạng giằng co, võ lâm quần hùng mới vừa rồi còn nghị luận ầm ĩ, cũng bị hành vi mặt dày mày dạn của ta dọa sợ ngây người, nhìn không chớp mắt màn kịch trên đài. Sắc mặt Công Tôn Liệt càng ngày càng kém, ta nghĩ trong lòng hắn ta có lẽ là hận không thể ném ta xuống đài, suy nghĩ một chút còn có chút sợ. . . . . .
Đang lúc ta tính toán, nên tiếp tục ăn vạ như thế nào, trợ giúp phái Thanh Thương, hội trường bốn phía chợt ô vân tế nhật (mây đen che mất mặt trời), chợt nổi lên một cơn gió lạnh.
Tất cả tới quá đột ngột, bão cát xen lẫn đá bay, còn kèm theo tiếng chuông linh hoạt kì ảo, từ xa đến gần, hết sức quỷ dị. Không lâu về sau, một âm thanh dị chợt bất nam bất nữ vang lên ở trên trời.
"Thiên Ma Thánh cung, nhất thống võ lâm, ma tinh hiện thế, duy ngã độc tôn!" (ta là nhất trên thế giới này)
Người đến không có ý tốt.