Thiếu Hiệp Lấy Ta Được Không

Chương 23: Chương 23




Sau khi ta gọi người đến, cuối cùng thương thế của Công Tôn Liệt cũng không có gì đáng ngại, nhưng sau khi lão phu nhân biết là người của Thiên Ma Cung gây chuyện, cực kỳ tức giận, tính đi tìm Thiên Ma Cung tính sổ, bị Công Tôn Liệt ngăn cản.

"Lần này Thiên Ma Cung hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, chỉ mong đối địch với cả võ lâm bạch đạo, lúc này nếu chúng ta chọn gây rối trước, không chỉ có đại hội võ lâm không cách nào tiếp tục, sợ rằng còn có thể nổ ra một cuộc gió tanh mưa máu ở Ngự Phong sơn trang, đến lúc đó trong trang nhiều người tay không tấc sắt như vậy phải giải quyết như thế nào? Hài nhi cho là, lần này chúng ta nhất định phải nghĩ lại, vạn lần không được hành động thiếu suy nghĩ!"

Thật ra thì ta nghe không hiểu rõ Công Tôn Liệt đang nói cái gì, chỉ là hình như là không muốn khơi lên sự việc, lão phu nhân rất nhanh bị hắn ta thuyết phục, tạm thời ép việc này xuống.

Ngày thứ hai, tỷ võ tiếp tục.

Lúc hộ pháp của Thiên Ma cung Kinh Lôi cùng đệ nhất võ tăng Khắc Kỷ của Thiếu Lâm đứng trên lôi đài thì dưới đài, trên mặt mỗi người đều là nghiêm túc.

Chỉ là điều này không liên quan đến ta, ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, hòa thượng không phải được xưng là Tứ Đại Giai Không (trên thế gian tất cả đều là hư không) ư, sao cũng tới tranh chức minh chủ võ lâm? Ta không hiểu liền hỏi Kim Nguyên Bảo bên cạnh.

Kim Nguyên Bảo nói ta nghe không hiểu, cậu ta nói: "Phật cũng là người, là người thì không thoát khỏi được giang hồ."

Giang hồ, lại là giang hồ, chẳng lẽ giang hồ thật sự tốt như vậy sao?

Ta hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện phát sinh trong mấy tháng này, nhớ tới hắc điếm ở dọc đường, nhớ tới Râu quai nón chúng ta gặp phải ở quán rượu, nhớ tới những môn phái vì tranh đoạt chức Minh Chủ Võ Lâm mà đánh đánh giết giết, nhớ tới tối hôm qua sắc mặt Công Tôn Liệt trắng như tờ giấy, ta bỗng nhiên cảm thấy giang hồ chỉ thường thôi, thậm chí so ra kém trấn Bạch Vân, tràn đầy nhân tình.

Ta nhớ trấn Bạch Vân rồi, rất nhớ rất nhớ.

Lúc ta đang chìm trong nhớ nhung vô tận với trấn Bạch Vân, tỷ võ trên đài hạ màn, lần này Thiếu Lâm không thể tiếp tục viết thần thoại Bắc Đẩu võ lâm, thua ở dưới một đôi đồng chuỳ của Kinh Lôi, Khắc Kỷ trọng thương ngã trên mặt đất, chảy rất nhiều rất nhiều máu, là bị người khiêng xuống lôi đài.

Trừ Thiên Ma Cung, hình như mỗi người đều tràn đầy thất vọng cùng tức giận với kết quả cuộc tranh tài này, thậm chí lúc Thiên Ma cung xuất hiện ở dưới đài, hiện trường một lần hỗn loạn. Nếu không phải là Ngự Phong sơn trang ra mặt điều đình, cuộc tỷ thí này có thể đã biến thành một cuộc hỗn chiến.

Ta thật sự là không hiểu, tỷ võ luôn có thắng thua, nếu như không tiếp nhận nổi, thì tại sao ban đầu lại muốn tỷ thí?

Có lẽ giống như Kim Nguyên Bảo nói, bởi vì nơi này là giang hồ thôi.

Ở chỗ này không có bất kỳ đạo lý gì, ai mạnh người đó chính là lão đại, sẽ không ai quan tâm đúng ai sai, hai giới hắc bạch cũng vĩnh viễn sẽ không dừng chiến tranh, đối với chém giết và dã man, mạng người không đáng một xu.

Khắc Kỷ chết rồi, ngày thứ ba sau khi bắt đầu tỷ thỉ, đồng thời, ông ta cũng là người đầu tiên trong mấy ngày liên tiếp, bởi vì tỷ võ mà bỏ mình.

Lúc nghe được tin tức này, ta bỗng nhiên rất lo lắng cho Kim Nguyên Bảo. Nhìn thương thế của Công Tôn Liệt, chắc hẳn Ngự Phong sơn trang thắng không được, cuộc đua còn lại nhất định sẽ rơi vào phái Thanh Thương và Thiên Ma Cung. Vậy mà cường giả chân chính của Thiên Ma Cung còn chưa lộ diện, hắn ta đến tột cùng là thần thánh phương nào, có bản lĩnh thông thiên thế nào, có lòng dạ độc ác giống như thủ hạ của hắn ta hay không, ai cũng không thể nói chính xác.

Nhưng nếu hắn ta tổn thương Kim Nguyên Bảo, nếu lần sau tỷ võ cũng giống như hôm nay. . . . . . Ta không cách nào tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng.

"Kim Nguyên Bảo, chúng ta bỏ cuộc có được hay không?" Ta lôi kéo tay áo Kim Nguyên Bảo nói.

"Ngươi làm sao vậy?" Cậu ta hỏi ta.

"Ta cũng không biết, chính là cảm thấy thật là sợ, hôm nay tỷ võ ngươi cũng thấy đấy, ta thật sự là không muốn ngươi bị thương, ngày mai ta sẽ đi nói cho bọn họ biết, chúng ta muốn bỏ cuộc."

"Đứa ngốc!" Kim Nguyên Bảo bỗng nhiên thò tay, nhẹ nhàng búng lên trán ta, "Trong mắt ngươi, công phu của ta kém như vậy sao?"

"Không phải vậy!" Ta liều mạng lắc đầu, "Công phu của ngươi rất lợi hại, nhưng là hôm nay hòa thượng kia cũng rất lợi hại, còn không phải là. . . . . ." Ta nói không nổi nữa, tâm thần hoảng hốt.

"Ngươi hãy yên tâm đi, ta sẽ không để cho mình bị thương." Cậu ta an ủi ta, chợt chuyển chủ đề, nói: "Ngươi một mực nói ta, chẳng lẽ không lo lắng Công Tôn Liệt sao?"

"Hắn ta. . . . . ." Ta không biết có nên nói cho Kim Nguyên Bảo chuyện xảy ra ngày đó ở Tu Trúc viên hay không, ta không muốn cậu ta biết ta bắt rắn lại mắng ta. Ta hàm hồ chần chừ nói: "Cũng có chút lo lắng. . . . . ."

"Vậy ngươi lo lắng cho ta nhiều hơn, hay là lo lắng ho hắn ta nhiều hơn."

Đây là vấn đề gì chứ? Ta sợ nói nhiều sẽ làm Kim Nguyên Bảo nhìn ra sơ hở, nói dứt khoát: "Mặc kệ hắn ta..., dù sao bây giờ mạng của ngươi tương đối quan trọng!"

Tiếng nói vừa dứt, Kim Nguyên Bảo trầm mặc.

"Ngươi làm sao vậy, lại không nói?" Ta hỏi.

"Tiểu Bắc, ngươi đang lo lắng ta đúng không?"

Đây không phải là nói nhảm sao! Ta nói: "Ngươi ngu à, ta đương nhiên là lo lắng ngươi..., nếu không mấy lời ta vừa nói chẳng lẽ đều là đánh rắm à?" Lúc nói lời này, ta bỗng nhiên phát hiện khóe mắt Kim Nguyên Bảo mơ hồ mang chút nụ cười.

Có thể để cho Kim Nguyên Bảo cười, thật đúng là ly kỳ.

Ta tò mò hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

"Không có gì." Cậu ta thu hồi ánh mắt, nghiêm mặt nói, "Ngươi đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải tỷ võ."

Lại đi ngủ sớm, Kim Nguyên Bảo thật quản người ta hơn cả tiên sinh.

Phòng của Kim Nguyên Bảo ở sát vách phòng ta, sau khi trở về phòng, ta nhìn chằm chằm tường sững sờ, hồi tưởng lại chuyện tình mới vừa rồi Kim Nguyên Bảo không giải thích được hỏi tới ta và Công Tôn Liệt, lại cảm thấy có chút kỳ quái.

Ta lo lắng Công Tôn Liệt sao? Khẳng định lo lắng, hắn ta mới vừa bị thương nặng như vậy, cũng không biết lúc nào thì có thể khỏi hẳn. Nhưng nếu lần sau, hắn ta vì danh dự của Ngự Phong sơn trang, cố ý muốn lên đài, vậy nhất định sẽ bị thương, thật làm cho người ta lo lắng!

Nhưng nếu như nhất định hỏi ta đến tột cùng là lo lắng cho Kim Nguyên Bảo nhiều hơn, hay là lo lắng cho Công Tôn Liệt nhiều hơn, ta lại rối rắm.

Mặc dù Công Tôn Liệt bị thương, nhưng dù sao hắn ta cũng là chủ nhân của Ngự Phong sơn trang, có mẹ ở bên người, có một bầy cao thủ bảo vệ, còn có bằng hữu lợi hại giống như Lạc Vân Thu giúp một tay, sẽ không có vấn đề gì. So sánh với hắn, mặc dù Kim Nguyên Bảo tứ chi nguyên vẹn, nhưng xa xứ theo ta đi tới Kinh Thành, người có thể dựa vào bên cạnh chỉ có ta, huống chi ta còn không phải rất có thể tin tưởng. . . . . .

Được rồi được rồi, không nghĩ ra cũng đừng nghĩ, mẹ ta bảo nữ nhân nên ngủ nhiều suy nghĩ ít, mới không già nhanh.

Tối hôm đó, ta ngủ thật sự không ổn, chó cứ sủa mãi, hình như biểu thị sẽ xảy ra chuyện gì không tốt.

Ước chừng đến nửa đêm, ta đây vẫn không ngủ, chợt nghe trong phòng Kim Nguyên Bảo ở sát vách truyền ra tiếng két cửa mở, ngay sau đó, một bóng người chợt lóe lên ở bên ngoài.

Đã trễ thế này, cậu ta còn muốn đi đâu? Do lòng hiếu kỳ điều khiển, ta rời giường đi theo ra ngoài.

Bên ngoài tối đen như mực, không thấy một bóng người, ta kết luận Kim Nguyên Bảo còn chưa đi xa, dựa vào trực giác đuổi theo phương hướng cậu ta rời khỏi, đuổi tới tận hậu viện của Ngự Phong sơn trang. chẳng biết tại sao cửa hậu viện mở rộng, ngoài cửa là một cánh rừng nhỏ càng thêm đen nhánh, ta bồi hồi ở cửa một lúc, vẫn không thấy bóng dáng Kim Nguyên Bảo.

Giờ phút này, đêm khuya yên tĩnh, bóng cây trùng trùng, núi rừng sâu thẳm thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng động vật kêu, làm da gà trên người ta dựng đứng. Tò mò lúc nãy đã sớm bị sợ hãi thay thế, cho dù là người không sợ trời không sợ đất như Sở Tiểu Bắc ta, đều muốn lùi bước, xoay người muốn trở về.

Nhắc tới cũng khéo, trong rừng chợt truyền ra tiếng đánh nhau.

Buổi tối khuya này, ai sẽ đánh nhau ở trong rừng, chẳng lẽ là Kim Nguyên Bảo? Ta vội vàng tiến tới, thừa dịp bóng đêm, trốn vào trong bụi cỏ nhìn lén ra bên ngoài, thế nhưng thấy được Công Tôn Liệt lâu ngày không thấy. Giờ phút này, hắn ta đang đánh nhau với một người mặc quần áo tím, trên mặt người này mang mặt nạ bằng bạc, cầm trong tay một cây roi dài, thân hình uyển chuyển, ra tay tàn nhẫn, không lâu lắm liền chiếm thượng phong. Mà Công Tôn Liệt, có lẽ là bởi vì mấy ngày trước bị thương, động tác của hắn hôm nay chậm đi không ít, bị roi của người áo tím đánh ngã trên mặt đất.

Ta lập tức trong lòng cả kinh, thiếu chút nữa xông ra.

"Không ngờ Thí Hồn đao pháp nổi tiếng thiên hạ không chịu nổi một kích, ta thấy về sau Ngự Phong sơn trang liền dứt khoát gọi là chó má Sơn Trang thì hơn." Trong lời nói của người áo tím tràn đầy khiêu khích, một bộ dáng dương dương tự đắc. (Muốn ăn đấm-Se-)

"Lời như thế, chờ đánh thắng ta lại nói!" Công Tôn Liệt cầm đao đứng lên, bước chân của hắn không phải rất ổn định, nhưng đao trong tay vẫn nắm thật chặt như cũ.

"Tốt, vậy thì đừng trách ta nặng tay." Trường tiên trong tay người áo tím lại nâng lên, ở dưới ánh trăng tản mát ra bạo khí âm u tàn độc.

Ta có chút không nhìn nổi!

Theo tình huống trước mắt nhìn, Công Tôn Liệt muốn thắng người áo tím này cơ hồ là không thể nào, nếu như liều mạng, bị thương cũng không sao, nếu người áo tím quyết tâm truy sát, vậy nhất định hắn chạy không khỏi, dù như thế nào ta cũng phải cứu hắn.

Lúc ấy đầu óc ta nóng lên, liền từ trong bụi cỏ nhảy ra ngoài, hét lớn một tiếng: "Dừng tay!" Lời vừa mới dứt, dưới chân liền bị mắc dây leo, hung hăng vấp ngã.

Thật là kế hoạch biến hóa khó lường, lúc ta dùng cả chân cả tay mà từ đứng dậy khỏi mặt đất, đừng nói là người áo tím, ngay cả ánh mắt Công Tôn Liệt nhìn ta đều tràn đầy nồng nặc khinh thường.

Ta phủi phủi bùn đất trên quần áo, ưỡn ngực ngẩng đầu, nhịn đau, cố làm ra vẻ tự nhiên nói, "Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua người té ngã à? Ngạc nhiên gì!"

Khóe miệng Công Tôn Liệt giật giật: "Ngươi tới làm gì?"

Cái này còn cần hỏi, ta đương nhiên là tới cứu trợ! Ta liếc Công Tôn Liệt một cái, khập khiễng đi tới, nói với người áo tím: "Người kia, ta nói các ngươi đánh như vậy không công bằng."

"Có gì bất công?" Người áo tím hỏi ta.

"Mấy ngày trước Công Tôn Liệt bị thương, công lực không bằng lúc trước, ngươi tìm hắn ta đánh, sao tính là anh hùng hảo hán?"

"Hả?" Người nọ cười khẽ một tiếng, "Ta nói mình là anh hùng hảo hán lúc nào hả?"

Ta cho là da mặt mình coi là dầy, so với người trước mắt này, thật là múa rìu qua mắt thợ, ta nhắm mắt tiếp tục nói, "Ỉ mạnh hiếp yếu như ngươi, sẽ không sợ người trong thiên hạ chê cười sao?"

"Ngươi té thành ra như vậy cũng không sợ người cười, ta sợ cái gì?" Lúc nói xong, người nọ cười lên ha hả, giận đến ta mặt đỏ rần.

Công Tôn Liệt tiến lên, kéo lại ta: "Ngươi ngu ngốc, còn không mau đi!"

"Ngươi mới ngu ngốc!" Ta sắp bị hai người này tức phát khóc, một người cười ta, một người mắng ta đần, hai ngươi này không biết nhìn mặt sao? Ta chính là mỹ nữ, đại mỹ nữ! Ta liều mạng lắc đầu mà nói: "Ta không đi, ta không đi, ta chính là không đi!"

"Ngươi câm mồm, trở về cho ta!" Lời của ta bị Công Tôn Liệt cắt đứt, hắn ta hung hăng nhìn ta chằm chằm.

Ta liền uất ức, lỗ mũi đau xót, khóc lên, ta nói: "Công Tôn Liệt, ngươi không có lương tâm, đến lúc nào rồi còn hung ta, ngươi cho rằng ta muốn chạy ra ngoài à? Ngươi cho rằng ta nguyện ý té một thân bùn đất à? Ngươi cho là ta không sợ à? Còn không phải là vì cứu ngươi, ngươi đều bị thương thành như vậy ngươi còn đánh với hắn, đánh trứng đà điểu à. . . . . ." Ta vừa khóc lại mắng một chuỗi dài, mệt mỏi thút thít mãi.

"Được rồi, đừng khóc." Hắn ta bỗng nhiên thò tay lau đi nước mắt trên mặt ta, xoay người nói với người áo tím: "Đừng đánh nữa, ta nhận thua."

"Ngươi nói không đánh sẽ không đánh sao, ta còn chưa đánh đủ đâu!" Khi nói chuyện, người áo tím nâng lên roi, đánh về phía chúng ta.

"Cẩn thận!" Công Tôn Liệt ôm lấy ta thật chặt.

Tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, ta mở to mắt, xuyên thấu qua nước mắt, thấy trường tiên dưới ánh trăng lành lạnh, gần như rơi lên lưng của Công Tôn Liệt, nhưng vào lúc này một thanh Kỳ Lân đao quen thuộc xuất hiện ở trước mắt của ta, trường tiên rơi xuống cùng đao quấn ở cùng nhau, thành công ngăn trở thế công của người áo tím.

"Kim Nguyên Bảo!" Ta quát to một tiếng, vừa mừng vừa sợ.

"Đi mau!" Trong lúc đánh nhau Kim Nguyên Bảo quay đầu lại nhìn ta một cái.

Ta nói: "Ta không đi!"

Kim Nguyên Bảo lại nhìn mắt Công Tôn Liệt: "Mau dẫn nàng đi!"

Đang khi nói chuyện, ta đã bị Công Tôn Liệt lôi kéo, thật nhanh đi ra.

Công Tôn Liệt vẫn lôi kéo ta chạy vào Ngự Phong sơn trang, tiếng đánh nhau sau lưng càng lúc càng xa, ta đây mới lấy lại tinh thần, nhớ tới Kim Nguyên Bảo vẫn còn ở đối phó người áo tím xuống tay ác độc đó, trong lòng không khỏi cả kinh, dụng hết toàn lực dãy khỏi tay Công Tôn Liệt.

"Không được, ta muốn quay lại!" Ta vội vàng xoay người, bị Công Tôn Liệt ngăn lại.

"Thân thủ hắn không yếu, sẽ bảo vệ mình, ngươi đi sẽ chỉ làm hắn ta phân tâm."

Nói cũng đúng, ta vội vàng lại xoay người chạy vào trong, nói: "Vậy ta đi tìm người hỗ trợ!"

Đường đi lại bị ngăn cản, một mảnh mây đen che mất ánh trăng trên đỉnh đầu chúng ta, trong lúc nhất thời, ta nhìn không rõ lắm mặt Công Tôn Liệt giấu ở trong bóng tối, chỉ nghe giọng hắn trầm thấp, hỏi: "Ngươi lo lắng hắn ta?"

"Nói nhảm, ta đều mau lo lắng gần chết, ngươi tránh ra, đừng cản ta!" Ta không kịp suy nghĩ nhiều, chợt đẩy trước ngực hắn, máu tươi nhiễm đỏ hai tay của ta, Công Tôn Liệt kêu lên một tiếng ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Lúc này, tầng mây tản đi, dưới ánh trăng ảm đạm, rốt cuộc ta thấy rõ thương thế của hắn ta, vết thương bị trường tiên đánh, thật dài vắt ngang ở ngực, nhìn thấy mà ghê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.