Thiếu Hiệp Lấy Ta Được Không

Chương 31: Chương 31




Editor: Serena Nguyen

Kim Nguyên Bảo dùng số tiền còn dư lại mua cho ta một bộ nam trang xa xỉ, mới đầu ta còn thật không vui, chúng ta chỉ còn chút tiền này, mua xiêm áo không phải quá lãng phí sao, dùng để mua đồ ăn tốt biết bao nhiêu, còn không, mua bộ nữ trang cũng tốt.

Lại nói, thật đúng là tiền nào của nấy, ta mặc vào bộ trang phục kia và đạo cụ, quả nhiên trở nên ngọc thụ lâm phong, ngay cả bà chủ ban đầu hết sức khinh thường chúng ta, cũng không dời được mắt khỏi ta, liên tiếp hỏi ta xuất thân nhà nào, đã lấy vợ chưa, tồi tệ nhất là nàng còn nhân cơ hội sờ cái mông ta!

Vào giờ phút này, ta mới chính thức hiểu nỗi khổ của cha ta, nhớ năm đó, ông chính là mỗi ngày bị nữ khách đến quán trọ nhà ta sờ vuốt cái mông!

Mặc dù bị bàn tay bà chủ quấy rối rất là buồn bực, thế nhưng khi hai ta đi tới phủ Thừa Tướng một lần nữa thì ba thủ vệ đuổi chúng ta lần trước, lần này không những không nhận ra chúng ta, còn đều trở nên khách khí, quả thật giống như đổi một nhóm người.

Phu Tử nói: "Người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào kim trang", thì ra là thật.

"Không biết tôn tính đại danh hai vị, tìm đại nhân nhà ta có chuyện gì?" Một người thủ vệ khách khí hỏi chúng ta.

Không đợi ta trả lời, Kim Nguyên Bảo liền tiến lên một bước, chào một cái nói: "Tại hạ Kim mỗ, cùng vị này Sở huynh đệ đường xa mà đến, mang theo tín vật này bái phỏng Thừa Tướng đại nhân, có chuyện quan trọng thương lượng, kính xin hai vị quân gia giúp đỡ." Dứt lời, đưa ngọc bài cha ta cho ta tới trước mặt thủ vệ.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của hai người toàn bộ có chút biến hóa, rỉ tai một hồi, trong đó một người thủ vệ lớn tuổi tiến lên một bước, cung kính nói với hai chúng ta: "Thuộc hạ lập tức trình tín vật này lên cho đại nhân, xin hai vị khách quý đến phòng khách uống trà ngồi một lát, chờ tin tức."

Từ "ăn mày" lắc mình một cái thành "khách quý" của Tướng phủ, sự khác biệt này có phải quá lớn hay không, chẳng lẽ chỉ là bởi vì ngọc bài của cha ta sao? Ta tò mò dùng ánh mắt hỏi Kim Nguyên Bảo, nhưng cậu ta nhưng chỉ lắc đầu với ta một cái, ý bảo ta đừng nói lung tung.

Được rồi, không nói thì không nói, ta nhìn vẫn không được sao?

Dọc theo đường đi, ta tò mò quan sát phủ Thừa Tướng trong truyền thuyết, nhìn Ngự Phong sơn trang tráng lệ quen rồi, cảm giác nơi này cũng không có gì đặc biệt, từ đồ đạc đến bài biện cũng cực kỳ mộc mạc, rất không giống tưởng tượng của ta, khiến ta không nhịn được hoài nghi năng lực vị Thừa Tướng đại nhân này. Ông ta thật có thể giúp ta cứu các đệ tử phái Thanh Thương sao? Cảm giác có chút không đáng tin. . . . . .

Sự thật chứng minh, lo lắng của ta là cần thiết.

Chờ hai chúng ta ở phòng khách đợi ước chừng thời gian một nén nhang, Thừa Tướng Gia Cát Hoành tóc trắng phơ mới há miệng run rẩy chạy tới, vào cửa liền nói: "Hai vị khách quý đường xa mà đến, lão phu không có từ xa tiếp đón, không biết Sở đại nhân tại phía xa tha hương, sống có tốt không?"

Kim Nguyên Bảo nói qua, Thừa Tướng coi như là quan lớn, quan lớn như vậy cũng gọi cha ta là đại nhân, xem ra nhất định là nợ cha ta không ít tiền. Nghĩ như thế, trong lòng ta liền có sức mạnh, ưỡn thẳng lưng hồi đáp: "Cha ta tốt vô cùng, ông ấy còn thường nhắc tới ngài đấy."

"Thì ra là công tử của Sở đại nhân, quả thật dáng dấp ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, có phong phạm của cha ngươi năm đó." Lão đầu bị ta nói thật vui mừng, hỏi tới, "Không biết Sở đại nhân nhắc tới lão phu cái gì?"

Ta chỉ thuận miệng nói vậy, ông hỏi thật à? Ta nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra trả lời cái vấn đề này như thế nào, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nói đúng sự thật, "Bá phụ, thật ra thì ta là lừa gạt ngài, cha ta chưa bao giờ nhắc qua ngài."

Gia Cát Hoành bị ta nói đến sững sờ, ngay sau đó cười lên ha hả: "Cái tên tiểu tử này, lừa gạt lão phu như vậy, tác phong làm việc thật đúng là bản sao của cha ngươi."

"Này là dĩ nhiên!" Ta duyên dáng gật đầu nói, "Ta chính là con ruột của cha ta."

Đứng ở bên cạnh từ đầu tới đuôi cũng không nói một lời Kim Nguyên Bảo rốt cuộc không nhìn nổi, hung ác trợn mắt nhìn ta một cái.

"Không biết vị này là. . . . . ." Gia Cát Hoành phát hiện Kim Nguyên Bảo, hỏi.

"Cậu ta là thủ hạ của ta, cha ta phái tới giúp ta." Ta vội vàng giành đáp, lại bị Kim Nguyên Bảo hung ác trợn mắt nhìn một cái. Ta làm mặt quỷ với cậu ta: ngươi trừng đi, cha ta là đại quan, trừng nữa bảo cha ta bắt ngươi lại!

"Thì ra là như vậy." Gia Cát Hoành bừng tỉnh hiểu ra, không hề rối rắm ở đây nữa, mà là tiếp tục hỏi ta, "Mới vừa rồi người thông truyền nói Sở công tử tìm ta có chuyện quan trọng, không biết là chuyện gì?"

Ta nói: "Bá phụ, ta đều gọi ngài bá phụ, ngài cũng đừng gọi ta cái gì công tử hay không công tử, nghe thật là kỳ cục, vẫn là gọi ta Tiểu Bắc thôi. Thật ra thì ta tới tìm ngài cũng không có chuyện gì lớn, chính là. . . . . ." Chuyện như vậy lại nói thật là có chút phức tạp, ta nhìn Kim Nguyên Bảo nhờ giúp đỡ.

Chưa từng nghĩ cậu ta thế mà lại trừng ta một cái, giống như đang nói: một hộ vệ như ta có quyền gì mà phát ngôn, tự ngươi nói đi.

Xem như ngươi lợi hại! Ta cắn răng, nhắm mắt nói tiếp: "Chính là ta muốn nhờ bá phụ giúp một tay cứu mấy bằng hữu của ta."

"Không biết ngươi phải cứu bằng hữu gì, lại vì sao phải cứu bọn họ?"

Thật ra thì ta thật muốn nói hết nguyên nhân hậu quả cho ông ấy, nhưng mà ta lại không ngốc, nếu như kể "sự tích anh hùng" của ta tại Ngự Phong sơn trang cho Gia Cát Hoành, sợ rằng đệ tử phái Thanh Thương cứu không ra được, ta đều bị vồ vào luôn, hay là trước tiên nghĩ ra một câu chuyện lừa gạt rồi nói.

Vì vậy ta nói: "Chuyện là như vầy, trên đường hai người chúng ta tới Kinh Thành gặp được một bang cướp, may nhờ anh hùng phái Thanh Thương ra tay tương trợ mới may mắn thoát nạn, nhưng ngày hôm qua ta lại nghe người ta nói, không biết tại sao quan phủ bắt giữ cả phái Thanh Thương. Cha ta thường dạy ta, ăn khế trả vàng, ta muốn xin bá phụ giúp một tay cứu cứu bọn họ, ta có thể lấy danh dự cha ta bảo đảm, bọn họ đều là người tốt, tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu!"

Ta vừa nói xong, Gia Cát lão đầu liền thở dài: "Tiểu Bắc à, chuyện như vậy. . . . . . Sợ rằng bá phụ không thể giúp."

"Tại sao?" Ta nóng nảy, không phải Thừa Tướng là quan rất lớn sao, làm sao thả mấy người cũng không được, đây không phải là gạt người sao?

"Ngươi có điều không biết, lần này triều đình xuất động nhóm lớn người vây quét Ngự Phong sơn trang, cũng không phải là chỉ là ngẫu nhiên, mà là Tuấn Hiền Vương trực tiếp ra lệnh, lão phu có muốn giúp, cũng giúp không được!"

Tuấn Hiền Vương này là quan gì, to hơn cha ta sao?

Nhìn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của ta, Gia Cát Hoành tiếp tục nói: "Từ khi đương kim Thánh Thượng lên ngôi, vẫn tật bệnh quấn thân, vô tâm triều chính, mọi chuyện lớn nhỏ trong triều đều do hoàng huynh Tuấn Hiền Vương xử lý thay. Lần này triều đình trắng trợn vây quét Ngự Phong sơn trang như vậy, cũng chính là Tuấn Hiền vương ra lệnh, theo lão phu phỏng đoán, chỉ sợ là triều đình muốn mượn việc này cắt giảm thế lực giang hồ, mới có thể làm to chuyện như vậy."

Lời lão Thừa tướng nói, ta nghe không rõ ràng lắm, nhưng ý tứ đại khái ta đã hiểu, nói cách khác chuyện này ông ấy không giúp được. Điều này làm cho ta không khỏi có chút nóng nảy, hỏi: "Triều đình kia sẽ xử trí những người này như thế nào?"

Gia Cát Hoành lắc đầu một cái, thở dài nói: "Sợ rằng lành ít dữ nhiều. . . . . ."

Nói cách khác phái Thanh Thương chết chắc? Không được, chưa trải qua đồng ý của chưởng môn ta đây, một đệ tử phái Thanh Thương cũng không cho chết!

Nếu minh (chính đại) không được, vậy thì tới ám (ngầm) đi, lúc ấy ta liền âm thầm quyết định trong lòng: ta muốn cướp ngục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.