Thiếu Hiệp Lấy Ta Được Không

Chương 34: Chương 34




Editor: Serena Nguyen

Rốt cuộc công cuộc cứu người cũng bắt đầu, tất cả đều theo kế hoạch làm việc, trước khi rời đi Kim Nguyên Bảo lại dặn ta ta: "Nếu là thật xảy ra chuyện, ngươi bỏ chạy, ngàn vạn đừng quay đầu lại."

Ta gật đầu một cái: "Ngươi cũng cẩn thận, đồng ý với ta, không để xảy ra việc gì!"

"Hai ngươi đủ ghê tởm rồi đấy, có thể đừng buồn nôn như vậy không?" Lạc Vân Thu ở một bên nhạo báng, bị ta trợn mắt nhìn lại.

Đêm đã khuya, tầng mây thật dầy che lấp bầu trời đêm, khiến cho không khí buổi đêm không một ngọn gió càng thêm quỷ dị, Lạc Vân Thu ra lệnh một tiếng, năm cái bóng đen rời xe ngựa, chui vào trong màn đêm thâm trầm, biến mất trong nháy mắt, chẳng biết tại sao, lòng của ta cũng trống rỗng theo, không khỏi lo lắng.

Thời gian trôi qua, lo lắng càng sâu, cuối cùng ta thật sự nhịn không được, không thể làm gì khác hơn là hỏi Đinh Giáp: "Ngươi nói bọn họ có thể thành công hay không?"

". . . . . ."

"Thật ra thì ta có chút hối hận, không nên để Kim Nguyên Bảo đi mạo hiểm, ngộ nhỡ cậu ta xảy ra chuyện thì làm sao?"

". . . . . ."

"Ngươi nói rốt cuộc bọn họ có cứu được người hay không? Tại sao vẫn chưa ra?"

". . . . . ."

"Ta nói Đinh đại ca, ngươi cũng không lo lắng bọn họ sao? Bọn họ đều là huynh đệ vào sinh ra tử của ngươi đó!"

". . . . . . Ta ra bên ngoài nhìn một chút."

"Này, ta còn chưa nói xong!" Đinh Giáp này thật đúng là, chưa nói mấy câu liền chạy, bỏ lại một mình ta ở trong xe ngựa chẳng phải là càng thêm đoán mò? Mặc kệ, ta cũng đi xuống xem một chút, nói không chừng Kim Nguyên Bảo đã ra ngoài? Nhưng ngay khi ta nhấc màn lên, lại thấy Đinh Giáp ngã xuống bên cạnh xe ngựa, không biết sống chết, gần như là đồng thời, một bàn tay trắng bệch lặng lẽ bóp cổ của ta.

"Không được kêu, nếu không thì bẻ gảy cổ của ngươi!" Có một giọng nói ở bên tai ta nói.

Đây là tình huống gì? Ta bị biến cố trước mắt sợ ngây người, liếc mắt một cái, càng thêm ngây người như phỗng, người đang uy hiếp ta không ai khác, chính là Thiên Ma cung hộ pháp —— Mộ Dung Ti Ti!

Mộ Dung Ti Ti thấy ta, cũng cả kinh, ánh mắt trong nháy mắt trở nên hung hăng: "Thật đúng là khéo, không ngờ ta lại gặp tiểu nha đầu này, xem ra hôm nay là ông trời giúp ta báo thù cho Kim Tín." Nàng nói như vậy, tay lại không động tĩnh.

"Ngươi bị thương?" Ta vừa hỏi, vừa len lén lục lọi chủy thủ bên hông.

"Câm miệng!" Nàng bóp cổ ta mạnh hơn mấy phần, nhưng bởi vì nhất thời ráng sức, phun ra một ngụm máu tươi.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ta rút chủy thủ ra cho nàng một đao, một đao kia đúng lúc cắm ở bên phải bụng nàng, chỉ thấy Mộ Dung Ti Ti kêu khẽ một tiếng, rơi xuống xe ngựa, ta không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống, cầm đao kề lên cổ của nàng: "Nói mau, tại sao ngươi phải ở chỗ này?" Lúc ta nói lời này, giọng nói run rẩy, tay cầm đao run rẩy, nhưng mà ta lại biết ta không thể mềm lòng.

"Muốn giết cứ giết, nói nhảm!" Mộ Dung Ti Ti hừ một tiếng, ngược lại rất kiên cường.

"Đừng cho là ta không dám giết ngươi." Ta cắn răng, nắm chủy thủ trong tay thật chặt.

"Không ngờ ta đường đường Thiên Ma cung hộ pháp, không có chết ở trong tay tay sai Tông Nhân phủ, lại chết trong tay nha đầu này."

"Tay sai nào? Bên trong thế nào? Ngươi nói rõ ràng!" Ta bị nàng nói đến kinh sợ, vội vàng hỏi.

"Thế nào, sốt ruột?" Nàng cười lạnh, "Chắc hẳn các ngươi đêm khuya tiến đến, cũng là vì cứu người, vậy thì ta không ngại nói thẳng với ngươi, bên trong là cái bẫy, căn bản không có người các ngươi phải cứu, qua một lát nữa, kết quả của ta bây giờ, cũng chính là kết quả của đồng bọn của ngươi."

"Ngươi nói cái gì, sao bên trong lại là bẫy?"

"Ngươi vẫn chưa rõ sao? Lần này triều đình nhất định một lưới bắt hết mọi người chúng ta, giết hình phạm gì đó tất cả đều là ngụy trang, bọn họ chỉ là muốn nhờ vào đó tìm ra đồng đảng thôi. Cái Tuấn Hiền vương muốn tìm là Phệ Hồn đao, trước đây, tất cả võ lâm nhân sĩ, phàm là có dính líu đến Phệ Hồn đao, cũng sẽ là mục tiêu của ông ta."

Cho nên nói, hiện tại Kim Nguyên Bảo gặp nguy hiểm? Không được, ta muốn đi cứu bọn họ!

"Chờ một chút!" Mộ Dung Ti Ti gọi ta lại, "Cho ta sảng khoái, ta không muốn tại chỗ này đợi chết."

"Yên tâm đi!" Ta cắn răng, "Ai cũng sẽ không chết, ta còn muốn chờ ngươi trả ta nhân tình đấy."

Cuối cùng ta vẫn sử dụng lệnh bài của cha ta, lúc ta cầm "Vô Thượng Lệnh" trong tay kéo Gia Cát Thừa Tướng còn ngái ngủ từ trên giường lên, mặt của ông xanh mét, lắc đầu liên tục: "Các ngươi, đám người tuổi trẻ này, thật là gây họa lớn rồi!"

"Cứu người như cứu hỏa, chờ cứu người ra, ngài nói thế nào cũng được!"

"Tiểu Bắc, không phải là người làm bá bá ta không giúp ngươi, mà là lão hủ quả thật không có quyền lợi này!"

"Vậy làm sao bây giờ?" Ta đều gấp muốn chết, mắt thấy Kim Nguyên Bảo đều đã đi lâu như vậy, nếu là thật xảy ra chuyện. . . . . . Ta không dám tưởng tượng, chỉ có thể lôi Gia Cát Hoành đến chết cũng không buông tay, "Ta mặc kệ, hôm nay dù là lôi ta cũng muốn lôi ngài đi cứu người!"

"Thật là sợ ngươi rồi! Muốn cứu người từ trong Tông Nhân phủ thủ vệ sâm nghiêm, ngươi cho rằng ấy là chuyện dễ dàng sao? Chỉ là biện pháp cũng không phải không có. . . . . ." Gia Cát Hoành vuốt vuốt râu.

"Cfon dài dòng, có tin ta kéo hết râu ông xuống không!"

"Chậm chút!" Gia Cát Hoành bị giật mình, liên tục không ngừng nói, "Dõi mắt trên triều đình, toàn bộ vâng lệnh Tuấn Hiền vương, muốn cứu người sợ rằng chỉ có thể tìm Vô Đạo đường, bởi vì chỉ có cha ngươi thống lĩnh Vô Đạo đường mới. . . . . ."

"Vậy còn không mang ta đi tìm!" Ta cắt đứt Gia Cát Hoành thao thao bất tuyệt, không nói lời gì kéo ông ấy muốn đi ra ngoài.

"Dừng lại, dừng lại cho ta!" Gia Cát Hoành thở hồng hộc kéo ta, "Cái tên tiểu tử này, sao còn không phân phải trái hơn cha ngươi, lão hủ nói thế nào cũng là Thừa Tướng đương triều, bàn về cấp bậc không thấp hơn cha ngươi, bàn về bối phận còn cao cha ngươi giáp đấy. . . . . ."

"Nói điểm chính!"

"Ta nói, ta nói! Vô Đạo đường không phải một chỗ, ngươi bảo ta dẫn ngươi đi. . . . . . không mang được!"

"Vậy rốt cuộc Vô Đạo đường là cái gì? Ông nói mau!" Ta gấp gáp, nước mắt bắt đầu chảy, cũng dựt đứt tận mấy cái râu của Gia Cát Hoành xuống.

"Làm bậy! Lão hủ đường đường Thừa Tướng một nước, mắt thấy có thể cáo lão về quê, an hưởng tuổi già, không ngờ lại thua bởi cái tên tiểu tử này. Thôi, nể mặt cha ngươi, hôm nay lão hủ không tính toán, ngươi bình tĩnh chớ nóng, đợi lão hủ đi tìm đồ tốt."

Gia Cát Hoành nói xong, xoay người trở về phòng, lục lọi một hồi, chờ lúc trở ra, trong tay không giải thích được nhiều hơn một hộp quẹt cùng một đoạn mẩu trúc, chỉ thấy ông ấy cầm hai thứ đồ này, dạo bước đi ra khỏi cửa phòng. Ta vội vàng đuổi theo, thấy ông ấy dùng hộp quẹt đốt mẩu trúc trong tay, sau đó đưa tay dơ mẩu trúc hướng lên trời.

"Bùm"

Một tiếng vang thật lớn, một ngọn lửa sáng ngời chợt xuất hiện, ở giữa bầu trời đêm đen kịt nổ tung một đóa hoa lửa màu vàng, chiếu sáng mặt của ta. Chỉ chốc lát sau, ngọn lửa kia biến mất trên bầu trời, chung quanh lại biến trở về một mảnh yên tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Chuyện này. . . . . . Đây là trò xiếc gì? Ta lấy lại tinh thần, xoay người gấp gáp hỏi: "Ông đùa bỡn ta hả? Vô Đạo đường đâu?"

Gia Cát Hoành vuốt râu, cười híp mắt liếc ra sau lưng ta, từ từ nói: "Không phải đều ở đây sao?"

Sau lưng chợt trở nên lạnh lẽo, đợi ta xoay người thì mảnh sân vừa rồi còn trống trải, giống như quỷ mị, đồng loạt đứng mười mấy người, những người này nữ có nam có, trẻ có già có, diện mạo bình thường, ăn mặc khác nhau, chợt im hơi lặng tiếng xuất hiện trong phủ Thừa tướng như vậy, thật là khiến người ta sợ hãi trong lòng.

"Bọn họ là?" Ta há miệng run rẩy hỏi Gia Cát Hoành.

"Bọn họ đều là người Vô Đạo đường, cũng chính là thủ hạ của cha ngươi, đây chỉ là một bộ phận, tín hiệu vừa phát, sợ rằng còn sót lại một ít vẫn còn đang trên đường chạy tới tập hợp."

"Nhưng. . . . . . Bọn họ có thể cứu người sao?"

Gia Cát Hoành cười cười: "Tiểu tử, ngàn vạn lần không được trông mặt mà bắt hình dong, bọn họ ai cũng có thể cứu."

Gia Cát Hoành quả nhiên không có lừa ta, đêm đó tay ta cầm Vô Thượng Lệnh, mang theo người của phủ Thừa Tướng và Vô Đạo đường đi Tông Nhân phủ cứu người, đại lao Tông Nhân phủ được xưng Tường Đồng Vách Sắt nhất thời yếu ớt giống như miếng đậu hũ. Mắt của ta trợn tròn nhìn những người ăn mặc bình thường, bề ngoài bình thường kia, đột nhiên mỗi một người đều thành cao thủ tuyệt đỉnh, đánh cho mấy trăm tên vệ binh ngăn cản phía trước người ngã ngựa đổ, toàn quân bị diệt, quả thật sợ ngây người!

"Mấy người vừa tới cướp tù đâu?" Ta xách một vệ binh bị đánh gục hỏi.

"Đều. . . . . . Bắt tất cả. . . . . ."

"Bắt đi đâu rồi hả?"

"Trong. . . . . . Bên trong. . . . . ."

Ta buông tay ra, chạy đến phòng giam vệ binh chỉ, quả nhiên thấy đám người Lạc Vân Thu bị giam ở trong, tất cả đều gục đầu ủ rủ.

Ta nhìn quanh bốn phía một vòng, phát hiện trong tù trừ bọn Lạc Vân Thu, còn có một nhóm người Thiên Ma cung, tất cả đều là tối nay bắt được, đếm sơ qua ít nhất có hai mươi, ba mươi người, nhưng duy chỉ có không thấy Kim Nguyên Bảo. Ta nóng nảy, hỏi Lạc Vân Thu: "Kim Nguyên Bảo đâu?"

Lạc Vân Thu kinh ngạc nhìn ta, sau đó giống như đã hiểu ra cái gì, khinh thường hừ một tiếng: "Chạy."

"Chạy cái gì, ngươi nói rõ ràng cho ta!"

"Chạy chính là chạy, chẳng lẽ còn bay hay sao? Tiểu tử kia thật là không đủ nghĩa khí, đến nơi này vừa nhìn là bẫy, muốn tự mình chạy, cũng không giúp ta một cái, dầu gì chúng ta cũng là người trên một cái thuyền."

"Là ta ta cũng không giúp ngươi!" Ta trừng mắt liếc hắn ta một cái, vội vã chạy ra ngoài.

"Này!" Từ sau lưng truyền đến giọng Lạc Vân Thu kêu, "Nếu ngươi đã sử dụng Vô Thượng Lệnh, cũng đừng quên cứu người Ngự Phong sơn trang ra, đây là ngươi nợ bọn họ!"

"Không cần ngươi nói!" Ta đáp lại hắn một câu, đã bất chấp, dĩ nhiên không sợ đắc tội nhiều hơn vài người, nhưng Kim Nguyên Bảo, rốt cuộc ngươi đi đâu vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.