Thiếu Hiệp Lấy Ta Được Không

Chương 46: Chương 46




Editor: Serena Nguyen

Công Tôn Nhất Hạ động sát cơ với ta, ta cho là lần này mình tuyệt đối chết chắc, lại không nghĩ rằng Kim Nguyên Bảo mất tích thật lâu lại trong lúc nguy cấp từ trên trời giáng xuống, đã cứu tính mạng ta. Trong phút chốc gặp được cậu ta kia, vui mừng gặp lại thay thế sợ hãi cái chết, thậm chí khiến ta quên mất chạy trốn.

"Còn không mau tránh ra!" Kim Nguyên Bảo thúc giục ta lần nữa, cùng lúc đó đôi tay phát lực, đánh bật Công Tôn Nhất Hạ chưa có chuẩn bị ra.

Công Tôn Nhất Hạ lui về phía sau hai bước, rõ ràng có chút giật mình: "Hiền chất, công lực của ngươi tại sao lại tiến bộ thần tốc như thế?"

Hiền chất? Tại sao Công Tôn Nhất Hạ lại gọi Kim Nguyên Bảo là chất nhi (cháu), ta bị tình huống phát sinh đột ngột này làm cho không hiểu ra sao, lại nghe Kim Nguyên Bảo cầm đao bảo hộ ta ở sau lưng, nói: "Lời vừa rồi ta đều nghe, từ hôm nay trở đi, Công Tôn Trang chủ không cần xưng chú cháu, Kim gia ta và Công Tôn gia không còn bất kỳ quan hệ gì!"

Kim Nguyên Bảo nói như vậy, cuối cùng trong lòng ta hiểu chút, chắc hẳn vật thí nghiệm vừa rồi theo lời Công Tôn Nhất Hạ chính là chỉ Kim Nguyên Bảo. Lão này nhất định là viện cớ chú cháu gì đó, lừa gạt Kim Nguyên Bảo tin tưởng, sau đó lợi dụng cậu ta thí nghiệm Phệ Hồn đao pháp, thật sự ác độc cực độ!

"Hừ!" Công Tôn Nhất Hạ hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đã đã biết chân tướng, lão phu nói thẳng, lão phu dạy ngươi công phu là giả, thí nghiệm đao pháp là thật, chỉ là nếu không phải là lão phu dạy ngươi Phệ Hồn đao pháp, công lực của ngươi sao lại tiến bộ thần tốc như thế đây? Lại nói, ngươi cần phải cảm tạ ân huệ lão phu đối với ngươi."

"Ngươi thúi lắm!" Ta nổi giận, "Ngươi nói hay quá, nếu không phải là Kim Nguyên Bảo mạng lớn, sớm biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ giống ngươi rồi!"

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nha đầu này lá gan thật là không nhỏ!" Công Tôn Nhất Hạ trợn mắt nhìn ta một cái, "Đừng tưởng rằng có người cứu ngươi, ngươi sẽ không chết, thiên hạ này to lớn, còn chưa có người lão phu không giết được. Tiểu tử cuồng vọng, tự cho là học một chút bề mặt, là có thể đấu cùng lão phu sao? Hôm nay lão phu sẽ cho các ngươi coi một chút, cái gì mới là Phệ Hồn đao pháp chân chính, để cho hai ngươi chết được nhắm mắt!" Đang nói chuyện, trong sơn động chợt không giải thích được cuồng phong gào thét, đất đá bay mù trời, cho người ta không mở mắt ra được.

"Cẩn thận." Hỗn loạn, Kim Nguyên Bảo mang ta lui về phía sau một chút, rồi sau đó cầm đao tung người nhảy một cái, đánh nhau cùng Công Tôn Nhất Hạ.

Trước ở đại hội võ lâm, ta đã thấy Kim Nguyên Bảo đánh nhau cùng rất nhiều người, chưa từng quá lo lắng cho cậu ta, nhưng giờ phút này đối thủ của cậu ta không phải những võ lâm nhân sĩ hào nhoáng bên ngoài kia, mà là Công Tôn Nhất Hạ trong truyền thuyết, thanh Phệ Hồn đao trong tay ông ta chẳng khác nào có sinh mệnh, từng chiêu thức, đều dồn người vào chỗ chết, hung hiểm cực kỳ.

"Kim Nguyên Bảo, ngươi cẩn thận!" Ta không giúp được cái gì, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.

Đầu tiên, hình như Kim Nguyên Bảo còn có thể chống lại mấy chiêu của Công Tôn Nhất Hạ, nhưng dù sao lão hồ ly kia kinh nghiệm phong phú, dần dần, cuối cùng ta cảm thấy Kim Nguyên Bảo một mực phòng thủ, mà thế công của Công Tôn Nhất Hạ lại càng ngày càng kịch liệt, ép Kim Nguyên Bảo lui về sau vài bước.

"Tiểu tử, dù Kỳ Lân đao của Kim gia ngươi lợi hại hơn nữa, cũng không thể là đối thủ của Phệ Hồn đao, nạp mạng đi!" Công Tôn Nhất Hạ nói xong, một đao muốn đâm tới Kim Nguyên Bảo .

"A!" Ta hét ầm lên, lại thấy Kim Nguyên Bảo linh hoạt kéo ra một đao, chống đỡ thế công của Phệ Hồn đao, phiến đá dưới chân cũng bị làm vỡ nát.

"Tiểu tử ngươi quả nhiên tiến bộ thần tốc, lão phu không thể không thừa nhận ngươi và Liệt nhi của ta đều có thiên phú, là một nhân tài hiếm có, cho nên ta càng không thể để cho uy hiếp như ngươi sống trên cõi đời này, ta muốn nhìn một chút, ngươi còn ngăn được nổi đao thứ hai của lão phu hay không. . . . . . A!" Công Tôn Nhất Hạ còn chưa nói hết, liền bị ta ném đá vụn đất cát vào mặt, cả kinh liên tiếp lui về phía sau vài bước.

Ta mới không có thời gian nói nhảm như Công Tôn Nhất Hạ đâu, trước ở trên võ lâm đại hội thấy nhiều trận tỷ võ như vậy, kinh nghiệm duy nhất của ta là, muốn thắng phải nhanh, chính xác, hung ác, lên đài nhiều lời vô ích, thường thường chính là không thắng được, thời gian mới chính là mấu chốt.

"Đi mau!" Thừa dịp Công Tôn Nhất Hạ phân tâm, Kim Nguyên Bảo kéo ta liền đi.

"Chờ một chút, còn có Công Tôn Liệt!" Ta dừng bước.

Cùng lúc đó, Công Tôn Nhất Hạ ở phía sau đã lau cát đá trên mặt, cầm đao đánh về phía ta: "Con nhóc, dám can đảm đánh lén lão phu, lão phu liền thành toàn ngươi cho ngươi chết trước!"

"Cẩn thận!" Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Kim Nguyên Bảo một tay đẩy ta ra, mà chính cậu ta bởi vì không tránh kịp bị một đao đâm thương cánh tay, máu tươi chảy ròng ròng.

Lúc ấy ta điên rồi, ôm chặt lấy hông của cậu ta: "Ta không đi! Kim Nguyên Bảo ngươi là tên khốn kiếp, ngươi đã mất tích một lần rồi, đừng nghĩ mất tích lần thứ hai, hôm nay dù là chết, ta cũng ở chỗ này chết cùng ngươi, đời này ngươi đừng mơ tưởng bỏ lại ta!"

"Chớ dại dột, đi cho ta!" Cậu ta dùng lực đẩy tay của ta ra, máu trên cánh tay chảy đến trên tay ta, đỏ thẫm mà nóng bỏng.

"Ít ở đây sinh ly tử biệt đi, hai ngươi ai cũng không đi được, hôm nay lão phu sẽ cho các ngươi cùng xuống hoàng tuyền!" Công Tôn Nhất Hạ chợt ngưng thế công, cầm Phệ Hồn đao chỉ lên đỉnh đầu, quanh người ông ta chợt nổi lên một hồi cuồng phong, lực lượng to lớn khiến sơn động đều lay động theo, trong vòng vây cát đá, truyền đến giọng hả hê của ông ta, "Mới vừa rồi cũng chỉ là vui đùa một chút, hiện tại mới thật sự là tầng 10 Phệ Hồn đao pháp, hôm nay lão phu để cho các ngươi mở rộng tầm mắt, cũng không uổng hai ngươi chết dưới Phệ Hồn đao!"

Lão ta nói như vậy, Phệ Hồn đao chợt phát ra một ánh sáng màu đỏ mãnh liệt, ta chưa từng thấy qua cục diện như vậy, cả người đều ngây dại, chỉ cảm thấy quanh thân nóng lên, Kim Nguyên Bảo đã ôm ta vào trong lòng.

"Chết chung với ta, ngươi hối hận không?" Cậu ta hỏi ta.

"Hối hận là con cún!" Ta kiên định nói.

"Tốt." Cậu ta cười cười, ôm ta thật chặt, "Sở Tiểu Bắc, ta thích nàng."

"Cái gì?" Gió quá lớn, ta không có nghe rõ, nghĩ hỏi nữa, mắt chợt bị che lại.

Bàn tay Kim Nguyên Bảo ấm áp đặt lên hai mắt của ta, hình như dẫn ta vào một thế giới khác, tất cả uy hiếp kinh khủng chung quanh trong phút chốc bị cách ly, tinh thần của ta bình tĩnh lại, chốc lát giống như vĩnh hằng, quá khứ giữa chúng ta đều hiện lên ở trước mắt của ta:

Lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên cãi vã, lần đầu tiên ta khi dễ cậu ta, lần đầu tiên chiến tranh lạnh, lần đầu tiên vẽ con rùa đen trên lưng cậu ta, lần đầu tiên cậu ta cởi truồng bị ta đuổi chạy loạn khắp sân, lần đầu tiên đỏ mặt, lần đầu tiên dắt tay, lần đầu tiên hôn, lần đầu tiên khóc vì cậu ta. . . . . . Thì ra là trong lúc vô tình, giữa ta và cậu ta đã có nhiều kỉ niệm không cách nào dứt bỏ như vậy.

Mẹ ta bảo nếu như gặp người trong lòng sẽ phải giữ chặt lấy, giờ phút này đối mặt cái chết, tay của ta không muốn buông ra, nếu như vậy chính là kết cục, có lẽ cũng rất hạnh phúc, ta ngốc nghếch nghĩ.

Lúc ta chuẩn bị xong tất cả nghênh đón cái chết, Công Tôn Nhất Hạ đang vận công chợt rên lên một tiếng, ngưng thế công. Nghe được động tĩnh, ta vội vàng đẩy tay Kim Nguyên Bảo ra, nhìn thấy Công Tôn Liệt hôn mê chẳng biết tỉnh lại lúc nào, khó khăn đứng ở sau lưng cha, chậm rãi thu hồi chưởng phong.

"Liệt Nhi. . . . . . Con. . . . . . Vì sao con muốn giúp người ngoài?" Công Tôn Nhất Hạ phun ra một ngụm tiên huyết, quỳ một gối xuống ở trên mặt đất, thái độ vừa giận vừa sợ.

"Cha, thật xin lỗi!" Nói xong câu đó, Công Tôn Liệt bị trọng thương rốt cuộc chống đỡ không nổi ngã trên mặt đất.

"Công Tôn Liệt!" Ta hô to muốn xông lên, bị Kim Nguyên Bảo kéo lại.

"Đừng đi qua, nguy hiểm!"

Giờ phút này, Công Tôn Nhất Hạ đã bởi vì con trai phản bội đánh mất thần trí, chỉ thấy hai mắt đỏ bừng, Phệ Hồn đao chống đỡ chậm rãi đứng lên, bão cát chung quanh lại nổi lên, cuồng bạo hơn vừa rồi gấp mấy lần, ông ta cuồng loạn khàn khàn giọng kêu: "Ta muốn giết chết các ngươi! ! !"

"Cha, bỏ qua cho bọn họ đi, van xin người. . . . . ." Công Tôn Liệt dùng hết chút sức lực cuối cùng, ôm thật chặt lấy hai chân cha, "Chỉ cần cha chịu bỏ qua cho bọn họ, hài nhi liền nguyện ý lưu lại cùng cha tu luyện Phệ Hồn đao pháp. . . . . . Trọng chấn Ngự Phong sơn trang. . . . . ."

"Khốn kiếp! Bí mật Phệ Hồn đao không thể mang ra khỏi nơi này, ngươi buông ra cho ta!" Công Tôn Nhất Hạ giết đỏ cả mắt rồi, đã sớm chẳng phân biệt được thân sơ, thế mà lại đánh một chưởng lên con trai của mình, cùng lúc đó, càng ngày càng nhiều đá vụn từ đỉnh rớt xuống, hình như cái sơn động này lúc nào cũng có thể sụp đổ .

"Bọn họ sẽ không nói ra đâu, đi mau. . . . . ." Giọng Công Tôn Liệt yếu đuối truyền đến, hai mắt của ta đã ươn ướt.

"Ta không đi, trừ phi ngươi cùng đi với chúng ta!" Ta kêu khóc, lại bị Kim Nguyên Bảo không chút lưu tình kéo đi ra ngoài.

"Các ngươi đi thôi. . . . . . Ta sẽ không bỏ Ngự Phong sơn trang. . . . . . Bỏ cha ta . . . . . . Đi mau. . . . . ."

"Ta không đi! Ta không đi! Ta không. . . . . ." Ta khóc rống lên, chợt trước mắt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

"Không cần khóc vì ta, vĩnh viễn không cần. . . . . ." Đây là câu nói cuối cùng của Công Tôn Liệt ở trong đầu ta, sau đó rất nhiều ngày đêm, ta hồi tưởng lại những lời này, vẫn sẽ không ngừng thương tâm khổ sở, ta đã từng tổn thương hắn, thế nhưng hắn một lần lại một lần xả thân cứu ta, phần ân tình này ta vốn nên dùng tính mạng để trả lại, nhưng đến cuối cùng ta còn bỏ hắn một người cô độc ở lại huyệt động tối đen đó, tung tích không rõ, sống chết không biết.

Thật xin lỗi, Công Tôn Liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.