Thiếu Hiệp Lấy Ta Được Không

Chương 4: Chương 4




Ta thường hỏi cha ta, Vô Đạo đường rốt cuộc là làm gì, cha ta nói cho ta biết, đó là bắt người xấu.

Người xấu, ta đương nhiên biết, cả nhà Tiền viên ngoại bọn họ đều là người xấu, bao gồm con chó kia nhà bọn họ, tất cả đều xấu xa đến tận xương rồi, chỉ biết khi dễ người khác.

Cho nên ta liền hỏi cha ta, tại sao ông không bắt Tiền viên ngoại? Mà cha ta lại cười với ta, ông vuốt đầu ta nói cho ta biết, "So với người xấu chân chính, Tiền viên ngoại xách dép cũng không được cho bọn chúng."

Kỳ quái, rốt cuộc muốn xấu thành cái dạng gì, mà có thể so với nhà Tiền viên ngoại còn xấu hơn?

Sau đó có một lần, mẹ ta mang ta đi gặp Kỷ phụ thân, ta thấy mẹ ta len lén lau nước mắt, liền hỏi cha ta, mẹ ta sao vậy? Cha ta nói cho ta biết, Kỷ phụ thân của ta chính là bị người xấu làm hại chỉ có thể nằm ở trong đống đất không ra được.

Ta biết rõ rồi đặc biệt tức giận, thì ra là người xấu là như vậy, không trách được cha ta nói Tiền viên ngoại không đủ xấu. Vì vậy ta quyết định, về sau trưởng thành muốn giống cha ta, bắt cái hết bọn người xấu kia lại, không để cho bọn họ xuất hiện hại người.

Nghe lời của ta xong, cha ta cười, ông vuốt đầu của ta nói: "Đứa nhỏ ngốc, một cô gái đánh đánh giết giết nhìn không hay."

Khó coi? Không được! Tuyệt đối không được! Vì vậy ta liền hỏi cha ta: "Phụ thân, như thế nào mới có thể vừa bắt người xấu, mà lại đẹp mặt?"

"Bé ngốc, cái này còn không đơn giản." Cha ta nhẹ nhàng bắn hạ trán của ta, cười híp mắt nói: "Chỉ cần giống như mẹ ngươi, gả tướng công có thể bắt người xấu là được rồi."

Ta chợt hiểu hiểu ra.

Cái này không phải là giống ta thâu tóm sau màn? Cha ta thật nhìn xa trộng rộng! Ta quyết định, ta muốn gả cho một người giống cha ta, một nam nhân có thể bắt người xấu, như vậy mỗi ngày ta liền thật xinh đẹp sai bảo hắn ta đi bắt người xấu.

Nhưng là, rốt cuộc tuýp đàn ông như thế nào có thể bắt người xấu đây? Ta hỏi cha ta, cha ta không để ý tới ta, cười ha hả chạy đi nói luyên thuyên cùng mẹ ta, sau đó hai người liền cười ta, cười đến ta đều ngượng ngùng hỏi bọn họ.

Hừ! Không nói cho ta liền thôi, ta có thể đi hỏi người khác.

Vì vậy ta đi hỏi Đầu To, nhưng kia tiểu tử thật là không biết xấu hổ, run một thân thịt béo, hả hê nói là hắn có thể bắt người xấu.

Ta nhổ vào! Hắn ta như vậy còn bắt người xấu được sao, đến chó nhà Tiền Đa Đa cũng không chạy nổi, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem hình dạng của mình! Ta tức giận liền uy hiếp hắn ta, nếu lại không nói thật, tìm Kim Nguyên Bảo đánh hắn.

Hắn ta vừa nghe sợ đến cặp chân cũng run run, mau nói cho ta biết: "Võ Lâm Minh Chủ Minh Chủ có thể bắt người xấu, "

"Võ Lâm Minh Chủ là vật gì?" Có thể bắt người xấu, có thể làm tướng công?

"Ngươi đây cũng không hiểu!" Đầu To khinh bỉ nhìn ta một cái, tỏ vẻ thần bí nói cho ta biết, "Võ Lâm Minh Chủ chính là Minh Chủ Võ Lâm!"

Choáng nha! Ngươi cho ta kẻ ngu à? Chờ hắn ta vừa đi ta liền đi tìm Kim Nguyên Bảo tố cáo hắn ta, từ đó về sau hắn ta cũng không dám xem thường ta nữa.

Chờ Kim Nguyên Bảo đánh cho Đầu To lăn một vòng trốn trở về nhà, ta liền hỏi cậu ta Võ Lâm Minh Chủ rốt cuộc là cái gì. Lúc đó cậu ta đang luyện đao, chuôi kia đao là tổ truyền nhà Kim bá bá, trên mặt đao màu bạc có khắc một đôi Kỳ Lân, dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh.

Chờ ta hỏi xong vấn đề, cậu ta cầm đao sửng sốt một hồi lâu, mới nói, "Võ Lâm Minh Chủ chính là người lớn nhất võ lâm."

"Vậy võ lâm là cái gì?"

"Võ lâm chính là nơi có người biết võ công trên giang hồ, nơi đó có rất nhiều môn phái, đôi khi bọn họ hợp lại cùng nhau tỷ võ, người nào công phu cao người đó liền có thể làm Minh Chủ."

"Giang hồ là cái gì?"

"Giang hồ và võ lâm không khác biệt lắm."

"Vậy tại sao không gọi giang hồ Minh Chủ?"

"Sở Tiểu Bắc, ngươi bới móc ta sao?"

Thôi đi! Rõ ràng là không biết, còn trừng ta, tiểu tử Kim Nguyên Bảo này thật nhỏ mọn!

"Chỉ cần công phu là có thể làm Minh Chủ sao?"

"Cũng không hoàn toàn! Minh Chủ trừ công phu cao còn phải tâm địa tốt, trừ bạo giúp kẻ yếu, có thể thống lĩnh võ lâm quần hùng." Lúc Kim Nguyên Bảo nói lời này ngẩng đầu nhìn chân trời, hai con ngươi sáng trong suốt.

Ta nóng nảy, chẳng lẽ cậu ta cũng muốn gả cho Võ Lâm Minh Chủ? Không được, Võ Lâm Minh Chủ là của Sở Tiểu Bắc ta, ai cũng không cho giành! Cho nên ta quyết định bóp chết ý tưởng của loại người nguy hiểm như cậu ta từ trong trứng nước, "Trước tiên nói rõ, không cho ngươi cùng ta giành Võ Lâm Minh Chủ!"

Kim Nguyên Bảo lấy làm kinh hãi, "Ngươi muốn làm Võ Lâm Minh Chủ?"

Ai muốn làm thứ đó? Ta khinh bỉ liếc mắt nhìn Kim Nguyên Bảo, sau đó tuyên bố, "Ta muốn làm nữ nhân của Võ Lâm Minh Chủ!"

Rầm, đao trong tay Kim Nguyên Bảo thế nhưng rơi trên mặt đất, ánh đao chiếu vào mắt của ta.

"Ta không cho ngươi làm nữ nhân của Võ Lâm Minh Chủ!" Cậu ta nghiêm mặt nói.

Quả nhiên! Cậu ta cũng muốn gả cho Võ Lâm Minh Chủ!

Ta nổi giận, ta là ai? Sở Tiểu Bắc của trấn Bạch Vân! Kim Nguyên Bảo cái tiểu tử thúi này lại dám cùng Sở Tiểu Bắc ta giành Võ Lâm Minh Chủ! Chán sống hay sao? Cho nên, ta mở miệng trách móc hướng cậu ta thị uy, "Ta chính là phải làm nữ nhân của Võ Lâm Minh Chủ, ta liền làm! Ta liền làm! Xem ngươi làm gì được ta?"

Không ngờ Kim Nguyên Bảo thế nhưng sắc mặt trầm xuống, "Sở Tiểu Bắc, ngươi thật là ngu ngốc!" Sau đó đầu cậu ta cũng không quay lại chạy đi, liền đao trên đất đều quên nhặt.

Ta sửng sốt thật lâu mới lấy lại tinh thần, chợt tỉnh táo lại, cậu ta thế nhưng mắng ta ngu ngốc? Kim Nguyên Bảo lại dám mắng ta ngu ngốc?

Ngày ấy, tiên sinh dạy một câu nói —— ăn khế trả vàng. Cái này không dạy cũng biết, nhất định là nói, người ta dội ngươi một giọt nước, ngươi phải dội người ta cả mặt toàn nước.

Cho nên ta nhặt đao trên đất, rẽ vào hai ngõ hẻm đến nhà Kim bá bá, ta nói: "Lúc Kim Nguyên Bảo cầm đao đào hang rắn, đao bị rơi xuống."

Vạn vạn không ngờ, đêm hôm ấy, Kim bá bá luôn luôn tốt tính thế nhưng cầm roi quất Kim Nguyên Bảo.

Khi Đầu To nói cho ta biết chuyện này, ta quả thật không thể tin được đây là sự thực. Nhưng Đầu To nói sinh động như thật, ta không tin cũng không được."Ta cảm thấy, Kim Bộ Đầu nhất định là hù dọa người, roi của ông khẳng định chỉ nhỏ như sợi tóc vậy, nếu không làm sao Kim Nguyên Bảo có thể kêu cũng không có kêu. . . . . . Ai u!"

Không đợi Đầu To nói xong, ta liền hung hăng đạp cậu ta một cái, "Ngươi biết cái gì! Nhà Kim Nguyên Bảo chỉ có một cây roi, to bằng ngón tay!"

Ta vừa vội vừa hối hận, hối hận không nên bởi vì tức giận nhất thời nói láo với Kim bá bá, làm hại Kim Nguyên Bảo vô duyên vô cớ bị một trận roi, tất cả đều là lỗi của ta. Nghĩ như vậy, ta một hơi chạy tới nhà Kim Nguyên Bảo, ba ba gõ cửa.

Là Kim bá mẫu mở cửa, mắt của nàng hồng hồng, hiển nhiên khóc thật lâu. Ta chột dạ nói cho nàng biết, ta là tới tìm Kim Nguyên Bảo, nàng chỉ chỉ phòng của Kim Nguyên Bảo, "Nó đang bên trong, đi vào cẩn thận một chút, đừng đụng của vết thương của nó."

Ta nhẹ chân nhẹ tay đẩy ra cửa phòng Kim Nguyên Bảo, phòng của cậu ta không lớn, chỉ có một cái giường, so với cái phòng hai gian của ta sạch sẽ hơn nhiều, cả căn phòng tràn đầy một mùi thuốc khó ngửi. Ta liếc mắt liền thấy Kim Nguyên Bảo nằm lỳ ở trên giường, trên lưng từng vệt xanh tím xen lẫn vết máu, khiến người xem trong lòng run sợ. Kim bá bá đã xuống tay nặng đến cỡ nào chứ? Ta nghĩ đến lúc trước mẹ ta dùng chổi lông gà đánh ta hai cái, ta đều có thể đau khóc, đừng nói là roi lớn như vậy.

Đều là lỗi của ta, tất cả đều là ta hại cậu ta, nghĩ như vậy lỗ mũi của ta đau xót, không tự chủ sẽ khóc lên.

Tiếng vang kinh động Kim Nguyên Bảo đang nằm trên giường, cậu ta quay đầu nhìn lại là ta, vội vàng giùng giằng bò dậy từ trên giường, ngoài miệng nói: "Ngươi ngươi ngươi đừng tới đây! Ta ta ta không có mặc y phục. . . . . . A!" Khi đang nói chuyện khẽ động vết thương, đau đến cậu ta kêu nhỏ một tiếng, lập tức lại cắn hàm răng thật chặt.

Lúc này còn cậy mạnh! Ta lau khóe mắt một cái, đi tới, dễ dàng liền ấn cậu ta xuống, nói: "Ngươi đừng lộn xộn, ngoan ngoãn nằm sấp xuống cho ta!"

Hình như cậu ta còn muốn giãy giụa, bất đắc dĩ thương thật sự là quá nặng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là theo ý ta, không nói tiếng nào nằm lỳ ở trên giường, nhìn qua giống như là tức giận.

Mặc dù rất buồn bực như vậy, nhưng ta hại cậu ta thành ra như vậy, cậu ta tức giận cũng là việc nên làm. Nghĩ được như vậy, ta móc từ hông ra Kim Sang Dược mới trộm được từ chỗ cha Đầu To. Nghe Đầu To nói, thuốc này là độc môn bí truyền, so "tả thiên tả" còn đắt hơn, mười lượng bạc mới được một chai.

Thuốc quý thế này lại rất khó ngửi, ta nín thở, quệt chút thuốc mỡ bôi lên lưng Kim Nguyên Bảo, vừa mới đụng phải lưng của cậu ta, chỉ thấy cả người cậu ta run lên, chợt hỏi: "Ngươi làm gì đấy?"

"Ta có thể làm gì? Đương nhiên là bôi thuốc cho ngươi!" Ta giơ giơ bình trong tay lên. Nếu không phải là bởi vì đã làm sai chuyện, bản tiểu thư mới sẽ không bớt làm cao bôi thuốc cho ngươi đâu. Hừ!

"Ta. . . . . . Ta tự mình bôi thôi." Cậu ta chợt lắp bắp, giùng giằng lại muốn đứng lên.

"Tự cái đầu ngươi!" Ta ấn chặt cậu ta, "Ngươi liên tục nâng cũng không đứng dậy nổi, còn tự mình bôi thuốc được à? Ngoan ngoãn nằm cho ta, nếu không cẩn thận ta hôn ngươi."

Lời này thật linh, Kim Nguyên Bảo lập tức bất động, tùy ta bôi thuốc cho cậu ta.

Ta thận trọng bôi thuốc vào vết thương của cậu ta, cảm thấy lưng của cậu ta buộc thật chặt, mặt vẫn chôn ở trong gối nằm, chắc là đau cực kỳ. Nhìn bộ dáng này, lòng của ta lập tức mềm, cảm giác áy náy lần nữa xông lên đầu, nhẹ giọng hỏi: "Như thế nào? Có phải là đã đỡ đau rồi hay không?"

Cậu ta vẫn vùi mặt ở trong gối như cũ, hơi gật hai cái, coi như là đồng ý.

"Ta biết ngay thuốc của cha Đầu To là thuốc tốt!"

"Ngươi lại trộm thuốc nhà Trương đại phu?" Cậu ta ngẩng đầu lên, mặt bị gối đầu ngạt thở đến hồng hồng.

"Ai nói ta trộm? Là . . . . . Là Đầu To tự nguyện cho ta!" Nói trộm thật khó nghe nha? Đây chính là Đầu To bị ta đá hai phát xong đã chủ động cho ta, là tự nguyện!

"Thật?" Ánh mắt Kim Nguyên Bảo nhìn ta có chút hoài nghi.

Vì che giấu chột dạ, ta lập tức phóng đại âm thanh, "Ngươi không tin ta? Ta có ý tốt tới bôi thuốc cho ngươi, sao ngươi có thể không tin ta chứ? Ngươi không tin ta, ta sao có thể bôi thuốc cho ngươi? Ta không bôi thuốc cho ngươi làm sao ngươi có thể khỏi được? Ngươi không khỏe lại muốn trách ta, ta chính là. . . . . ."

"Được rồi được rồi, ta tin ngươi được chưa?" Kim Nguyên Bảo thở dài, bất đắc dĩ nhìn ta.

Hai chúng ta cứ như vậy ngươi nhìn ta, ta nhìn vào ngươi, nhìn một lúc lâu, ai cũng không nói lời nào. Trong phòng chợt trở nên yên tĩnh, ngón tay thoa thuốc của ta lơ lửng giữa không trung, thuốc mỡ ngấm vào đầu ngón tay, man mát lành lạnh.

Qua một lúc lâu, ta rốt cuộc cắn môi một cái, quay mắt đi, nhẹ nói câu: "Thật xin lỗi. . . . . ." Đây chính là lần đầu tiên Sở Tiểu Bắc ta nói xin lỗi người ta, vừa mở miệng đã cảm thấy đặc biệt ngại ngùng, nhưng là lời nói cũng đã nói ra khỏi miệng, ta vẫn là quyết định nhắm mắt tiếp tục. Ta nói: "Đều là ta không tốt, lừa cha ngươi nói ngươi cầm đao đào hang rắn, mới làm hại ngươi bị cha ngươi. . . . . Chỉ là, nếu là ta biết rõ cha ngươi biết sẽ đánh ngươi, ta chắc chắn sẽ không nói, ta không phải cố ý. . . . . ."

"Thôi." Kim Nguyên Bảo chợt cắt đứt lời ta..., ta ngạc nhiên nhìn lại, mặt của cậu ta đỏ một chút, cúi đầu nói: "Ngươi không phải đau lòng, thật ra thì ta cũng có lỗi, không nên bỏ lại đao tổ truyền. . . . . ."

Ta hiểu biết rõ cậu ta là an ủi ta, nhưng cậu ta như vậy đổ trách nhiệm trên đầu mình, ta ngược lại còn áy náy hơn."Không được, ta muốn đi nói cho Kim bá bá, đều là ta sai!"

Tay, chợt bị kéo lại.

"Ngươi đừng đi, nếu cha ta biết là đánh nhầm ta, thể nào cũng sẽ áy náy."

"Nhưng là ta hại ngươi, ta phải bồi thường!" Ta kiên trì.

"Nếu như ngươi thật muốn bồi thường ta. . . . . ." Kim Nguyên Bảo trầm mặc một hồi, chợt nhìn ta chằm chằm, rất nghiêm túc nói, "Vậy ngươi cũng đừng đi tìm Võ Lâm Minh Chủ, được không?"

Võ Lâm Minh Chủ? Ta sửng sốt một hồi lâu mới rõ ràng, thì ra là tiểu tử này vẫn nhớ mãi không quên chính là Võ Lâm Minh Chủ! Xem ra cậu ta thật là rất muốn gả cho Võ Lâm Minh Chủ. Mặc dù đồ Sở Tiểu Bắc ta muốn chưa từng không có được, nhưng là lần này đúng là ta thật có lỗi với Kim Nguyên Bảo trước, coi ta như bồi thường cậu ta.

"Được rồi, nếu như ngươi thật ưa thích Võ Lâm Minh Chủ như vậy, ta liền tặng cho ngươi là được." Ta nói.

"Ai nói ta thích Võ Lâm Minh Chủ hả?" Mặt Kim Nguyên Bảo cũng nhíu lại rồi.

Ta không hiểu nhìn Kim Nguyên Bảo, "Nếu ngươi không thích Võ Lâm Minh Chủ, cùng ta tranh giành làm gì?"

"Ngươi. . . . . ." Kim Nguyên Bảo nín một lúc lâu, mới nói, "Sở Tiểu Bắc, ngươi thật là đần đến không có thuốc chữa!"

Lại mắng ta đần?

Ta lại bị cậu ta chọc giận, đối cậu ta tốt cũng không biết điều, lại còn mắng ta đần, thật là quá đáng! Nếu như vậy, ta quyết định thu hồi cam kết, Võ Lâm Minh Chủ ta nhất định phải gả!

"Kim Nguyên Bảo, ngươi chờ đi! Ta nhất định sẽ nắm Võ Lâm Minh Chủ trong lòng bàn tay, đến lúc đó xem ngươi còn dám nói ta đần hay không!" Nói xong, ta bỏ lại bình thuốc, đi từ từ chạy ra khỏi gian phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.