Thiếu Hiệp Lấy Ta Được Không

Chương 53: Chương 53




Editor: Serena Nguyen

"Cha, con nhớ cha muốn chết!" Cha ta ôm ta xuất cung, ta vòng tay qua cổ cha ta, có chết cũng không chịu buông tay.

"Nha đầu ngốc, cha cũng nhớ con." Cha ta cười hì hì, khiến cung nữ thái giám đi ngang qua mê đắm đến chân cũng mềm nhũn.

Ta vui vẻ dùng sức cọ mặt vào cổ cha ta, cọ xát một lát lại cảm thấy không đúng, bĩu môi hỏi "Nhưng cha, cha đã nhớ con như vậy, tại sao trễ như vậy mới đến cứu con? Nếu cha lại trễ một bước nữa, người có thể sẽ không thấy được nữ nhi bảo bối của người nữa rồi!"

"Đây không phải là gặp được sao? Con yên tâm, có cha ở đây, cùng lắm là để cho con chịu khổ một chút, sẽ không để cho con chết." Cha ta tiếp tục cười híp mắt.

Ta lại nghi ngờ: "Không đúng, cha."

"Tại sao không đúng?" Cha ta nhíu mày hỏi.

"Làm sao người có thể bảo đảm con chết không được chứ, vì gặp Tuấn Hiền vương, con chính là cửu tử nhất sinh đó. . . . . . Chẳng lẽ, người sớm biết con sẽ xảy ra chuyện?"

"Cha làm sao biết được chứ." Cha ta nụ cười thật là chột dạ.

Ta lập tức không bình tĩnh, ta hỏi: "Cha, tại sao người đến đúng lúc như vậy, con mới vừa nói xong điều kiện cùng Tuấn Hiền vương, cha liền xuất hiện rồi, gặp qua kịp thời, nhưng chưa từng thấy kịp thời như cha."

"Vậy sao, chỉ có thể nói là bởi vì cha con liệu sự như thần."

"Không đúng!" Ta cắt đứt ông, "Cha đừng mơ tưởng gạt con, nhất định là cha đã sớm tới rồi đúng hay không? Sẽ không phải là thấy con bị thương rồi chứ? Cha đối với thân nữ nhi của mình cũng thấy chết mà không cứu! Oa. . . . . ." Ta càng nói càng đau lòng, lớn tiếng khóc, "Cha, cha không có lương tâm, thân nữ nhi mà cha cũng hãm hại, nếu mẹ con biết cha đối xử với con như vậy, nhất định sẽ phạt cha quỳ bàn giặt, ta thật sự là xui xẻo, có người cha như này, mẹ không biết nhìn người, mệnh ta và mẹ ta thật là khổ . . . . . ."

Cung nữ thái giám bên cạnh thấy ta khóc như vậy, đều trợn tròn mắt, bàn luận xôn xao.

Cha ta gương mặt anh tuấn, tươi cười giả dối, rốt cuộc không nén được giận: "Đừng khóc, nhỏ giọng một chút, chúng ta còn chưa có ra khỏi hoàng cung!"

Ta không quan tâm, ta tiếp tục khóc, vừa khóc vừa mắng, nói hết chuyện mẹ ta phạt cha ta quỳ bàn giặt, ngủ thư phòng, nói đến ra khỏi hoàng cung. Đến đây một đời anh của cha ta bị ta hủy sạch sẽ, trong hoàng cung không còn truyền thuyết Sở đại nhân anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng nữa, chỉ lưu lại một chuyện cười sợ vợ, truyền miệng, càng truyền càng thái quá. Dĩ nhiên những chuyện này đều là chuyện sau khi cha ta quy ẩn, tạm thời không đề cập tới.

"Con gái à, cha thật sự là uổng công nuôi con!" Sau khi rời khỏi hoàng cung, cha ta mặt ảo não.

"Cha ơi là cha, con nhất định là do cha nhặt được!" Ta đáp lại ông một câu.

"Nhặt được cũng tri kỉ hơn con, con quả thực là mua đậu hũ được tặng!"

"Tặng thì thế nào? Tặng thì không phải là con gái cha à? Thế mà cha có thể nhẫn tâm gài bẫy đứa con duy nhất của cha!" Ta căm tức nhìn cha ta.

"Ai nói cha chỉ có mình con là hài nhi?" Cha ta chợt hả hê.

Cái gì? Ta sửng sốt một chút: "Cha, cha nói cái gì?"

"Con đi rồi, mẹ con sinh cho con một đệ đệ, tiểu tử kia cực kì ngoan, không như con vừa ra đời đã khóc nháo bướng bỉnh không ngủ được."

Ta kinh hãi: "Cha nói đùa sao, con mới đi bao lâu đây, làm sao mẹ con có thể sinh em trai chứ?" Một cảm giác nguy cơ to lớn tự nhiên sinh ra trong lòng ta.

"Con còn không biết xấu hổ nói mình đi không bao lâu? Chính con tự suy nghĩ một chút, vừa đi này, là đi bao lâu rồi?"

Chuyện này. . . . . . Ta đếm đầu ngón tay tính nửa ngày, hình như, giống như, đại khái, có lẽ. . . . . . Hơn nửa năm? Thì ra là bất tri bất giác ta rời khỏi trấn Bạch Vân đã lâu như vậy, không trách được gần đây cứ nhớ trấn Bạch Vân, nhớ tới cha mẹ, liền nằm mộng cũng nhớ.

Chỉ nghe cha ta thở dài: "Ai, sinh nữ nhi chính là thảm, cha mẹ khổ khổ cực cực nuôi lâu như vậy, đi ra ngoài cũng không biết đường trở lại, mấy ngày nữa có tướng công, thì càng giống như bát nước đổ đi, thu cũng không thu về được rồi. May mắn mẹ con lại sinh con trai, nếu sinh con gái nữa, làm sao bây giờ chứ. . . . . ."

"Cha!" Ta nổi giận, "Người vẫn đang nói tiếng người sao? Nhi tử có gì tốt, con là con gái cha, đời này cha cũng đừng mơ bỏ con, con muốn ở nhà cùng cha cùng mẹ một đời!"

"Vậy con không có ý định lập gia đình?" Cha ta hỏi ta.

Ách. . . . . . Không thể nói như thế đúng không, ta cúi đầu, có chút đỏ mặt.

"Cha lại nghe nói, con ở phủ Thừa Tướng ngủ chung giường cùng Kim Nguyên Bảo."

"Cha, cha đừng nghe bọn họ nói lung tung! Đây hoàn toàn là bịa đặt, là bịa đặt!" Chột dạ, nói dối.

"Cha còn nghe nói, hai người ở trên giường. . . . . ."

"Cha!" Ta cắt đứt lời cha ta nói, nhanh chóng nước mắt tràn ra, đây là cha ruột ư, tuyệt đối không phải, hu hu hu. . . . . .

"Khụ khụ." Cha ta hắng giọng một cái, "Nha đầu thối lại khóc, cha cũng không nói gì, đừng khóc, con không muốn gả cho Kim Nguyên Bảo, cha từ chối hộ con, đi tìm người trong sạch khác."

"Oa!" Ta khóc thảm hại hơn rồi.

"Vậy rốt cuộc là con có gả hay không?"

"Gả. . . . . . Hu hu hu. . . . . ." Ta gả vẫn không được sao, cứ nhất định bắt ta nói ra mới được ư, cha ta hư quá đi, ta cùng mẹ ta còn có đệ đệ ta không muốn thừa nhận, mệnh thật là khổ!

Tuấn Hiền vương không có nuốt lời, không bao lâu sau khi cha ta dẫn ta rời cung, triều đình liền chiêu cáo thiên hạ, Gia Cát Hoành trong sạch, đặc xá Ngự Phong sơn trang và các môn phái, cũng phóng thích tất cả phạm nhân bị bắt ra ngoài.

Ta mang theo vết thương trên người, dưới sự phản đối mãnh liệt của cha ta, len lén chạy ra khỏi phủ Thừa Tướng, đến cửa Tông Nhân phủ chờ đón Kim Nguyên Bảo, chưa từng nghĩ đợi hơn nửa ngày, tất cả mọi người đi ra, duy chỉ có Kim Nguyên Bảo, đến bóng dáng cũng không thấy.

Thấy ta dài cổ nhìn chung quanh, Thanh Sơn cười hết sức bỉ ổi: "Chưởng môn, ngài là đang tìm người nào vậy?"

"Không có chuyện của ngươi, tránh ra!" Ta trừng mắt liếc cậu ta một cái.

"Chưởng môn, người ngài muốn tìm cũng không ở chỗ này." Cậu ta tiếp tục hèn hạ ti tiện nói.

"Có ý tứ gì?" Ta nổi giận, "Có chuyện mau nói, chớ úp mở, có tin trở lại cho ngươi chép môn quy hay không?"

Vừa nghe nói muốn chép môn quy, bộ dạng bỉ ổi của Thanh Sơn liền thay đổi: "Đừng mà chưởng môn, không phải nói không bao giờ phải chép môn quy rồi sao? Sáng sớm Kim sư huynh đã được cha người, à không đúng, là nhạc phụ đón đi rồi!"

"Nhạc phụ cái đầu ngươi, trở về chép môn quy một trăm lần!" Ta vỗ gáy Thanh Sơn, lên xe ngựa trở về, cha ta lừa ta coi như xong, không ngờ Kim Nguyên Bảo cũng học xấu theo cha ta, rõ ràng đi ra trước cũng không tới tìm ta, để cho ta thấy cậu ta, không dạy dỗ một trận nên thân là không được.

Ta trở lại Tướng phủ, giận đùng đùng chuẩn bị đi tìm cha ta và Kim Nguyên Bảo tính sổ, chưa từng nghĩ đúng lúc gặp cha ta cùng Kim Nguyên Bảo ở trong phòng nói chuyện.

"Nha đầu Tiểu Bắc kia thật không nghe lời, bảo con bé đừng đi đón ngươi, vừa ngoảnh mặt đã không thấy tăm hơi, nữ nhi của ta thật là không quản được." Nói chuyện là cha ta, ta nghe càng tức, người còn có mặt mũi nói vậy sao, sớm nói với ta Kim Nguyên Bảo trở lại rồi, ta còn chạy tới chạy lui sao?

"Bá phụ, đừng trách Tiểu Bắc, nàng chính là tính tình như vậy." Kim Nguyên Bảo coi như nói giúp ta, ta tạm thời tha thứ cậu ta, ta âm thầm nghĩ.

"Tính tình này cũng không dễ trêu chọc, về ngươi chuẩn bị tâm lý." Cha ta kiên nhẫn không bỏ qua cơ hội nói xấu ta.

"Thật ra thì Tiểu Bắc đã hiểu chuyện không ít, vì chuyện này, nàng chịu không ít khổ." Vẫn là Kim Nguyên Bảo thông cảm ta...ta đắc trí trong lòng.

"Bá phụ biết trong lòng ngươi không nỡ, nhưng là phải thuyết phục Tuấn Hiền vương, chỉ có thể dùng biện pháp này. . . . . ."

"Hai người nói cái gì đó?" Ta nghe không nổi nữa, nghe bọn họ nói, giống như đã sớm lên kế hoạch mọi chuyện, chờ ta bị thương, chuyện như vậy ta nhịn không được, ta phải hỏi rõ ràng.

Thấy ta bỗng nhiên xuất hiện, hai người đều trợn tròn mắt, đặc biệt là Kim Nguyên Bảo, mặt hổ thẹn.

"Hai người nói rõ ràng, chuyện gì xảy ra, cái gì gọi là muốn thuyết phục Tuấn Hiền vương cũng chỉ có thể dùng biện pháp này, hai ngươi có phải lại lừa ta hay không đây?"

"Tiểu Bắc. . . . . ." Kim Nguyên Bảo muốn tới đây khuyên ta.

"Ngươi tránh ra!" Ta tức giận đẩy cậu ta một cái, lại thấy cậu ta che ngực, nhíu nhíu mày. Cậu ta bị thương trong tù, giờ phút này khẳng định còn chưa khỏe, ta đây vừa nghĩ lại có chút mềm lòng, nhưng cậu ta cùng cha ta bắt tay lừa ta là thật, điều này ta nuối không trôi.

"Nha đầu, con đừng như vậy, chủ ý là của cha, không thể trách Nguyên Bảo, con có tức thì trách cha đi." Cha ta lại thản nhiên, vừa đúng, cho ta cái bậc thềm xuống.

Ta nói: "Cha, người gài bẫy nữ nhi cũng không phải là lần một lần hai rồi, lần này cha phải nói rõ ràng, nếu không con thật sự đoạn tuyệt quan hệ cha con với người."

"Được được được, cha nói cho con biết vẫn không được sao?" Cha ta bất đắc dĩ lắc đầu, nói ra chân tướng cho ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.