Edited by Bà Còm in Wattpad
Sau khi Tín Quốc Công phu nhân tới làm mai, Ninh thị bắt Tiết Thần phải ở lại Đông phủ, nơi nào cũng không thể đi, trong viện còn có bà tử canh giữ chằm chằm, làm Tiết Thần muốn trở về ngõ Yến tử cũng không thể.
Vào lúc chạng vạng, trời bắt đầu đổ mưa, đây là loại mưa to bàng bạc, tháng hai mà mưa tầm tã như vậy cũng thật kỳ quái. Gian ngoài ba bốn bà tử béo tốt đang cùng Khâm Phượng và Chẩm Uyên thêu thùa may vá. Tiết Thần không cần người hầu hạ, bèn ghé người vào cửa sổ mở ra phía trước đình viện ngắm mưa, cằm gối lên cánh tay, chán muốn chết.
Trong lòng nàng hiện tại đang giống như trận mưa này, khó có thể yên.
Xem ra Ninh thị đã quyết định phải cho Tín Quốc Công phu nhân mặt mũi, ba ngày sau Tín Quốc Công phu nhân lại tới cửa, Ninh thị hẳn là sẽ đáp ứng Trường Ninh Hầu phủ cầu hôn. Đời trước nàng bất đắc dĩ phải gả cho Tống An Đường, không nghĩ tới đời này vẫn không thể trốn khỏi kiếp nạn.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới Lâu Khánh Vân, cũng không biết sức khỏe của chàng đã khôi phục hay chưa? Nếu chàng biết Trường Ninh Hầu phủ phái người tới cầu hôn nàng thì sẽ phản ứng ra sao? Nàng đã trở về một thời gian dài như vậy mà cũng không thấy tiểu tử kia tới tìm nàng. Trong lòng Tiết Thần miễn bàn có bao nhiêu bồn chồn, thứ nhất là lo lắng cho thân thể của Lâu Khánh Vân còn chưa khôi phục, thứ hai là lo lắng Lâu Khánh Vân đột nhiên bứt ra không còn muốn liên lụy với nàng.
Ba ngày sau Tín Quốc Công phu nhân tới cửa, khi đó không chừng sẽ phải trao đổi thiếp canh, chỉ cần hai nhà trao đổi thiếp canh thì chuyện này liền tính là “ván đã đóng thuyền“. Cho dù sau này Lâu Khánh Vân hồi tâm chuyển ý muốn tới ngăn cản thì chưa chắc đã được Tiết gia đồng ý, hơn nữa hai người cũng sẽ phải cõng trên lưng thanh danh không tốt.
Thở dài, tinh thần của nàng thật sự nhấc lên không nổi, Tiết Thần chán nản nhìn hạt mưa đánh vào những đóa hoa ngoài vườn, đóa hoa mềm mại kia chỉ sau vài cú mưa dập đã trở nên tàn bại.
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Tú mặc áo tơi đi vào viện, hai nha hoàn che dù cho nàng, Tiết Tú vội vã đi nhanh vào hành lang. Tiết Thần từ cửa sổ thấy nàng tới, đứng dậy ra tiếp đón, đi đến bình phong thì Tiết Tú cũng đã cởi bỏ áo tơi vào cửa, đang đứng ở ngoại thất nói chuyện với các bà tử.
“Tú cô nương tới, cô nương chúng ta ở buồng trong.” Một bà tử nói đúng sự thật.
Sau khi Tiết Tú tiến vào, Tiết Thần liền đưa cho nàng một khăn bông sạch sẽ. Tiết Tú lau tay xong mới ngồi xuống trên kháng trong phòng, nhìn Tiết Thần hỏi: “Trường Ninh Hầu phủ tới cầu hôn, nghe nói muội không muốn?”
Tiết Thần nhìn Tiết Tú, biết nàng tháng ba đã phải gả vào Nguyên gia, lúc này hiếm khi được ra khỏi Tây viện, hiện tại Tiết Tú dầm mưa tiến đến hẳn là vì chuyện của nàng. Ngồi xuống đối diện với Tiết Tú, Tiết Thần rầu rĩ không vui gật đầu: “Không muốn. Cho dù ba ngày sau liều mạng mất đi thanh danh, muội cũng sẽ không gả cho Tống An Đường.”
Tiết Tú là người từng trải, biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, ánh mắt trong sáng của nàng đặt ở trên người Tiết Thần đánh giá một phen, sau đó mới kéo Tiết Thần qua, ở bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: “Muội có người yêu thích rồi chứ gì?”
Tiết Thần không gật đầu nhưng cũng không phản bác, chỉ là cúi đầu, cầm hà bao bên hông của mình mân mê. Tiết Tú thấy dáng vẻ này của Tiết Thần, làm sao còn nhìn không ra, vội vàng nhích sát vào người Tiết Thần hỏi gặng: “Là ai thế?”
Tiết Thần vẫn cúi đầu không nói gì, bởi vì nàng thật sự không biết nên nói gì đây, rốt cuộc hiện tại nàng căn bản vẫn chưa biết tình huống của Lâu Khánh Vân thế nào? Nếu tùy tiện nói ra tên Lâu Khánh Vân, còn không biết chàng ta sẽ phản ứng ra sao? Tuy rằng hai người đã có kết giao, nhưng Lâu Khánh Vân cũng không chính thức nói nhất định sẽ đến cầu hôn, hoặc nói nhất định phải cưới nàng làm thê tử. Duy nhất một lần, chính là năm ngoái khi Lâu Khánh Vân khởi hành đi Quảng Lăng, câu nói đột nhiên bộc phát vào đêm đó cũng không biết chàng ta còn nhớ tới hay không? Buổi tối hôm đó bản thân nàng cũng uống rượu hơn nhiều, còn không biết có phải mình say mà nghe lầm hay chăng? Cho nên, làm thế nào nàng có thể thẳng thắn nói ra cho Tiết Tú nghe đây?
Tiết Tú thấy nàng không nói lời nào, cũng không ép hỏi, nghĩ ngợi một lúc bèn bước xuống kháng muốn đi ra ngoài, Tiết Thần giữ nàng lại: “Ai nha, tỷ đi đâu thế?”
Tiết Tú quay đầu lại bảo: “Ta đi đến nói với Lão phu nhân. Thật ra ta cũng cảm thấy việc hôn nhân này không đáng tin cậy, dự định tới đây nói chuyện với muội -- Tống An Đường kia nếu có thể làm bằng hữu với bọn Hứa Kiến Văn, vậy thì cũng không phải loại người phẩm hạnh tốt gì. Hiện giờ nhà hắn nhờ Tín Quốc công phủ tới làm mai, rõ ràng muốn mượn tên tuổi của Tín Quốc công phủ tới chèn ép Tiết gia chúng ta, làm chúng ta không thể không đồng ý. Một gia đình như vậy, nói câu không dễ nghe, trước khi thành hôn đã khinh nhục chúng ta như thế, vậy sau khi thành thân còn không biết sẽ khi dễ muội như thế nào? Để ta đi nói với Lão phu nhân, chuyện hôn nhân này không thể đáp ứng.”
Nói xong liền muốn phóng ra bên ngoài, Tiết Thần giữ nàng lại lắc đầu phân tích: “Vô dụng thôi, Lão phu nhân đã có suy tính. Ở trong mắt Lão phu nhân, chúng ta là nữ nhi của Tiết gia, ngày thường là Đại tiểu thư được gia tộc cung cấp nuôi dưỡng và tôn trọng. Vì thế khi nói đến chuyện hôn nhân đại sự, Lão phu nhân tóm lại muốn hướng chúng ta đi vào con đường tốt nhất cho gia tộc. Đi nói về vấn đề cảm tình đối với Lão phu nhân chỉ là uổng công mà thôi. Rốt cuộc kỳ này là do Tín Quốc công phủ ra mặt làm mai, cho dù trong thâm tâm Lão phu nhân không muốn thì cũng sẽ không vì ta mà đắc tội với Tín Quốc công phủ. Huống hồ Tống An Đường là Trường Ninh Hầu Thế tử, với điều kiện này của thân gia, ít nhất từ ngoài nhìn vào thì thấy không tệ, ta cũng không có lý do gì để cự tuyệt hắn.”
Tiết Tú nghĩ ngợi rồi dứt khoát nói: “Dù sao cũng không thể cứ như vậy chịu người bài bố, nữ tử xuất giá đó là lần thứ hai đi đầu thai, nếu không thể chọn được nhà như ý thì tương lai làm sao có đủ dũng khí đi đối mặt với đủ mọi vấn đề trong sinh hoạt? Càng đừng nói còn phải thay hắn “sinh nhi dục nữ” lo liệu việc nhà, nếu không có một chút yêu thích nào thì chẳng phải như sống chung với một cục đá, không còn chút vui thú gì trên đời?”
Tiết Thần nhìn Tiết Tú một lúc lâu không nói gì, từ trước đến nay nàng đã nhận ra Tiết Tú là người có tư duy khác biệt, nhưng không ngờ tư duy của nàng thật sự vô cùng thấu triệt. Hai người lại ngồi đối diện trong chốc lát, bên ngoài cửa sổ trời vẫn đổ mưa không ngừng, ngược lại càng lúc càng xối xả hơn.
Tiết Tú bàn thêm: “Trừ phi chúng ta tìm một nhà có địa vị cao hơn Tín Quốc công phủ đứng ra cự tuyệt. Chờ lát nữa ta liền đi tìm Hàn Ngọc, kêu nàng đi tìm Triệu Vân biểu ca. Huynh ấy là người Lâu gia của Vệ Quốc Công phủ, Tín Quốc công phủ có lợi hại cũng không thể lướt qua Vệ Quốc Công phủ. Nếu Triệu Vân biểu ca có thể thuyết phục được mẫu thân của huynh ấy, cũng chính là cô mẫu của Hàn Ngọc đứng ra ngăn cản, vậy chuyện này phỏng chừng còn có thể có chuyển cơ.”
Nghe được bốn chữ Vệ Quốc Công phủ, trong lòng Tiết Thần rất căng thẳng, mở to mắt nhìn Tiết Tú thật lâu cũng không nói chuyện. Tiết Tú càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này đáng tin cậy, thuyết phục Tiết Thần: “Muội cảm thấy biện pháp này thế nào? Nếu là được, chờ lát nữa ta liền đi tìm Hàn Ngọc, Lão thái thái không cho muội ra cửa nhưng vẫn chưa nói không cho ta ra cửa. Ta thay muội bôn tẩu một chuyến, nhất định phải đem chuyện này giải quyết mới được.”
Nói xong lại muốn đi ngay, rồi lại bị Tiết Thần kéo tay. Tiết Tú quay đầu lại, liền thấy thần sắc Tiết Thần hoàn toàn khác hẳn với lúc nãy. Nàng tiến đến bên tai Tiết Tú, trịnh trọng dặn dò: “So với việc đi tìm Hàn Ngọc, còn không bằng tỷ thay muội đi một chuyến đến ngõ Yến tử tìm Nghiêm Lạc Đông, thay muội truyền lời cho ông ta, nói ông ta hãy đem sự tình làm cho thỏa đáng.”
Tiết Tú khó hiểu nhìn Tiết Thần, tuy không biết nàng muốn nói cái gì, nhưng thấy Tiết Thần thận trọng như vậy cũng không dám chậm trễ. Tiết Thần ở bên tai nàng thầm thì một tràng dài, Tiết Tú càng nghe đôi mắt càng mở thật lớn, cuối cùng có chút cứng đờ quay đầu lại, nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Muội... xác định muốn làm như vậy? Để Nghiêm hộ vệ lén đi vào Vệ Quốc Công phủ?”
Tiết Thần gật đầu: “Tỷ chỉ lo truyền lời giùm muội, có vào được hay không là vấn đề của ông ta. Yên tâm đi, bản lĩnh của Nghiêm Lạc Đông rất lớn đấy.”
Tiết Tú biết sự tình trọng đại, trong lòng tuy có đủ mọi nỗi băn khoăn nhưng cũng không dám chậm trễ, cầm tay Tiết Thần bảo đảm: “Muội cứ yên tâm đi, chuyện này ta nhất định một chữ cũng truyền không sót.”
Nói xong Tiết Tú liền ổn định thần sắc như bình thường đi ra ngoài, đi đến cạnh cửa còn cố ý xoay người bảo Tiết Thần phải tu dưỡng cho thật tốt, ngày mai nàng sẽ ghé tới thăm. Những bà tử kia liền đưa Tiết Tú ra cửa, hai nha hoàn mặc áo tơi vào cho nàng, sau đó lại che hai cái dù trên đầu nàng rồi chủ tớ ba người mới bước vào trong màn mưa.
*Đăng tại Wattpad*
Một đêm này Tiết Thần ngủ không phải thực an ổn, luôn không ngừng mơ thấy cuộc sống ở Trường Ninh Hầu phủ vào đời trước, sống những ngày tháng gian khổ và nóng ruột đến như thế. Một đời này nàng bất cứ giá nào đều không thể lại tiến vào Hầu phủ kia một bước, không muốn đối mặt với đôi mẫu tử ích kỷ Tống An Đường và Úc thị kia.
Mơ mơ màng màng ngủ một giấc hồ đồ, ngày hôm sau sáng sớm trời còn tờ mờ thì Khâm Phượng đã tới kêu nàng rời giường, nói là hôm nay Lão phu nhân muốn đi chùa Bạch Mã làm lễ tạ thần, kêu nàng cùng đi theo.
Tiết Thần đứng dậy thay xiêm y, đi đến viện Lão phu nhân dùng qua điểm tâm, rồi cùng Ninh thị và mấy lão di nương, còn có Tiết thị cùng nhau ngồi trên xe ngựa, hướng đến chùa Bạch Mã để thắp hương làm lễ tạ thần.
Trong xe ngựa có Ninh thị, Tiết thị và Tiết Thần ba người cùng ngồi. Tiết Thần nãy giờ không nói gì, chỉ vén một góc rèm lên nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ. Ninh thị và Tiết thị liếc nhau, Tiết thị thở dài, kéo Tiết Thần vào sát người mình, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng khuyên bảo: “Chuyện đó con cũng đừng nghĩ nhiều, nữ nhân cả đời cũng có ngày phải xuất giá, đây là mới là điểm mấu chốt. Dù cho gả cho người có chút không như ý, nhưng cuộc sống sẽ luôn chậm rãi trôi qua. Trường Ninh Hầu Thế tử tuy không phải có tiền đồ đỉnh đỉnh, nhưng sau này không thể không có tước vị. Từ nhỏ con đã hiểu chuyện, nếu là cùng hắn trở thành phu thê, có con ở bên cạnh giúp đỡ hắn một ít, làm sao hắn sẽ không tiến bộ cho được? Ta cũng biết trong lòng con không thoải mái, nhưng nhịn một chút thì chuyện này cũng sẽ qua ngay, dù sao cũng là chính miệng Tín Quốc Công phu nhân tới làm mai, đây có thể nói cùng người thường tới làm mai ý nghĩa không giống nhau con có biết không?”
Lời khuyên của Tiết thị xem như tương đối đúng trọng tâm, Tiết Thần ngồi nghe cũng không đáp lời, chỉ là như có như không gật gật đầu. Thấy nàng gật đầu, sắc mặt Ninh thị mới dãn ra một chút, cố ý thay đổi âm điệu dịu dàng nói chuyện với nàng: “Được được. Chuyện này con không cần lo lắng. Nói thật ra, tổ mẫu cũng muốn giữ con ở nhà thêm vài năm. Hay là ba ngày sau khi Tín Quốc Công phu nhân lại tới cửa, ta nói muốn để con ở nhà đến mười bảy mười tám mới xuất giá, vậy cũng có thể mà.”
Tiết Thần cũng biết Ninh thị là đang muốn nói đùa chọc nàng vui, nào có ai lưu lại cô nương đã sớm đính hôn đến mười bảy mười tám tuổi mới xuất giá. Trong lòng nàng hiện đang thấp thỏm cực kỳ, cũng không biết ngày hôm qua Tiết Tú có tìm được Nghiêm Lạc Đông hay không? Không biết Nghiêm Lạc Đông có hiểu ra tâm ý của nàng, có thể thay nàng lẻn vào Vệ Quốc Công phủ truyền lời giùm nàng hay chưa? Cũng không biết Lâu Khánh Vân biết chuyện này, có thể làm ra phản ứng gì? Nếu Lâu Khánh Vân không chịu phản ứng thì nàng nên làm cái gì bây giờ?
Là thuận theo Ninh thị yêu cầu, đáp ứng việc hôn nhân của Trường Ninh Hầu phủ, hay vẫn là quyết định tung hê cự tuyệt? Chẳng lẽ một đời này, nàng thật sự chỉ có thể dựa vào chuyện hủy đi thanh danh để tránh né hôn sự với Tống gia hay sao?
Nàng nghĩ nếu thật sự phải đi tới bước đó thì hiện giờ nàng cũng không có gì phải sợ. Cho dù bị toàn bộ Tiết gia đuổi ra khỏi nhà, nàng có của hồi môn do Lư thị lưu lại, sẽ không đói chết. Cứ độc môn độc hộ ra ngoài, rốt cuộc cũng rơi vào cuộc sống thanh tịnh nơi cửa Phật thôi không phải sao? Tương lai chờ tuổi tác lớn hơn chút nữa, nàng liền mang theo gia sản lên núi, xây cho mình một am ni cô, tự mình làm chủ trì, thanh thanh tĩnh tĩnh sống hết một đời cũng chưa chắc không thể.
Trong đầu đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên xe ngựa xóc nảy thật mạnh, thân xe liền nghiêng qua. Tiết Thần may mắn bắt được vách tường xe nên không bị té ngã, nhưng cả người Tiết thị bị đụng vào vách xe đối diện, Ninh thị cũng lệch qua giữa nhuyễn tháp. Tiết Thần nâng Tiết thị dậy, bên ngoài truyền đến giọng nói của xa phu: “Lão phu nhân, Đại tiểu thư, lại bắt đầu mưa nữa rồi, đường núi quá mức lầy lội, bánh xe của chúng ta bị kẹt trong bùn lầy. Thỉnh các ngài xuống xe một chuyến để chúng nô nâng xe từ vũng bùn ra.”
Lúc nãy trong xe chỉ lo nói chuyện, thế nhưng không phát hiện bên ngoài lại đổ mưa, bánh xe kẹt trong vũng bùn cũng không thể cứ mặc kệ như vậy. Ba người bất đắc dĩ đành phải dìu nhau xuống xe ngựa, một đám nha hoàn bà tử đều cầm ô lại đây, đưa ba chủ tử đến lề đường bên cạnh đứng chờ.
Nhưng bánh xe lún xuống quá sâu, bằng nhân thủ bọn họ mang ra phủ căn bản nâng không nổi xe ngựa chuyên dụng của Ninh thị. Mắt thấy trời mưa càng lúc càng lớn, tựa hồ giống như vũ bão, nếu không thể nâng xe ngựa lên, vậy không cần bao lâu mọi người đều sẽ biến thành “gà rớt vào nồi canh”, chật vật bất kham.
Nhưng vào lúc này, từ chân núi có một trận vó ngựa lao nhanh mà đến, thanh thế to lớn khiến cho thâm trạch phu nhân Ninh thị và Tiết thị đều cảm thấy sợ hãi. Đoàn ngựa phóng tới với khí thế vạn quân tựa hồ có thể làm cho “gió cuốn mây tan“. Khi tiếng vó ngựa lộp cộp dừng lại, một người cầm đầu từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thân mặc trường bào sắc huyền thêu hoa văn hình đám mây bằng chỉ kim tuyến, đầu đội chụp tóc bằng ngọc tím, trên eo một bên đeo ngọc bội song ngư, bên kia đeo chủy thủy có cán được khảm ngọc quý bảy màu. Người nọ mặt như quan ngọc, thân hình cao thẳng, sắc tựa xuân sơn, chi lan ngọc thụ, tú kỳ như tùng, mắt tựa sao trời, tuấn dật ôn nhã, đoan chính như ngọc -- không phải là Vệ Quốc Công phủ Thế tử Lâu Khánh Vân thì còn là ai vào đây?