Edited by Bà Còm in Wattpad
Sáng hôm sau, Tiết Thần ngủ dậy thì phát hiện trên bệ cửa sổ phía tây đặt hai cây hoa nhài nhỏ còn chưa nở hoa, nụ hoa be bé trắng muốt vươn lên giữa đám lá xanh non nhìn đặc biệt xinh xắn, hương thơm độc hữu của hoa nhài chui vào chóp mũi của nàng. Cũng không biết Lâu Khánh Vân đưa tới từ khi nào, nghĩ đến điệu bộ đêm qua chàng ta rời đi, Tiết Thần không khỏi nở một nụ cười.
Khâm Phượng và Chẩm Uyên tiến vào, nhìn thấy Tiết Thần đứng trước cửa sổ phía tây ngây ngô cười, trong tay còn cầm hai cây hoa nhài, không khỏi thắc mắc: “Tiểu thư, hai cây hoa này ở đâu ra thế?”
Khâm Phượng bưng chậu rửa mặt đựng đầy nước ấm đặt lên giá. Lúc này Tiết Thần mới phục hồi tinh thần, thấy hai nha đầu đang dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm nàng. Tiết Thần không khỏi sờ sờ gương mặt của mình, nghiêm nghị lườm bọn họ một cái, cũng không trả lời chỉ đặt hoa trên bàn. Sau khi rửa mặt xong, Tiết Thần cũng không ăn cơm sáng mà đi đến nhà ấm trồng hoa, tìm một chậu hoa sứ men xanh tinh xảo, xúc đất đổ vào rồi vùi hai cây hoa nhài xuống đất, tưới nước xong xuôi mới đem chậu hoa về phòng, đặt ở trên bệ cửa sổ phía tây. Nàng hy vọng khi Lâu Khánh Vân trở về, ánh mắt đầu tiên chính là nhìn thấy hai cây hoa nhài này.
Tiết Thần nhớ tới lời chàng nói hôm qua: Chờ ta từ Quảng Lăng trở về, ta liền tới cầu hôn.
Tiết Thần ngẫm lại, nếu người cầu hôn là Lâu Khánh Vân, nàng tựa hồ cảm thấy cũng rất không tệ là được. Chờ đến sau khi bọn họ xác lập quan hệ chính thức, nàng nhất định phải nghĩ cách ngăn cản không để chàng sang năm đi Trác châu mới được.
*Đăng tại Wattpad*
Ngày hôm qua Tiêu thị vừa mới nói muốn tìm người định hôn cho Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi, thế mà hôm nay cữu mẫu của hai người họ liền tìm tới cửa, nói muốn đem hai ngoại chất nữ nhi về Quản gia trụ một thời gian.
Tiêu thị nhìn vị Quản phu nhân trước mắt, thân hình mập mạp, mặt tròn tròn, nhìn cũng có vẻ thân thiện dễ gần nhưng mở miệng ra thì lời nói lại không hiểu sao khá khắc nghiệt: “Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi là hài tử không cha không nương, nếu ngay cả nhà cữu cữu cũng không cần các nàng, vậy thì cuộc sống của các nàng thật có thể khổ sở... À, ta đây cũng không phải nói phu nhân ngài bạc đãi các nàng, chỉ cảm thấy hai hài tử này đáng thương, mẫu thân các nàng chết sớm, sinh thời cùng cữu cữu các nàng là huynh muội thân thiết nhất. Hiện giờ tuy nói các nàng đi theo ngài cùng tới Tiết gia, nhưng cũng thắng không nổi cữu cữu mong nhớ các nàng, vì thế khiến ta tới cùng ngài bàn một chút, xem có thể cho hai hài tử đi đến chỗ chúng ta ở vài ngày, bảo đảm sẽ nguyên vẹn đưa trở về. Yêu cầu này, phu nhân sẽ không thấy quá phận chứ?”
Tiêu thị nhìn nữ nhân trước mắt, nhếch môi tùy tiện đáp: “Cữu thái thái nói đến nơi nào rồi, ngài muốn tiếp hai hài tử trở về trụ mấy ngày, vậy đương nhiên là tốt, dù sao cũng là nhà cữu cữu ruột thịt của các nàng, chẳng qua...”
Không đợi Tiêu thị nói xong, Quản phu nhân kia liền cắt ngang: “Phu nhân thật là thông tình đạt lý. Hai nha đầu kia cũng không hiểu chuyện, lúc trước còn cáo trạng với cữu cữu các nàng, nói là đích mẫu nhốt các nàng trong phủ không cho ra cửa. Hôm nay ta thấy liền biết hai nha đầu kia nói sai rồi, phu nhân coi bộ chính là người nhân từ, tuyệt đối không phải loại đích mẫu sẽ khắt khe thứ nữ.”
Quản phu nhân nói như vậy nhưng mặt mày lại tràn đầy châm biếm. Tiêu thị nghiến răng xác định: “Đem các nàng nhốt ở trong phủ, xác thật là ta hạ mệnh lệnh. Cữu thái thái không nên xen vào chuyện này. Ta cấm túc các nàng dĩ nhiên có quan hệ đến hành vi của các nàng, ta sẽ không khắt khe thứ nữ, nhưng cũng sẽ không dung thứ để thứ nữ hồ nháo mặc kệ giáo dưỡng. Nếu ở điểm này mà đắc tội cữu thái thái, vậy thỉnh ngươi thông cảm nhiều hơn.”
Nụ cười của Quản phu nhân cứng đờ, sau đó mới đứng lên, quyết định lờ đi không thảo luận tiếp đề tài này: “Nếu phu nhân cho phép, hôm nay ta liền đem hai nha đầu về ở lại vài tháng, trước khi hết năm lại đưa các nàng về. Ngài thấy có được không?”
Tiêu thị gật đầu, kêu ma ma tới đưa Quản phu nhân đến Hải đường uyển, lại phái hai nha hoàn đi tới thu thập hành trang cho bọn họ.
Đối với hai thứ nữ kia, Tiêu thị thật sự là thương không nổi. Lúc trước tuy bà là đích mẫu, nhưng bọn họ vẫn luôn được dưỡng bên người Quản di nương, được sủng ái đến tận trời, trong khi nữ nhi Tĩnh tỷ nhi của mình thì phải đi theo Ngụy lão phu nhân đến Đại Hưng chịu tội sáu năm, được bà đón trở về thì lại tiếp tục cùng bà bị lão thái bà hành hạ. Ngụy Thanh “sủng thiếp diệt thê”, nếu nỗi khổ đau này không tự mình trải qua thì căn bản không ai có thể tưởng tượng được, cho nên hiện tại không có lý gì mà có thể trông cậy vào bà sẽ đối xử với hai thứ nữ thật tốt. Tuy sẽ đối xử không thật tốt nhưng cũng sẽ không khắc nghiệt, bởi vì bản thân của Tiêu thị không phải là loại người xấu tâm. Hôm qua bà mới vừa tìm phu gia cho Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi, hôm nay cữu gia của bọn họ liền tìm tới cửa, đây chứng tỏ hai nha đầu kia cùng cữu gia vẫn còn liên hệ, bọn họ cảm thấy bị ủy khuất, cho rằng bà tìm cho bọn họ gia đình bình dân là giày xéo bọn họ, ngày hôm sau liền kêu cữu gia tới chống lưng.
Chuyện này hoàn toàn làm Tiêu thị mất hẳn tình cảm vốn dĩ không nhiều lắm dành cho bọn họ. Đúng như Thần tỷ nhi nói, bọn họ muốn lăn lộn như thế nào thì cứ mặc kệ, nếu thật nháo ra gièm pha gì thì bà cứ việc đuổi bọn họ ta khỏi phủ là xong. Dù sao bọn họ cũng không phải nữ nhi của Tiết gia, bây giờ chẳng có quan hệ thân thuộc gì với bà, cho dù có đuổi đi thì nhiều lắm là bà gánh cái ác danh, ít nhất sẽ không liên lụy Tiết gia.
Khi Quản phu nhân lãnh bọn họ đi cũng không tới chào từ biệt Tiêu thị, coi bộ tính toán sẽ trụ lại nhà cữu gia luôn. Tiêu thị cũng mặc kệ bọn họ, kêu cho người gác cổng cho đi. Hôm nay bọn họ rời đi Tiết gia dễ dàng, sau này muốn tiến vào lại chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.
Thật ra Tiêu thị ước gì tống khứ luôn hai nha đầu này đi. Chỉ là lúc trước bà còn có chút thương hại, cảm thấy bọn họ không cha không nương, mà Ngụy lão phu nhân lại là kẻ “ăn thịt người” nên tội nghiệp cho hai cô nương nếu ở với mụ ta sẽ chịu khổ, vì thế mới đồng ý đem bọn họ theo bên người. Hiện tại nếu bọn họ muốn chạy, nói là tới cữu gia, vậy thì bà còn không vui mừng hết biết mà buông tay hay sao? Trực tiếp chuyển hết đồ của bọn họ đưa đến cữu gia kia là tốt nhất.
*Đăng tại Wattpad*
Lâu Khánh Vân đã hơn mười ngày vẫn không xuất hiện. Những búp hoa nhài trên bệ cửa sổ đều đã nở rộ mà chàng ta vẫn chưa trở về.
Mấy ngày này Tiết Thần tựa hồ có chút ỉu xìu, suốt ngày hoặc là đọc sách, hoặc là dựa vào cửa sổ phía tây ngắm hai cây hoa nhài, trong lòng càng ngày càng sốt ruột. Nàng không ngừng an ủi chính mình, Lâu Khánh Vân chỉ là đi Quảng Lăng chứ không phải đi Trác châu, mà từ đây đến lúc chàng cần đi Trác châu còn có một năm nữa.
Tiết Thần tiếp tục tự an ủi trong suốt hai tháng nhưng Lâu Khánh Vân vẫn chưa xuất hiện. Tiết Thần có chút đứng ngồi không yên, thậm chí còn kêu Nghiêm Lạc Đông đi Đại Lý Tự xem xét, nhưng tin tức Nghiêm Lạc Đông mang về lại làm nàng thất vọng hơn -- hóa ra đã hai tháng nay Lâu Khánh Vân không có mặt ở Đại Lý Tự, nói là thay Thái Tử đi làm việc.
Ngay lúc Tiết Thần lo lắng đến nỗi cơm nước sắp nuốt không trôi, một phong thư trân quý mới trăn trở tới tay nàng, là Lâu Khánh Vân gửi tới, tựa hồ được viết trong lúc hấp tấp, nói hành động đuổi bắt của bọn họ gặp chút vấn đề nên làm phạm nhân chạy thoát. Bọn họ phải đuổi theo một đường từ Quảng Lăng đến Trường An, thư này chính là từ trạm dịch của Trường An gửi đi.
Phong thư đến kịp thời làm giảm bớt một chút sự lo lắng của Tiết Thần, nhưng mãi cho đến Tết mà Lâu Khánh Vân cũng không gửi thêm một phong thơ nào.
Tiết Thần cảm thấy cái Tết này thực sự hụt hẫng, ngay cả tháng giêng Nguyên gia đến Tây phủ cầu hôn, Tiết Tú cao hứng ôm nàng xoay quanh nhưng cũng không thể làm nàng vui vẻ lên.
Ngồi trong khuê phòng của Tiết Tú, thấy bàn cờ lại làm Tiết Thần nhớ tới đêm hôm đó ở chùa Định Tuệ, Lâu Khánh Vân đã mang nàng bay lên nóc nhà ngắm sao, lúc ấy nàng còn rất vô tình, nhưng rốt cuộc bắt đầu từ khi nào lại nảy sinh tình cảm sâu đậm như vậy? “Một ngày không thấy như cách ba thu”, Tiết Thần dùng ngón tay đếm thời gian Lâu Khánh Vân rời đi, đã qua ba tháng mười hai ngày rồi. Sau khi Lâu Khánh Vân gửi tới một phong thơ từ tháng trước, cho tới bây giờ vẫn không có bất luận tin tức gì, Tiết Thần không khỏi oán trách trong lòng -- cho dù là vội, chẳng lẽ thời gian gửi một phong thơ cũng không có hay sao? Nhưng nàng cũng biết với tính cách của Lâu Khánh Vân, nếu chàng thật sự có thời gian viết thư thì chàng sẽ không bỏ qua cơ hội, nếu chàng không viết thì nhất định là có lý do nào đó không tiện, Tiết Thần biết mình quá nhạy cảm. Chỉ là nàng không cách nào khiến mình không mẫn cảm được.
Lâu Khánh Vân vừa mới đi vào trong tim của nàng, vậy mà nàng phải đối diện với khả năng có thể xa lìa người mình yêu, chuyện này vô luận đặt trên người của ai cũng đều khó có thể tiếp thu.
Hôn ước của Tiết Tú và Nguyên Khanh định ở ngày hai mươi tám tháng ba năm sau. Sau khi Tiết Tú đính hôn liền phải theo Đại phu nhân Triệu thị học tập việc quản gia, vì thế không thể có nhiều thời gian gặp mặt Tiết Thần và Hàn Ngọc, mặc dù đôi lúc bớt chút thời giờ để gặp cũng phải quay về thật mau.
Tiết Thần chờ từ tháng ba tới tháng tư, tháng tư chờ tới tháng sáu, Lâu Khánh Vân vẫn không có bất luận tin tức gì truyền về. Để Nghiêm Lạc Đông đi tìm hiểu thì Nghiêm Lạc Đông nói đã hỏi thăm tất cả Vệ Quốc Công phủ, Đại Lý Tự, Kinh Kỳ Vệ đều không ai biết bất luận tin tức gì của Lâu Khánh Vân, mọi người vẫn nói như năm ngoái là Lâu Khánh Vân ra ngoài giúp Thái Tử làm việc.
Mấy ngày nay Tiết Thần luôn bị ác mộng làm bừng tỉnh, nếu không phải thấy Lâu Khánh Vân cả người đầy máu thì chính là thấy chàng bị chặt đầu hay té vỡ sọ. Chuyện đi tới giai đoạn này đã có thể minh xác, tử kiếp của Lâu Khánh Vân đã bắt đầu vận chuyển -- mùa thu năm trước chàng đi Quảng Lăng, thật ra đấy chính là lúc bắt đầu, chỉ là nàng lại không phát hiện, cứ đinh ninh rằng lúc ấy thời gian còn sớm, Lâu Khánh Vân đi Quảng Lăng khẳng định còn sẽ trở về.
Rốt cuộc bọn họ thậm chí ngay cả lời cáo biệt cũng không có. Nàng thậm chí còn chưa nói cho Lâu Khánh Vân biết, nàng cũng thích chàng...
Tiết Thần nỗ lực hồi tưởng lại tình huống đời trước, nàng nhớ rõ thi thể Lâu Khánh Vân được đưa về kinh thành đúng vào hạ tuần tháng chạp, khi đó tuyết rơi đầy trời. Từ Trác châu đưa thi thể về tới kinh thành ít nhất cũng phải mất một tháng rưỡi đến hai tháng, với một lộ trình xa như vậy, nói cách khác, khoảng cuối tháng mười hay đầu tháng mười một Lâu Khánh Vân cũng đã chết. Bức thư duy nhất Lâu Khánh Vân gởi cho nàng là vào tháng chạp năm trước, lúc ấy, Lâu Khánh Vân đã rời đi được hai tháng, trong thư có nói chàng đang ở thành Trường An. Trường An ở phía Tây, cũng không đi thông qua Trác châu, suốt nửa năm sau Lâu Khánh Vân cũng không liên lạc với nàng, có thể hiện tại Lâu Khánh Vân đã ở Trác châu rồi.
Dựa quỹ đạo của đời trước, hiện tại Lâu Khánh Vân đã phải ở Trác châu không nghi ngờ gì nữa. Mặc kệ hiện tại Lâu Khánh Vân có ở đó hay chưa thì đến cuối cùng nhất định sẽ đến Trác châu.
Nghĩ thông suốt được điểm này làm Tiết Thần không thể ngồi yên chờ đợi được nữa. Kêu Nghiêm Lạc Đông vào viện, Tiết Thần nghiêm trang tuyên bố: “Nghiêm hộ vệ, ta phải đi Trác châu một chuyến, thúc có thể cùng đi với ta hay không?”
Nghiêm Lạc Đông nhìn gương mặt nhỏ nghiêm túc của Tiết Thần. Mấy ngày nay không biết vì sao mà Đại tiểu thư gầy đi rất nhiều, một khuôn mặt vốn chỉ nhỏ bằng bàn tay hiện giờ càng hốc hác hơn, trong đôi mắt to luôn chứa đầy ưu sầu, xem ra nhất định không thoát khỏi quan hệ với Trác châu.
Nghiêm Lạc Đông gật đầu, kiên định nói: “Tiểu thư đâu cần phải hỏi. Từ khi vào Tiết gia, mạng của Nghiêm Lạc Đông này chính là của tiểu thư, tiểu thư làm gì thì ta liền làm cái đó, tiểu thư đi chỗ nào thì ta liền đi chỗ đó.”
Tiết Thần nhìn nam nhân trước mắt, tuy diện mạo thô kệch nhưng lúc nào cũng có thể mang lại cho nàng cảm giác an toàn cực kỳ, trong lòng thầm cảm động không thôi. Bất quá một khi đã làm quyết định thì Tiết Thần không tính toán từ bỏ.
Cho dù đến Trác châu chỉ có thể nhận được thi thể của Lâu Khánh Vân, nàng cũng muốn là người trước tiên đến được bên người của chàng. Thật giống như lúc trước chàng vô số lần chủ động tiếp cận nàng, lần này hãy đổi lại để nàng chủ động đi đến bên chàng. Nếu Trác châu phải là tử địa của chàng, vậy thì nàng liền đi đến đó, tự mình nghênh hồi chàng về... Tuyệt đối không để cho chàng cô đơn rời đi.