Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 33: Chương 33: Chương 31




Editor: ÓcCá

Tiết Thần và Tiết Uyển ở tây phòng qua loa dùng cơm, Tiết Uyển vừa lau tay, vừa ngước mắt nhìn Tiết Thần súc miệng xong, tiếp nhận nước trà nha hoàn đưa tới, hỏi:

“Tỷ tỷ, hai vị công tử Lâu gia là ai vậy?”

Tiết Thần ngước mắt nhìn nàng ta, thuận miệng đáp: “Là công tử phủ Vệ Quốc Công, ngươi hỏi cái này để làm gì?”

Tròng mắt Tiết Uyển xoay chuyển, tiếp đó cười với Tiết Thần, trải qua mấy ngày nay được Phiền mụ mụ dốc lòng dạy bảo, bây giờ Tiết Uyển đã hiểu rõ một ít quy củ trong phủ, lúc trước nàng nghĩ, chỉ cần vào phủ, nàng chính là một tiểu thư đứng đắn, có thể trở nên quan trọng giống Tiết Thần, thế nhưng bây giờ đã hiểu nhiều hơn về sự khác biệt giữa đích nữ và thứ nữ, cho nên trước kia mẫu thân mới luôn không chịu vào phủ làm thiếp, bởi vì một khi định ra danh phận, cả đời bà chỉ là thiếp thôi, ngay cả nàng và Lôi ca nhi đều trở thành thứ tử thứ nữ.

Đích nữ và thứ nữ khác biệt lớn cỡ nào, giống như trước đó, mẫu thân Hàn Ngọc gọi người đi qua giới thiệu, chỉ kêu Tiết Tú và Tiết Thần, còn Tiết Nhu, Tiết Liên và Tiết Uyển nàng, mấy người thứ nữ chỉ có thể ở một bên nhìn.

Trong lòng Tiết Uyển đương nhiên không phục, thế nhưng cũng không có biện pháp, liền âm thầm ghi nhớ những điều này, chờ đợi sau này từ từ thanh toán.

“À, không có gì, ta thấy buổi sáng cô mẫu cố ý gọi ngươi và Tú tỷ tỷ đi qua, nhưng giới thiệu Tú tỷ tỷ trước, cô mẫu thật thiên vị, rõ ràng ngươi mới là cháu gái ruột thịt của bà, vì sao lại giới thiệu Tú tỷ tỷ trước.”

Tiết Thần ngước mắt nhìn Tiết Uyển, sau đó đưa ly trà lại cho nha hoàn hầu hạ, đứng dậy đi vào phòng trong, Tiết Uyển vội vàng để ly xuống, lập tức đuổi theo.

Sau khi vào trong, Tiết Thần tự tay thắp một nén nhang trường thọ, cắm lên trên đĩa, giọng nói giòn tan vang lên:

“Ngươi không được nói những lời như vậy, bị người ngoài nghe được sẽ không tốt, lần sau không thể nói nữa.” Tiết Thần biết Tiết Uyển chỉ nói những điều này cho nàng nghe, muốn kiếm chuyện châm ngòi quan hệ giữa nàng, Tiết Tú và Tiết thị, mấy ngày trước đó, tính tình tựa hồ thu liễm không ít, giống như có tiến bộ, có lẽ Từ Tố Nga đã vụng trộm dạy nàng ta cái gì đó.

Yên lặng bình tĩnh cụp mắt xuống, khi Tiết Thần nói xong lời này, thì lấy một quyển sách trên kệ, rồi ngồi một bên yên tĩnh đọc sách.

Tiết Uyển thấy Tiết Thần như thế, tức giận giậm chân, cũng đến bên cạnh ngồi bịch xuống, hờn dỗi không nói lời nào với Tiết Thần, tới khi các nàng Tiết Tú dùng xong yến tiệc trở về, nàng mới ra ngoài chơi đùa cùng đám người Tiết Nhu.

Buổi tối ngồi xe hồi phủ, Tiết Uyển vẫn hờn dỗi không chịu ngồi cùng một xe với Tiết Thần, cứng rắn chen lên xe ngựa của Tiết Vân Đào và Tiết Lôi.

*****

Sau khi Hàn phủ kết thúc lễ giỗ, chính là thanh minh, Tiết Thần ở Đông phủ ba bốn ngày, đi theo lão phu nhân học tập làm sao tổ chức tế tổ.

Sau ngày thứ năm thì nàng trở về, tất cả nàng dâu của quản sự phục vụ ở phòng ngoài đều đi Thanh Tước Cư, cùng ngồi ngay ngắn ở bên trong, chờ Khâm Phượng truyền vào báo cáo với Tiết Thần.

Vợ nhà Hồ Thư chính là người thứ ba đi vào, Tiết Thần nghiêng người tựa trên giường La Hán, một cái gối dựa lớn màu xanh lam thêu hoa thược dược lót dưới cánh tay, mặt mày đươc rửa sạch, búi tóc lỏng lẻo, trên gương mặt xinh đẹp chưa hết nét ngây thơ vô cùng trầm ổn, vợ nhà Hồ Thư dựa theo quy củ bẩm báo tình huống của Hải Đường Uyển:

“Mỗi ngày Nhị tiểu thư giờ Thìn thức dậy, từ khi Phiền mụ mụ dạy dỗ quy củ, thoạt đầu Nhị tiểu thư rất kháng cự, nhưng trong khoảng thời gian này đã tốt hơn rất nhiều, Phiền mụ mụ nói Nhị tiểu thư học quy củ không tệ, bình thường đi ra ngoài có thể sẽ không phạm sai lầm gì.”

Tiết Thần tùy ý lật xem sách trong tay, sau khi nghe xong gật đầu, hỏi tiếp:

“Gần đây Từ di nương thế nào? Cha thường qua đêm nơi bà ta sao?”

Vợ nhà Hồ Thư lập tức trả lời: “A, dạ, chỉ cần lão gia ngủ ở trong phủ, bình thường đều ở trong viện của Từ di nương. Tựa hồ Từ di nương rất điệu thấp, từ trước tới giờ nếu không có việc gì sẽ không ra khỏi viện, Điền di nương thì ngược lại, thường xuyên phái người thăm dò tình hình ở chủ viện, đơn giản như là hỏi xem lão gia có ở trong phủ hay không.” ÓcCá diendanlequydon

Từ Tố Nga luôn luôn biết che giấu sự tức giận, cho nên hiện tại bà ta ngoan ngoãn đủ thứ, Tiết Thần cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hỏi vợ nhà Hồ Thư:

“Đúng rồi, canh tránh thai cho các di nương là sao? Hôm kia ta ở Đông phủ, nghe bà tử tới hỏi ý kiến lão phu nhân, trong phủ chúng ta có điều lệ như vậy không? Lúc trước khi phu nhân vẫn còn, đã quy định thế nào?”

Vợ nhà Hồ Thư không cảm thấy tiểu thư hỏi về chuyện này có cái gì kỳ quái, nói cho cùng phu nhân đã mất, hậu viện do đại tiểu thư quản lý, vốn là tất cả mọi người đều cho rằng đại tiểu thư chỉ là một tiểu cô nương, cái gì cũng không hiểu, thế nhưng tiểu cô nương mà tất cả mọi người nghĩ rằng chuyện gì đều không hiểu, vừa ra tay đã xử trí Đồng mụ mụ và hai vị tiên sinh ở khố phòng, tình huống lúc đó thật bi thảm, mãi đến bây giờ bọn hạ nhân nhắc đến còn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Từ đó về sau, tất cả mọi người đều biết, đại tiểu thư trong phủ thật sự không phải dễ đối phó, đầu óc thông minh, bản lĩnh cao thâm. Mọi người cũng không phải ngốc, tự nhiên thấy rất rõ ràng, sau này mọi chuyện trong phủ nên nghe lời ai, chỉ cần chủ mẫu mới vẫn chưa vào cửa, thì ở trong phủ đại tiểu thư không chỉ là một người lớn nhất, mà từ nay về sau, không có người nào dám rắp tâm lừa gạt tâm tư của đại tiểu thư.

Thế cho nên, khi Tiết Thần đột nhiên hỏi về đề tài nhạy cảm như vậy, vợ nhà Hồ Thư chưa từng nghĩ tới muốn kiêng kỵ cái gì, nói thẳng:

“Bẩm tiểu thư, lúc trước khi phu nhân còn sống, canh tránh thai đã huỷ bỏ. Khi đó trong phủ chỉ có một thiếp hầu là Điền di nương, sau khi phu nhân gả tới, đúng là ấn theo quy củ của Đông phủ, dùng qua một khoảng thời gian, cho đến khi đại tiểu thư sinh ra, phu nhân liền làm chủ cho Điền di nương ngừng uống canh tránh thai.”

Nhưng dù cho như thế, tới hôm nay Điền di nương vẫn không thể mang thai một tử nửa nữ, ngược lại là Từ Tố Nga, một ngoại thất còn chưa vào phủ, đã sinh ra một trai một gái, đối với việc này, tựa hồ ngay cả Lô Thị đều không có phúc khí như Từ Tố Nga.

Những việc này, Tiết Thần chỉ thuận miệng hỏi một chút, vợ nhà Hồ Thư nói rất rõ ràng, nàng nghe đã hiểu, bởi vì Lô Thị tự cảm thấy con nối dòng của mình đơn bạc, nên tự mình cho Điền di nương ngừng canh tránh thai, hi vọng mặc kệ là thứ tử hay thứ nữ, thêm một nữ nhân khai chi tán diệp cho Tiết Vân Đào, đáng tiếc bà không ngờ rằng, Điền di nương giống bà, duyên phận con cái mỏng manh, nhiều năm như vậy cũng không hề mang thai.

Nhẹ gật đầu, Tiết Thần để vợ nhà Hồ Thư lui xuống, nhưng vợ nhà Hồ Thư vừa đi đến cạnh cửa, thì vòng trở lại, nói với Tiết Thần:

“Đúng rồi tiểu thư, có chuyện này không biết nên nói hay không. Chính là... ngày hôm trước, có một nam nhân đến phủ chúng ta tự xưng là ca ca của Từ di nương, người gác cổng đi hỏi Từ di nương, Từ di nương không gặp hắn, trực tiếp để người ta đưa hắn một túi tiền, sau đó nam nhân kia rời đi, ngay cả cửa cũng chưa bước vào.”

Tiết Thần đang xem sách đột nhiên ngước mắt lên, nhìn vợ nhà Hồ Thư trên người mặc áo ngoài màu xám lông chuột, đầu chân mày không dấu vết nhăn lại, hỏi:

“Ca ca của Từ di nương? Có biết tên gì hay không?”

Vợ nhà Hồ Thư suy nghĩ, trả lời:

“Hình như gọi Từ Thiên Kiêu, nhưng không biết có phải tên thật hay không.”

Tiết Thần không nói gì, mà như có điều suy nghĩ, phất tay với vợ nhà Hồ Thư, vợ nhà Hồ Thư mới lui ra ngoài.

Từ Thiên Kiêu, đúng là ca ca của Từ Tố Nga, đời trước danh tiết của Tiết Thần suýt chút nữa đã hủy trên tay người nam nhân này. Nếu không phải khi đó hắn bắt cóc nàng ra khỏi thành, đúng lúc gặp Đại Lý Tự đang truy nã trọng phạm, phong lại cửa thành, nàng bị trói trên xe ngựa tỉnh lại, nhân lúc người ở cửa thành ồn ào, len lén bỏ chạy từ sau xe ngựa, nếu nàng thật sự bị người này mang đến vùng ngoại ô, hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi, không ngờ rằng, đời này hắn còn dám tìm đến cửa...

Hắn tới làm gì?

Đời trước Tiết Thần phái người điều tra Từ gia, bởi vì nhân thủ bên người nàng có hạn, cho nên không tra được bao nhiêu, nàng chỉ biết phụ thân của Từ Tố Nga đã từng là tội thần, về sau bởi vì tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, được thả trở về, người cả nhà ở trong ngõ hẻm Tứ Hỉ.

Về sau Từ Tố Nga quản lý Tiết gia, nghe nói còn giúp hai đệ đệ của bà ta lấy được công danh, được phái làm cửu phẩm tri huyện ở địa phương nhỏ nào đó, còn Từ Thiên Kiêu thì bỏ vợ để cưới thiên kim viên ngoại, dù không phất lên như diều gặp gió nhưng cuộc sống vô cùng thoải mái.

Tiết Thần ngồi ở giường La Hán, trên người mặc áo váy cổ chéo màu xanh nhạt thêu hoa thược dược trắng, sau khi nàng xuống giường, Chẩm Uyên phủ thêm một lớp áo khoác lụa trắng cho nàng.

“Đi gọi Nghiêm Lạc Đông tới đây, ta có việc phân phó hắn làm.”

Từ khi cha con Nghiêm Lạc Đông đầu nhập vào nàng, Tiết Thần cũng không còn khách khí với hắn, hộ viện trong phủ làm cái gì, hắn sẽ làm cái đó, nhưng chi phí cho hắn nhiều hơn những hộ viện khác hai phần, trong phủ muốn may y phục, phát phần ăn, đều không thiếu phần hắn và nữ nhi, thậm chí còn để tú nương trong phủ dạy nữ nhi hắn làm nữ công thêu hoa.

Đối với một hiệp sĩ giang hồ nghèo túng mà nói, dạng đối xử này quả thực không thấp, mặc dù Nghiêm Lạc Đông từng nói qua muốn làm không công cho Tiết Thần, nhưng ở phương diện này Tiết Thần không hề cắt xén hắn, bởi vậy khi có việc gì nàng đều sẽ phân phó hắn đi làm. ÓcCá diendanlequydon

Về chuyện điều tra Từ gia, thứ nhất không thể gióng trống khua chiêng, thứ hai không có bất kỳ manh mối căn cứ nào, thứ ba nàng biết Từ gia rách nát vô lại bao nhiêu, nghĩ rằng võ công Nghiêm Lạc Đông cao cường, nếu gặp chuyện gì, ít nhất cũng có thể tự vệ.

Nghiêm Lạc Đông luôn ở bên ngoài viện canh gác, nghe nói tiểu thư có chuyện phân phó, liền đi vào trong viện chờ, Tiết Thần không có ra ngoài gặp hắn, mà viết một tờ giấy, để Khâm Phượng đưa ra ngoài cho Nghiêm Lạc Đông, bên trên tờ giấy có tám chữ - điều tra Từ gia, gặp chuyện tự vệ.

Sau đó còn bảo Khâm Phượng truyền lời, nói nếu không hiểu thì đi hỏi thăm người gác cổng xem gần nhất kẻ tới cửa tìm Từ di nương là loại người gì.

Nghiêm Lạc Đông không nói hai lời, lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Sau khi Tiết Thần phân phó xong, lại để cho Khâm Phượng đi hỏi người gác cổng tướng mạo của người kia, dưới lời miêu tả của người gác cổng, kẻ ngày đó tới tìm Từ Tố Nga đích xác là Từ Thiên Kiêu, bởi vì trên má phải của Từ Thiên Kiêu có một nốt ruồi cực lớn, nghe nói đã có từ lúc sinh ra, không thể che giấu được, là một đặc điểm cực kỳ dễ phân biệt.

Nghiêm Lạc Đông lĩnh mệnh đi điều tra, Tiết Thần cho rằng phải mất mười ngày nửa tháng hắn mới có thể truyền đến tin tức, không ngờ rằng, hắn chỉ mới đi hơn nửa ngày, buổi chiều chưa tới giờ Thân, đã trở lại phục mệnh, tốc độ đó thật khiến Tiết Thần cũng không nhịn được mà kinh ngạc, vốn cho rằng hắn qua loa cho xong, nhưng sau khi Tiết Thần nghe Nghiêm Lạc Đông bẩm báo chi tiết chuyện này, lập tức hoàn toàn trợn tròn mắt.

Hắn thế này sao lại là hộ viện được, thám tử Xu Mật Viện cũng chỉ như thế đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.