Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 36: Chương 36: Chương 34




Editor: ÓcCá

Qua vài ngày sau, Từ Tố Nga đến xin phép Tiết Thần, nói là mẫu thân trong nhà bị bệnh, muốn về thăm viếng. Tiết Thần không có lý do gì từ chối, nên liền cho phép, trong phủ chuẩn bị cho bà một ít lễ vật, cột sau xe ngựa, để bà ta mang trở về.

Đến Từ gia ở phố nhỏ Tứ Hỉ, Từ Tố Nga còn chưa đi vào, đã nghe thấy gà bay chó sủa trong viện, còn có tiếng gào thét của mẫu thân, đẩy cửa vào thì nhìn thấy Từ Thiên Kiêu đang lôi kéo Lưu thị, gặp Từ Tố Nga vào cửa, hai người mới dừng tay, nét mặt Từ Tố Nga lạnh lùng, người Từ gia không dám gây tiếp, mời nàng tiến vào nhà chính.

“Ngươi lại xảy ra chuyện gì, không phải đã tìm công việc cho ngươi làm rồi sao? Còn cả ngày ầm ĩ gì nữa? Chỗ của ta không phải mở thiện đường, vài ba ngày lại cho tiền ngươi tiêu xài, ta nói nha, sau này ngươi có thể vượt qua được thì qua, không thể thì nên đi chết đi!

Tính tình Từ Thiên Kiêu cũng rất hung bạo, bất quá đối với muội muội này lại không dám quá lớn tiếng, tức giận nói:

“Cái gì mà việc làm? Đừng có ở đó lừa ta.”

Từ Tố Nga nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Thế nào? Trương lão đầu không để ngươi vào cửa hàng sao?”

Từ Thiên Kiêu hừ lạnh nói: “Vào cửa hàng? Vào cửa hàng không được cái rắm gì! Chuyện gì đều không cho ta quản, đừng nói lấy hai đồng tiền đi uống rượu, nhiều ngày qua, ngay cả tiền để đâu lão tử cũng không biết, nguyên một đám đề phòng ta như ăn cướp.” Nói đến đây, Từ Thiên Kiêu đi tới trước mặt Từ Tố Nga, nói:

“Muội tử, không phải ta nói chứ, bọn họ như vậy không phải không cho ta mặt mũi, mà rõ ràng không cho ngươi mặt mũi! Tên nào cũng biết ta là ca ca ngươi, vẫn đối xử với ta như vậy, mẹ nó, chọc tới lão tử, một mồi lửa liền đốt đi cửa hàng hắn, ta xem hắn có thể làm gì được ta.”

Từ Tố Nga nghe xong thì biết chuyện này có liên quan tới Tiết Thần, không ngờ rằng tay của tiểu nha đầu kia vẫn rất dài, không chỉ khống chế chuyện trong phủ, ngay cả công việc bên ngoài cũng quản lý, giữ lại thật đúng là một tai họa.

Từ Thiên Kiêu thấy Từ Tố Nga im lặng, lại tiến lên nói:

“Tiền lần trước ngươi cho ta đã tiêu hết, còn có hay không, cho thêm ít đi.”

Từ Tố Nga trừng mắt với Từ Thiên Kiêu, tức giận nói: “Cho cái gì mà cho, ngươi nghĩ ta mở nhà từ thiện chắc? Lần trước vừa cho ngươi một trăm lượng, lúc này mới mấy ngày, ngươi đã xài hết, còn dám đòi thêm? Không có!”

“Không có?” Giọng nói của Từ Thiên Kiêu đột nhiên cao lên, hắn phiền nhất chính là những người này rõ ràng đều có tiền, nhưng hết lần này tới lần khác không cho hắn xài, đưa chân đá vào rổ rau dại bên cạnh, rau dại rớt vãi khắp nơi, nói với Từ Tố Nga:

“Ngươi đừng nói đùa với ta, thân phận bây giờ của ngươi là gì? Hả? Di thái thái Tiết gia, Tiết gia là nhà như thế nào? Ngươi hầu hạ Tiết Vân Đào thật tốt thì làm sao có thể không có tiền?”

Từ Tố Nga trở tay lập tức tát Từ Thiên Kiêu một bạt tay, lạnh lùng nói:

“Có tiền cũng không cho ngươi.”

Từ Thiên Kiêu không nghĩ tới hôm nay sẽ bị đánh, che lấy gương mặt nóng bỏng, nhìn Từ Tố Nga sắc mặt băng lãnh, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì nói:

“Ngươi, ngươi, hiện tại ngươi cánh cứng cáp rồi, cũng không nghĩ xem, ban đầu là ai cứu ngươi ra từ Giáo Phường ti, nếu không phải là ta, tới hôm nay ngươi vẫn còn ở chỗ đó chịu tội rồi, hiện tại làm ra vẻ cao quý với ta, ngươi là cái thá gì!”

Cánh tay Từ Tố Nga lại giương lên lần nữa, chỉ là lần này chưa hạ xuống, Từ mẫu ở bên cạnh nhìn, thở dài, nói:

“Được rồi, cãi nhau ầm ĩ cái gì! Hiếm khi Tố Nga trở về, con không thể yên tĩnh một chút hay sao?”

Từ Tố Nga để tay xuống, Từ mẫu lại nói: “Tố Nga con cũng vậy, con biết rõ tính tình ca ca con thế nào, còn nói chuyện này với nó để làm chi, gọi con về là muốn thương lượng với con, kế tiếp nên làm gì? Công việc của ca ca con chỉ là loại làm công vô ích, người ta không hề xem nó ra gì, hay là con trở về thương lượng một chút với lão gia, để ông ấy nói với cửa hàng, bảo quản sự trong cửa hàng phát thêm ít tiền công cho ca ca con được không?”

Lúc trước Từ mẫu xuất thân từ nhà quan, chẳng qua cuộc sống hai mươi năm làm thôn phụ đã triệt để thay đổi bà, khi nói chuyện đều mang đầy hương vị chợ búa.

Từ Tố Nga cũng bình tĩnh lại, trầm ngâm một lát sau, nói:

“Có đi tìm lão gia cũng vô ích, chỉ khiến ông ấy thêm phiền chán. Chuyện này phải ra tay trên người đại tiểu thư kia, cửa hàng ở phố nhỏ Tứ Hỉ là đồ cưới nương nàng để lại, lão gia cũng không có cách nào hoàn toàn nhúng tay vào, nếu ta là mẹ cả thì cũng thôi đi, tìm lý do tiếp quản không phải việc gì khó, nhưng hôm nay dở ở chỗ ta là thiếp hầu, địa vị còn không bằng một quản sự mụ mụ trong phủ, muốn công khai lấy đồ vật trong tay Đại tiểu thư, sợ là không được.” ÓcCá diendanlequydon

Từ mẫu nghe xong thì ưu sầu, Từ Thiên Kiêu nghe bà ta nói như vậy, hỏi:

“Thế nào, trong tay nha đầu kia có rất nhiều bạc hay sao?”

Từ Tố Nga cười khẩy, nói: “Nương nàng là đích nữ Lô gia Đại Hưng, biết Lô gia không? Nhà giàu nhất ở Đại Hưng, ngươi nói nương nàng có tiền hay không?”

Từ Thiên Kiêu không trả lời, gục gặc đầu, tròng mắt đảo quanh như đang suy nghĩ gì, Từ Tố Nga thấy hắn dạng này, không khỏi nói:

“Ngươi đang có ý đồ gì? Đừng hành động thiếu suy nghĩ, làm hư chuyện của ta, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Từ Thiên Kiêu quyết tâm liều mạng, nói: “Cái gì mà hành động thiếu suy nghĩ, ta xem tạm thời ngươi cũng không có biện pháp gì với nha đầu kia, còn không bằng để ta tới làm một chuyến, hoặc là không làm, đã làm thì phải xong, trói nha đầu kia lại, để Tiết gia đưa tiền đổi người, kiếm mấy vạn lượng của ông ấy tiêu xài một chút.”

Lần này ngược lại Từ Tố Nga không phủ định đề nghị Từ Thiên Kiêu, không phải bà hướng về phía mấy vạn lượng bạc của Tiết Thần, mà là suy nghĩ, nếu Tiết Thần bị bắt cóc, danh tiết của nàng khẳng định sẽ bị hủy, Tiết gia có thể nâng một đại tiểu thư mất mẹ cả, nhưng tuyệt đối sẽ không nâng một đại tiểu thư mất danh tiết, đến lúc đó Uyển Nhi có thể thượng vị, những ngày tốt đẹp của mình có lẽ còn có thể xoay chuyển.

Trầm giọng hỏi: “Ngươi chắc chắn không? Thế nhưng nàng là tiểu thư quan gia, nếu xảy ra chuyện, kéo đến quan phủ, sẽ không được tốt lành.”

Từ Thiên Kiêu vỗ ngực, nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, ta đi mời những người ở núi Long Đầu ra tay, chuyện do một đám thổ phỉ làm thì có quan hệ gì đến chúng ta?”

Từ Tố Nga nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, ném một bao bạc trong tay áo cho hắn, trầm giọng nói: “Nếu chuyện này mà làm không xong, ngươi có bị chết, ta cũng sẽ không cứu ngươi.”

Từ Thiên Kiêu ước chừng túi bạc trong tay, cười như nở hoa, nói:

“Một tiểu nha đầu mà ta không thể giải quyết được, ta cũng không còn mặt mũi để sống.” Nói xong thì xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa mở túi tiền, móc ra một thỏi bạc bỏ vào miệng cắn cắn.

******

Sau khi Nghiêm Lạc Đông trở về, lập tức cầu kiến Tiết Thần, Tiết Thần đang ở nhà thuỷ tạ viết chữ, Khâm Phượng dẫn Nghiêm Lạc Đông đi vào, đứng bên ngoài bình phong, bẩm báo tin tức vô cùng chi tiết vừa mới thăm dò được.

Sau khi Tiết Thần ở phía sau bình phong nghe xong, ngược lại không kinh ngạc như lần đầu tiên, không nói gì hồi lâu, sau đó mới chậm rãi đi ra bình phong, trong tay cầm một cái khăn sạch lau một ít vết mực vô tình dính trên ngón tay.

Từ Tố Nga đi tìm viện binh, đây là chuyện Tiết Thần đã đoán được từ sớm, bà ta để Từ Thiên Kiêu ở đó không dùng tới, vì muốn khiến hắn chó cùng rứt giậu đến dây dưa Từ Tố Nga, tất nhiên sau đó Từ Tố Nga sẽ nghĩ kế, mà quả nhiên bọn họ không để nàng thất vọng, ra chủ ý giống y như đời trước - bắt cóc nàng đòi tiền chuộc, muốn phá hư danh tiết của nàng.

Nghiêm Lạc Đông thấy một lúc lâu Tiết Thần cũng chưa phản ứng, cho là nàng bị tin này làm sợ hãi, dù sao chỉ là một nữ hài nhi mười hai tuổi, chưa bao giờ trải qua loại âm u này, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn nàng, lại phát hiện trên mặt vị tiểu thư này làm gì có tí xíu ý sợ hãi, trái lại còn cong khóe miệng, không hề tập trung, lúc này cặp mắt đen đẹp như sao trời kia đang nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó phía trước, Nghiêm Lạc Đông không khỏi hỏi:

“Tiểu thư, nếu chúng ta đã biết chuyện này, vậy nhất định sẽ không để cho bọn chúng đạt được, những ngày này tiểu thư không nên ra cửa mới tốt.”

Cuộc sống lúc trước liếm máu trên lưỡi đao, chuyện giống như vậy Nghiêm Lạc Đông nhìn thấy không ít, có việc biết trước, có việc không biết, nhưng mặc kệ có biết hay không, chỉ cần sự tình đã xảy ra, dưới tình huống bình thường đều xử trí giết con tin, bởi vậy khi biết được chuyện bắt cóc liền biến sắc, hắn tới Tiết gia làm hộ viện, vậy thì hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Tiết Thần thu lại ánh mắt không có mục tiêu, cười nói với Nghiêm Lạc Đông:

“Mười bốn tháng sáu là ngày giỗ của phu nhân, ta muốn đi chùa Bạch Mã làm pháp sự cho bà, nhất định phải ra ngoài.”

Nghiêm Lạc Đông còn muốn nói điều gì, lại bị Tiết Thần cắt ngang, cặp mắt xinh đẹp như bảo thạch nhìn chằm chằm Nghiêm Lạc Đông một hồi, sau đó mới vẫy tay với hắn, bảo hắn đưa lỗ tai tới, rồi nói mấy câu vào tai hắn, Nghiêm Lạc Đông nhẹ gật đầu, lĩnh mệnh xuống dưới.

****

Trước lễ giỗ ba năm thì ngày giỗ của Lô Thị không thể làm trong phủ, cần phải đi cúng tế ở chùa miếu, đầu tháng sáu Tiết Thần để trong phủ chuẩn bị đồ vật xong xuôi, sau đó đi chủ viện hồi báo với Tiết Vân Đào.

Lúc đi đến, Tiết Vân Đào ở trong thư phòng, Tiết Thần bước vào, thì nhìn thấy Từ di nương mặc một thân váy ngắn ngang ngực màu lam nhạt thêu hoa văn song hoàn, bên ngoài chỉ khoác một lớp áo mỏng như cánh ve, mặc dù đã qua ba mươi tuổi, nhưng bà bảo dưỡng thích hợp, dáng vẻ nhìn chỉ như hai mươi, trước giờ luôn ăn mặc y như một thiếu nữ, mặc dù bộ dạng giả làm nai tơ này của bà ta ở trong mắt Tiết Thần rất buồn nôn, chẳng qua Tiết Vân Đào tựa hồ vô cùng thích bà ta như vậy, từ khi đưa bà ta vào phủ, chỉ cần ông trở về từ nha môn, bình thường đều kêu Từ di nương đến chủ viện làm bạn, mấy ngày nay càng để bà ta trực tiếp ở lại trong chủ viện.

Dù sao Tiết Thần không phải chủ mẫu, đối với sự tình trong phòng phụ thân, nàng không thể để ý quá nhiều, mà nàng đã trải qua một đời, cũng hiểu đối với loại chuyện này nam nhân là trời sinh nhiệt tình, coi như rõ ràng đã nghiêm cấm, bọn họ vẫn sẽ vụng trộm nếm thử, cho nên Tiết Thần tỏ ra không quá mạnh mẽ cố chấp đối với chuyện này, buông xuôi bỏ mặc, chỉ cần Tiết Vân Đào đừng làm quá mức là được.

Đem chuyện mười bốn tháng sáu nàng muốn đi chùa Bạch Mã nói với Tiết Vân Đào, hỏi ý hắn xem có muốn cùng đi hay không, Tiết Vân Đào để bút trong tay xuống, nhìn thoáng qua Từ Tố Nga, sau đó nói:

“Ngày đó ở nha môn vừa lúc có việc, bản án ứ đọng trong Đại Lý Tự hình như đã có quyết sách, hoàng thượng cho đòi Nội các vào bàn việc, bí thư giám phải bận rộn với việc ghi chép, chỉ sợ là không đi được.”

Nói xong thì tỏ ra bộ dáng khó xử, Tiết Thần để ở trong mắt, nhưng không nói gì, mà là kính cẩn nghe theo gật đầu, nói:

“Dĩ nhiên phụ thân muốn lấy công sự làm trọng, hôm đó ta sẽ thay cha nói một câu trước linh cữu của phu nhân cũng được.”

Tiết Vân Đào nghe Tiết Thần nhắc tới Lô Thị, tâm tình tựa hồ có chút nặng nề, thở hắt nói: “Như vậy đi, ngày đó con đi trước, nếu ta làm xong, sẽ tận lực trở về sớm rồi đi chùa Bạch Mã tìm con, ngày giỗ thứ hai của mẫu thân con, ta nên đi thắp cho bà một nén hương.” ÓcCá diendanlequydon

Tiết Thần cụp mắt, gật đầu, nói:

“Dạ. Nếu không còn việc gì, con xin cáo lui.”

Tiết Vân Đào không nói gì, hình như lâm vào hồi ức của Lô Thị, phất phất tay với Tiết Thần, Từ Tố Nga thì chủ động nghênh tiếp nói:

“Ta đưa đại tiểu thư ra ngoài.”

Tiết Thần cười với bà ta, hai người một trước một sau bước ra thềm cửa thư phòng.

“Sương đêm rất nặng, đại tiểu thư cẩn thận.” Từ Tố Nga đứng tại cửa viện nói với Tiết Thần.

Tiết Thần để Chẩm Uyên khoác áo choàng mỏng lên cho nàng, nói: “Tạ di nương nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận.”

Sau khi nói xong lời này, Khâm Phượng liền xách theo một chiếc đèn lưu ly, đi phía trước mở đường cho Tiết Thần, về tới Thanh Tước Cư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.