Editor: ÓcCá
Phạm Văn Siêu đi vào Trúc Uyển thì chạm mặt với Triệu Lâm Thụy chỗ tình báo, hỏi:
“Ồ, có chuyện gì vậy, sao đại nhân lại gọi ngươi tới?”
Phạm Văn Siêu chính là người lãnh đạo trực tiếp của Triệu Lâm Thụy, cấp trên hỏi chuyện, Triệu Lâm Thụy không thể không trả lời, “Đại nhân để ta đi điều tra một chuyện, ta đã tra xong, cho nên đến đây phục mệnh.”
“Điều tra chuyện? Chuyện gì? Sao ta không biết.” Hắn là thủ lĩnh sở tình báo, Lâu lão đại muốn nghe tình báo thế mà không tìm hắn, lại vượt qua tìm Triệu Lâm Thụy, chuyện này Phạm Văn Siêu phải hỏi cho ra lẽ mới được.
Triệu Lâm Thụy cũng không giấu diếm, lập tức nói rõ tất cả chi tiết chuyện Lâu Khánh Vân kêu hắn điều tra với Phạm Văn Siêu một cách rõ ràng, Phạm Văn Siêu nghe xong trong lòng cực kỳ buồn bực.
Vào phòng, nhìn thấy Lâu Khánh Vân đi ra từ phía sau giá sách, trong tay cầm một bản hồ sơ, trên người mặc quan phục Đại Lý Tự Thiếu Khanh, quan bào màu đen bạc mặc trên người hắn, hoàn toàn không còn sự khiêm tốn mà quan bào nên có, bất kể phong thái hay là dung mạo, Lâu Khánh Vân thật sự có thể xưng là thượng phẩm trong thượng phẩm, có một loại tuấn mỹ không thể bắt bẻ.
Trong lòng âm thầm hâm mộ và ghen ghét dáng người dung mạo của Lâu Khánh Vân, sau khi Phạm Văn Siêu đi vào, tự rót cho mình ly trà, sau đó mới hỏi:
“Ta nói ngươi không có chuyện gì, sao lại để Triệu Lâm Thụy đi thăm dò tiểu thư Tiết gia làm gì vậy, không phải đã coi trọng người ta chứ? Cô nương kia mới bao lớn, nếu ngươi muốn nữ nhân thì cứ nói với nương ngươi một tiếng, bà lập tức có thể nhét tất cả người vào Thương Lan Uyển của ngươi ngay lập tức, ngươi tin hay không?” Thương Lan Uyển chính là chỗ ở của Lâu Khánh Vân tại phủ Vệ Quốc Công, bởi vì sợ nương hắn làm phiền - công chúa Tuy Dương, mỗi ngày nhắc tới chuyện này, cho nên mới chuyển ra khỏi phủ, đến ở tại Trúc Uyển phía sau Đại Lý Tự.
Lâu Khánh Vân giương mắt nhìn hắn, Phạm Văn Siêu chỉ cảm thấy tất cả trang trí chung quanh đều vì thế mà phai sắc, rồi nghe Lâu Khánh Vân nói:
“Cô nương này thú vị vô cùng, ta tra một chút thì thế nào?” Ngay cả giọng nói cũng dễ nghe khiến người hay thần tiên đều ganh tị, Phạm Văn Siêu cảm thấy tâm linh nhỏ bé của mình lại nhận lấy một vạn vạn điểm tổn thương.
Nghe Lâu Khánh Vân trả lời, hắn càng muốn trợn trắng mắt, người ta thú vị thì ngươi liền muốn tra người ta, lý lẽ gì vậy?
“Vậy ngươi tra được gì rồi?” Thế nhưng Phạm Văn Siêu vẫn chưa quên, đêm hôm đó bọn họ đi tránh mưa, vị này hào hứng bừng bừng giả vờ tiếp cận lôi kéo làm quen với người ta, nói quen biết đại tiểu thư Tiết gia, chính là biểu ca của người ta, biểu ca... Tiểu thư người ta vốn chẳng thèm để ý tới hắn, ngay cả kêu tá túc lại gì gì đó cũng không nói, hại bọn họ giục ngựa lên đường trở về thành dưới trận mưa bão.
Lâu Khánh Vân khép hồ sơ lại, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một độ cong vô cùng xinh đẹp, giọng nói mềm nhẹ tựa như lông vũ truyền ra:
“Tra được... rất thú vị.”
Một tiểu nha đầu có đầu óc, có thủ đoạn, có can đảm, còn hết sức thú vị, mới nhỏ đã hung dữ như vậy, đến khi lớn lên làm sao chịu nổi?
Phạm Văn Siêu hận không thể nhào tới cắn hắn, lườm hắn nói:
“Nguyên Khanh đặt một bàn ở vườn Phù Dung, hẹn gặp chúng ta, ta nhớ ngày kia ngươi được nghĩ đúng không, cũng đã có một khoảng thời gian chúng ta không tụ tập, nên đã làm chủ đồng ý với hắn.”
Lâu Khánh Vân ngước mắt nhìn hắn một chút, trái lại không cự tuyệt: “Được, sắp tới hắn sẽ phải đi thi đình, đến lúc đó trở thành Trạng Nguyên, chúng ta muốn hẹn hắn cũng khó khăn.”
Phạm Văn Siêu hào hứng: “Nói đúng nha, lúc này phải bắt hắn khao một bữa mới được, tiểu tử này gian xảo lắm, lần trước đi nghe hát với hắn, hắn muốn khen thưởng con hát, mà bản thân lại không có tiền, cuối cùng vẫn là ta cho, lúc này nói thế nào cũng phải để hắn trích ra một ít máu, tuyệt đối không thể cho hắn được lời.”
Nói xong những điều này, Phạm Văn Siêu liền ngồi vào sau thư án của mình, tính toán đến hôm đó làm sao để Nguyên Khanh đi vào khuôn phép.
Tháng sáu ở vườn Phù Dung giống như tiên cảnh, hoa nở muôn hồng nghìn tía đang lúc tươi đẹp nhất, một cuộc tranh đấu cuối cùng giữa những hương thơm giữa mùa hè, các loại kỳ hoa dị thảo tranh đua khoe sắc, khiến người nhìn hoa cả mắt.
Trời vừa sáng Tiết Thần đã bị Hàn Ngọc lôi đi. Hôm nay Hàn Ngọc mặc váy ngắn chéo cổ màu vàng nhạt, chải búi tóc song nguyên bảo, bên trên cắm ba bốn mảnh quạt bằng bạc nho nhỏ, lúc đi đường, cánh quạt lay động, giống như bươm bướm giương cánh ngừng ở trên đầu, hết sức linh động. ÓcCá diendanlequydon
Còn Tiết Thần thì ăn mặc hết sức trắng trong thuần khiết, nàng vốn vẫn còn mang hiếu trong người, không nên đi đến những nơi náo nhiệt, nhưng Tiết Tú đã mời chân thành như vậy, nếu không đi, thực sự không phải là bạn thân, đành phải đi Đông phủ từ sớm, xin phép lão phu nhân Ninh thị, lão phu nhân trái lại rất thông suốt, không những không ngăn cản Tiết Thần, ngược lại còn khuyến khích nàng nên ra ngoài nhiều hơn.
Được trưởng bối cho phép, Tiết Thần cũng chỉ dám mặc màu trắng, búi tóc xoắn ốc không có bất kỳ vật trang sức, chỉ cài một vòng hoa được bện từ những bông nhài trắng, trên người cũng không đeo bất luận trang sức gì, khiến người vừa nhìn thấy đã biết cô nương này đang có tang trong người, đến lúc đó chỉ cần tránh những chỗ đông người, cũng coi như không vượt quá lễ.
Hai cô nương ngồi chung một chiếc xe ngựa, không mang theo nha hoàn, ngoài ra có bảy tám tên hộ vệ đi theo sau xe ngựa, vô cùng an toàn.
Xe ngựa đi qua đường lớn ở giữa đến chỗ rẽ, có một vùng đất trống rất lớn, trên đất trống có nhiều xe ngựa của các phủ đậu đầy ở đấy, hôm nay đúng là ngày vườn Phù Dung mở cửa một tháng một lần, cho nên hoàn cảnh vô cùng náo nhiệt, tiểu thư ở các phủ xuống xe ngựa, một ít người quen biết nhau thì tụ lại thành nhóm, chào hỏi rồi cùng nhau đi vào, còn lại thì giống như các nàng Tiết Thần, đều có hẹn gặp mặt.
Hôm nay Tiết Tú mặc y phục lụa mỏng màu hồng phấn hoa sen, trên vai khoác áo choàng tơ tằm sáng lấp lánh quý giá, cổ mang một chuỗi dây chuyền trân châu to bằng ngón tay, chải búi tóc phi tiên hết sức xinh đẹp và thùy mị, điểm xuyết vòng hoa lam bảo thạch nạm vàng, nhìn xem quý khí lại trang nhã, so sánh với trang điểm theo kiểu thiếu nữ của Tiết Thần và Hàn Ngọc, thì hôm nay Tiết Tú trang điểm đúng là rất chăm chút, không khỏi làm nổi bật khí chất thiếu nữ trẻ trung của nàng, nhiều thêm một chút tươi đẹp và khéo léo, ý vị đoan trang mà hàm xúc.
Hàn Ngọc vừa xuống xe ngựa liền thấy Tiết Tú, sau đó xoi mói đánh giá nàng một hồi, Tiết Tú giả vờ đưa tay muốn đánh Hàn Ngọc thì bị hai chữ 'Thục nữ' của nàng khiến chịu thua, chuyển sang đưa mắt trừng nàng.
Ba người tay nắm tay cùng đi vào vườn.
Sau khi đã đi dạo một vòng, Tiết Tú kéo Hàn Ngọc và Tiết Thần đi đến cửa nhỏ bên cạnh, Hàn Ngọc hỏi:
“Chúng ta đi đâu vậy? Vườn hoa ở phía bên kia mà, từ nơi này đi đến phía trước một chút chính là Cảnh Thúy Viên chỗ dùng cơm.”
Tiết Tú kéo hai người đến dưới cây hoa quế, sau khi nhìn chung quanh mới nói rõ ngọn ngành với hai người:
“Ta biết đi đến phía trước chính là Cảnh Thúy Viên, chúng ta chính là đến đó, nha hoàn bên người nương ta và nha hoàn bên người Nguyên phu nhân là tỷ muội, từ chỗ họ biết đươc, hôm nay Nguyên công tử mở tiệc chiêu đãi bạn tốt ở Cảnh Thúy Viên, một hồi chúng ta cũng đi ăn cơm, ta mời.”
Hàn Ngọc làm sao sẽ nói không được, liên tục gật đầu, Tiết Thần lại nói: “Ăn cơm thì thôi đi, ta còn có tang trong người, chỗ đó chắc là quán rượu, hay ta đi với ngươi nhìn xem một chút, đến lúc ăn cơm, ngươi và Hàn Ngọc đi ăn, ta trở về xe ngựa chờ các ngươi.”
Tiết Tú ngẫm lại, nhìn vòng hoa nhỏ màu trắng trên đầu Tiết Thần, cũng không thể bắt nàng đừng để ý đến việc chịu tang mẫu thân, lập tức gật đầu nói: “Vậy cũng được, chúng ta đi nhìn kỹ trước hẵng nói.”
Ba người ven theo đường mòn đi đến Cảnh Thúy Viên, bởi vì nơi này là quán rượu trong vườn, hiện tại lại không phải giờ cơm trưa, bởi vậy trên đường đi cũng không có nhiều người, ba người nhanh chóng đã đến bên hồ nước ngoài Cảnh Thúy Viên, đây cũng là một chỗ tràn đầy nhã thú, Cảnh Thúy Viên xây ở giữa hồ, từ một đầu hành lang chín khúc uốn lượn tỉ mỉ đi thông tới, tám cánh cửa đều mở ra, ở mỗi phương hướng của mặt hồ đều có thể đi vào bên trong.
Bởi vì không biết chính xác tiệc rượu đãi khách của Nguyên công tử ở nơi nào, các nàng Tiết Thần dọc theo hồ nước tìm một vòng trước, dĩ nhiên trời xanh không phụ người hiền, để Tiết Tú phát hiện người kia trong một phòng hoa thơm.
Nhìn thấy Nguyên công tử đang đứng gần hồ nước, hai tay chống lên lan can, nhìn vào khoảng không trên mặt hồ, trên người mặc đạo bào màu xanh nhạt thêu hoa văn lá phong, tóc dài được cột bằng một sợi dây và dùng trâm gỗ cố định, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, có một loại hương vị độc lập.
Mặc dù không thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng khí chất toàn thân coi như không tệ, không biết vì sao, trong đầu Tiết Thần không khỏi nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn tựa như mặt trời sáng chói của Lâu Khánh Vân, cũng không biết trên thế gian này liệu có người nào địch nổi gương mặt kia.
Trong đầu nhớ lại Nguyên Khanh, trưởng tử nhà Thượng Thư Lệnh, năm thứ chín nhà Nguyên, cũng chính là qua mùa hè năm nay, ở kỳ thi đình, hắn sẽ trở thành Thám Hoa Lang, về sau được người ta gọi là Nguyên Thám Hoa.
Không thể không nói, ánh mắt Tiết Tú tương đối không tệ.
Từ trước đến nay Hàn Ngọc chính là tiếng sấm to, hạt mưa nhỏ, bình thường vô tư, nhưng đến lúc này, bộ dáng lại cứng nhắc, kéo lấy áo choàng của Tiết Tú nhỏ giọng nói:
“Ôi chao, nữ tử nhìn lén nam tử, giống kiểu gì đây, nhìn qua xong rồi, chúng ta nên trở về thôi.”
Tiết Tú giật lại áo choàng của mình, liếc xéo nàng một chút, chọc vào trán của nàng, nói:
“Vô dụng, Thần nhi đang chịu tang nên không còn cách nào, ngươi vừa ra hiếu, không có lý do gì mà lùi bước, đã nhìn thấy người, chờ lát nữa thế nào cũng phải cùng nhau đi vào một hồi, như vậy mới không uổng công chúng ta đã phí nhiều công sức chứ.”
Hàn Ngọc còn muốn nói tiếp gì đó, thì thấy Tiết Tú đặt ngón trỏ lên môi, nói 'Xuỵt', ánh mắt của các nàng Tiết Thần nhìn lại, quả nhiên trông thấy Nguyên Khanh vốn đang đứng trước lan can đột nhiên chuyển người, hình như là bằng hữu hắn mời đã đến nên đi vào bên trong nghênh đón, Tiết Thần ló đầu nhìn qua, trong nháy mắt lập tức ngây người.
Lại là Lâu Khánh Vân!
Vừa rồi trong đầu nàng còn so sánh hắn với Nguyên Khanh, không nghĩ tới vừa quay đầu lại liền thật sự nhìn thấy hắn, đúng là gặp quỷ mà.
Tuy vậy, dù có kinh ngạc, nhưng Tiết Thần cũng không thể không thừa nhận, lúc trước mình đã nghĩ chính xác, thế gian này vốn không có nam tử nào dễ nhìn hơn Lâu Khánh Vân, hắn mặc thường phục bằng gấm tơ tằm màu mực thêu hoa văn hình mây, bên hông đeo một khối bạch ngọc ôn nhuận hoàn mỹ, thắt lưng bàn long, mang giày thất bảo, mặt tựa như vẽ, khí chất phong nhã, giơ tay nhấc chân đều có vẻ quý tộc trời sinh.
Hàn Ngọc cũng nhìn thấy Lâu Khánh Vân, ngạc nhiên nói: “A, đây không phải là đại biểu ca Lâu gia sao? Hắn là bạn tốt của Nguyên công tử ư?”
Tiết Tú cũng thấy rất ngạc nhiên, hận không thể hiện tại liền trực tiếp bay đến trước mặt Nguyên công tử, nói ra nỗi lòng, mà từ trước đến nay nàng thuộc phái hành động, trong đầu nghĩ như thế nào, lập tức can đảm đi làm ngay, vội kéo lấy Hàn Ngọc đi đến cổng hành lang cửu khúc cách đó không xa.
Tiết Thần đi theo bọn họ đến lối vào, sau đó vỗ vỗ Hàn Ngọc nói: “Ta nghĩ một lát ngươi hãy giả bộ làm nha hoàn của Tú nhi thì tốt hơn, tránh người ta hỏi ngươi từ đâu đến.”
Mặc dù Hàn Ngọc tùy tiện, nhưng xuất thân từ phủ tướng quân, Tiết thị lại hết sức quy củ, ở nhà có thể để nữ nhi càn quấy, nhưng khi ra ngoài, nhất định phải đoan trang dịu dàng như một đích tiểu thư của thế gia vọng tộc, cho nên Hàn Ngọc mới vô cùng do dự, có nên đi vào hay không, bởi vì sau khi đi vào, lỡ như có người hỏi nàng từ đâu tới, nàng thật sự không có dũng khí nói ra tên hiệu Hàn gia phủ tướng quân Đình Úy, cho nên, Tiết Thần bảo nàng làm nha hoàn, đúng là giải được khó khăn của nàng, lập tức cảm thấy gánh nặng trên vai buông lỏng hơn nhiều, nếu như là một tiểu nha hoàn, vậy phải ở sau lưng Tiết Tú cúi đầu thấp xuống. ÓcCá diendanlequydon
Tiết Tú dở khóc dở cười, khoát tay với Tiết Thần, nói:
“Một mình ngươi ra xe đừng đi loạn, một lát bọn ta sẽ đi tìm ngươi.”
Tiết Thần gật đầu: “Ừm, không vội, trong xe ta có sách có trà và bánh ngọt, cho dù các ngươi ở bên trong chơi cả buổi sáng ta cũng không có chuyện gì.”
Tiết Tú vỗ mu bàn tay của Tiết Thần nói: “Tỷ muội tốt, lần sau ta sẽ đi làm chuyện xấu với ngươi.”
“...”
Thì ra vị tiểu thư này cũng biết hiện tại mình làm không phải chuyện gì tốt nha.
Trên đường trở lại xe ngựa, Tiết Thần vừa đi vừa ngắm cảnh, lúc trước xuống xe Tiết Thần đã nghĩ kỹ, nếu giữa trưa các nàng muốn ăn cơm ở trong vườn, một mình nàng sẽ trở về xe ngựa, nên đã cho xe dừng ớ dưới bóng cây một chỗ tương đối vắng vẻ, như vậy vừa râm mát vừa yên tĩnh.
Bởi vì không mang theo nha hoàn, cho nên sau khi nàng vào xe ngựa, đành phải tự mình động thủ, vén màn che nắng lên một bên, sau đó buông rèm cừa mỏng xuống, để ánh sáng rọi vào trong xe ngựa, tiếp đó ngồi trên giường êm, nghiêng người dựa vào chiếc gối lớn rồi lấy hai quyển ghi chép trâm hoa trong ngăn hộp ở vách xe ra xem, sinh hoạt ở đời trước đã rèn luyện cho nàng tính chịu được sự tĩnh lặng rất giỏi, quan hệ giữa nàng và Tống An Đường không tốt, vừa kết hôn thì đã bị hư thân thể, sau này hai người hầu như không hề tiếp xúc da thịt, tình cảm vợ chồng vô cùng lạnh nhạt, cho nên khi đó Tiết Thần tự mình tìm thú vui, mà điều kiện tự mình tìm thú vui chính là chịu được nhàm chán.
Về điểm này, Tiết Thần tự đánh giá mình đã làm rất tốt.
Điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, Tiết Thần lật sách ghi chép trâm hoa ra, cúi đầu xem.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy bên ngoài cửa sổ xe chợt lóe lên bóng người, đến khi nàng tới gần nhìn xem, rèm xe đã bị người xốc lên, một bóng dáng cao to giống như ma quỷ chui lên xe.
Tiết Thần bị dọa muốn hét to, người lên xe tựa như phát hiện hành động của Tiết Thần, lập tức mau lẹ cúi người bịt kín miệng Tiết Thần, khóe miệng xinh đẹp cong lên thành một nụ cười lưu manh đẹp mắt:
“Biểu muội, đừng kêu, là ta đây.”