Editor: ÓcCá
Từ Tố Nga không dám quay đầu, chỉ muốn tranh thủ thời gian trở lại trong viện của mình.
Bà không muốn đoán xem là ai để Vương Sinh vào phủ, bất kể là ai, chỉ cần bà tiếp vào lời nói của hắn, như vậy bà sẽ hoàn toàn xong đời, đầu óc hỗn loạn, muốn rời khỏi chỗ núi giả này, nhưng lúc muốn đi ra ngoài thì trông thấy hai người từ lối vào tiến tới, dẫn đầu đúng là Tiết Vân Đào đang tái xanh mặt, đi ở phía sau chính là Tiết Thần mặt không biểu tình.
Sắc mặt Từ Tố Nga trắng bệch tiến lên nghênh đón, chỉ vào Tiết Thần nói:
“Lão gia, Đại tiểu thư thật ác độc, dĩ nhiên muốn dùng loại biện pháp này đến oan uổng ta. Ta không hề quen biết nam nhân kia, người nhất thiết phải tin tưởng ta.”
Kỳ thật xế chiều hôm nay, Tiết Thần đã đến tìm ông, nói cho ông biết hết mọi việc, nhưng bởi vì trong lòng ông vẫn còn hoài nghi, không thể tin được chuyện này, nên mới đồng ý để Tiết Thần thiết kế một màn này, thì ra nhiều năm như vậy, ông vậy mà bị nữ nhân trước mắt này lừa gạt, không chỉ có nữ nhi không phải con của ông, mà ngay cả nhi tử ông luôn lấy làm kiêu ngạo, dự định bồi dưỡng nhi tử thật tốt, cũng không phải con của ông.
Lúc trước không phải ông không nghi ngờ, hai đứa bé đều sinh ra sớm hơn những hài tử khác một chút, nhưng ông chỉ cho là tình huống mỗi hài tử mỗi khác, hoàn toàn không nghĩ tới hai đứa đều không phải con của mình.
Nghĩ đến đây, Tiết Vân Đào nhịn không được nữa, cho Từ Tố Nga một bạt tai, phẫn nộ nói:
“Đồ tiện nhân! Lừa ta thật thê thảm!”
Từ Tố Nga bị một bạt tai này đánh ngã xuống đất, vẫn muốn ôm lấy chân Tiết Vân Đào, lại bị Tiết Thần lạnh lùng cho người ngăn trở.
“Bắt Từ di nương lại, đưa đến Đông phủ cho lão phu nhân xử trí.”
Sau đó, sợ Từ di nương gào thét trong phủ, nên lắp miệng của bà và Vương Sinh, để Lộ Tĩnh lặng lẽ kéo đi Đông phủ.
Bởi vì chủ mẫu đã qua đời, Tiết Vân Đào chưa tục huyền, nếu không có chủ mẫu quản lý việc nhà, mà Tiết Thần chỉ là một tiểu thư chưa xuất giá, tuy có thể quản lý việc nội trợ trong phủ, nhưng nếu bàn về việc xử trí di nương trong phòng phụ thân, thật sự là không phải danh chính ngôn thuận, cho nên chỉ có thể giao Từ di nương vào tay lão phu nhân Đông phủ xử trí.
Bên Đông phủ đã nhận được tin tức từ sớm, trong phòng khách Thanh Trúc Uyển đèn đuốc sáng trưng, chỉ chờ nhóm người Tiết Vân Đào đến.
Từ Tố Nga và Vương Sinh bị chặn miệng, trói chặt đưa đến trước mặt lão phu nhân, Từ Tố Nga không mặc áo ngoài, nhưng vào lúc hỗn loạn này, không có ai thèm so đo điều này với bà.
Lão phu nhân ăn mặc chỉnh tề, chờ sau khi tất cả mọi người đi vào, mới nhìn Tiết Vân Đào đang tái xanh mặt hỏi:
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tra rõ ràng chưa?”
Nghiêm Lạc Đông đến đây cùng Tiết Thần, nàng nhìn thoáng qua hắn, Nghiêm Lạc Đông liền tiến lên phía trước lấy miếng vải trong miệng Vương Sinh ra, đập vào lưng hắn nói:
“Lão phu nhân hỏi ngươi, nếu ngươi nói thật, ngày mai ta sẽ thả ngươi về.”
Nãy giờ Vương Sinh sợ tới mức mất hết hồn vía, biết rằng có lẽ mình đã chọc phải người không nên dây vào, nhìn thoáng qua Từ Tố Nga bên cạnh, thấy bà đang dùng đôi mắt đẹp trừng mình, Vương Sinh có chút chột dạ, cũng hiểu rõ nếu như hôm nay thừa nhận quan hệ giữa hắn và Từ Tố Nga, khẳng định Từ Tố Nga liền sẽ không tiếp tục ở đây được nữa.
Chỉ là bây giờ bản thân hắn còn khó đảm bảo, nếu như không nói ra sự thật, rất có thể ngay cả phủ này đều không ra được, hắn có gia thất ở Bảo Định, cả nhà già trẻ lớn bé còn chờ hắn chăm sóc, nếu chết ở chỗ này, thực sự không có ý nghĩa gì, huống chi trước đó thái độ của Từ Tố Nga với mình, hắn đã sớm nhìn ở trong mắt, nữ nhân này vốn là người thủy tính dương hoa (*dâm loàn), lừa gạt nam nhân khắp nơi, bây giờ rốt cuộc bà ta đã lừa gạt đến trên đầu thái tuế, nên muốn gặp báo ứng.
Nếu bây giờ mà còn giấu diếm có thể nói không tốt chút nào cho hắn, Vương Sinh lấy lại bình tĩnh, trong lòng tức khắc có quyết định, đem lời nói rõ ràng, từ lúc nào hắn gặp Từ Tố Nga, lúc nào cấu kết với nhau, làm sao thông đồng, dùng phương pháp gì, tất cả chi tiết đều nói ra rành mạch.
Sau khi lão phu nhân nghe xong, hoàn toàn ngồi không yên, nắm một sợi phật châu mã não, cả cánh tay đều phát run vì tức giận, hạt châu trong tay chạm vào nhau phát ra tiếng kêu thanh thúy, trong phòng khách yên tĩnh nghe có vẻ rất chói tai. Óc Cá diendanlequydon
“Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh! Như thế nào đón người không tuân thủ chuẩn mực đạo đức như thế vào phủ, còn mang theo con hoang! Ngươi thật hồ đồ! Hồ đồ!”
Tiết Vân Đào vẫn luôn quỳ dưới đất, sắc mặt như tro tàn không nói lời nào, lão phu nhân ôm ngực ngồi xuống, ma ma bên cạnh thuận khí cho bà, sau đó bà mới mở mắt ra, vỗ mạnh lên bàn trà trên giường La Hán, giận không kềm được nói:
“Thả ả ra, ta muốn hỏi một chút, rốt cuộc ả và Tiết gia cùng chúng ta có thù oán gì, vì sao muốn làm ra chuyện bại hoại gia phong thế này!”
Miếng vải trong miệng của Từ Tố Nga được lấy đi, bà ta thoát khỏi kiềm chế, không nói hai lời, lập tức quỳ bò tới bên cạnh Tiết Vân Đào, khóc không ra hình tượng gì mà nói, không ngừng dập đầu với Tiết Vân Đào, trong miệng nói:
“Lão gia, lão gia, không phải, hắn đang nói láo, ta hoàn toàn không biết hắn, lòng ta đối với ngài, ngài biết mà, ta làm sao lại có tư tình với nam nhân khác, đây hết thảy đều là Đại tiểu thư hãm hại ta, từ lúc ta bắt đầu vào phủ, nàng đã muốn ta chết, lần này cũng không ngoại lệ, chính là nàng bày ra chuyện này, nàng muốn triệt để đuổi ta ra khỏi Tiết gia, lão gia, ngài nhất định phải tin ta!”
Tiết Vân Đào đứng lên, nhấc chân đá Từ Tố Nga đang bám trên người ông ra ngoài, Từ Tố Nga ngã xuống đất, tựa như không đứng dậy được, Tiết Vân Đào chỉ bà mắng:
“Lúc trước ngươi chỉ nói ngươi là trà nữ ở trà phường trà, phụ thân bị giáng chức quan lưu vong, gia đạo sa sút, nhưng ngươi chưa từng nói với ta, ngươi đã ở giáo phường ti một năm! Đó là loại địa phương gì? Chính là nữ quan! Ngươi gạt ta thật khổ! Nếu không phải Thần nhi phát hiện ra chuyện này, ta cũng không biết, sau này sẽ còn bị ngươi lừa gạt đến khi nào! Lòng dạ ngươi thật là ác độc! Hiện tại nhớ tới ta liền cảm thấy buồn nôn!”
Vẻ mặt Từ Tố Nga khi nghe đến ba chữ 'Giáo Phường ti', rốt cuộc nhịn không được nữa. Tròng mắt xoay chuyển hồi lâu, sau đó ánh mắt mãnh liệt quét đến trên thân Tiết Thần, giống như thẹn quá hoá giận, từ dưới đất bò dậy phóng tới chỗ Tiết Thần.
Nhưng khi bà ta vọt tới Tiết Thần còn khoảng cách hai bước, chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, sau đó phần bụng liền bị đá một cước thật mạnh, cả người bà ta bay ra ngoài, ngã xuống đất, trong cổ họng nồng đậm tanh ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Nghiêm Lạc Đông ở đây, làm sao cho phép có người tổn thương đến Tiết Thần? Dĩ nhiên một cước này có dùng chút sức, sau khi Từ Tố Nga ngã xuống nôn một ngụm máu, thì rốt cuộc không còn sức đứng lên.
Lão phu nhân nghe Tiết Vân Đào gầm thét, lúc này ngay cả 'gia môn bất hạnh' cũng không nói được tiếp. Nhớ đến mình lúc trước, còn nghĩ tới cưới nữ nhân này vào phủ làm chính thê, bây giờ ngẫm lại xem như tổ tiên Tiết gia phù hộ, nếu thật sự cưới ả vào phủ làm chính thê, vậy đúng là không còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông Tiết gia.
Từ Tố Nga và Vương Sinh đều bị áp giải đi, chờ sáng ngày mai sẽ xử trí.
Lão phu nhân để tất cả người hầu ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn lại Tiết Vân Đào và Tiết Thần, sau khi yên lặng một hồi, lão phu nhân mới bình tĩnh lại từ cơn tức giận, hỏi Tiết Vân Đào:
“Con định làm thế nào với nữ nhân này?”
Tiết Vân Đào cắn răng nghiến lợi nói: “Còn có thể làm sao? Giữ lại bà ta chính là sỉ nhục của Tiết gia, sỉ nhục của con, đương nhiên không giữ lại được.”
Lão phu nhân nhìn thoáng qua Tiết Thần, sau đó thì nói: “Thần nhi, chuyện này do cháu phát hiện, vậy theo ý cháu chuyện này nên làm thế nào?”
Tiết Thần đi về phía trước hai bước, rũ mắt xuống nói: “Cháu gái cảm thấy, chuyện này càng ít người biết càng tốt, dù sao không phải là chuyện vẻ vang gì, nếu di nương phạm vào việc sai bình thường, tự nhiên là nhắm mắt làm ngơ đưa đi điền trang, nhưng việc làm hành động của Từ di nương quá mức tồi tệ, không chỉ che giấu thân thế, còn có mưu đồ lẫn lộn huyết mạch Tiết gia, điểm này đã đủ nói rõ, Tiết gia chúng ta tuyệt không thể tha thứ cho bà ta. Ngày mai hãy báo lên quan phủ, dâng sớ lấy tội trạng không giữ phụ đức, cầu triều đình hạ lệnh xử quyết.”
Lão phu nhân nghe vậy thì gật đầu, nói với Tiết Vân Đào: “Con xem con, ngay cả Thần nhi hiểu được nhiều hơn con, nhìn cũng rõ ràng hơn, con còn là phụ thân, quả thực hồ đồ đến cực điểm!”
Lúc này Tiết Vân Đào đã không dám ngẩng đầu nhìn Tiết Thần, lúc trước ông vì Tiết Uyển và Từ Tố Nga, nhiều lần giáo huấn nữ nhi này, nhưng hôm nay ông bị hiện thực hung hăng đánh vào mặt, người ngày trước ông tin tưởng, lại làm ra loại chuyện thương thiên hại lí, đùa bỡn ông trong lòng bàn tay, ngược lại là nữ nhi mà ông luôn đối đãi nghiêm khắc, trước sau vẫn luôn suy nghĩ cho ông, suy nghĩ vì Tiết gia, ở điểm này, Tiết Vân Đào thật sự hổ thẹn, không biết nói gì cho phải.
Lúc này Tiết Thần cũng không phải muốn giành công, mà là nghĩ giải quyết chuyện này cho nhanh, lại hỏi:
“Chỉ có điều, xếp đặt Từ di nương thì dễ, khó chính là Uyển nhi và Lôi ca nhi, nếu muốn che giấu chuyện này với người ngoài, vậy chỉ có thể động Từ Tố Nga, nếu xử trí cả hai đứa bé như vậy người ngoài làm sao đoán không ra Tiết gia chúng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cha đang ở bí thư giám làm rất tốt, nếu loại chuyện xấu này bị người biết, chỉ sợ ảnh hưởng tới đường làm quan của người, còn xin lão phu nhân bảo cho biết, nên xử trí Uyển nhi và Lôi ca nhi như thế nào?”
Lão phu nhân trầm ngâm một lát, thở dài, nói ra:
“Thần nhi nói rất đúng, nếu cũng trừ bỏ hai đứa bé kia, vậy người ta sẽ biết chuyện gì xảy ra với nhà chúng ta, đến lúc đó Ngự Sử dâng tấu vạch tội cha cháu, mà nếu lưu bọn họ lại, ta nhìn thấy rất khó chịu, nuốt không trôi khẩu khí này.” Óc Cá diendanlequydon
Tiết Thần suy nghĩ, mới lại nói: “Nếu không như vậy đi, đưa Lôi ca nhi đến điền trang Vĩnh Cố, qua một đoạn thời gian lại cho xuất quan, hai năm sau thì báo về tin người chết, đến đây coi như xóa án, còn Uyển nhi thì vẫn lưu lại trong phủ như cũ để che giấu tai mắt người khác, dù sao nàng chỉ là một nữ nhi, còn là thứ nữ, không có Từ di nương và Lôi ca nhi, một mình nàng sẽ không tạo nổi sóng gió gì, huống chi còn có cháu trong phủ xem chừng, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện, cứ như vậy qua hai năm, lại đưa nàng đi điền trang xử trí là được rồi. Phương pháp này, không biết lão phu nhân cảm thấy thế nào?”
Lão phu nhân Ninh thị thở dài, nhíu mày, nhẹ gật đầu, nói:
“Chuyện cho tới bây giờ, vì để ảnh hưởng của việc này xuống đến thấp nhất, cũng chỉ có thể dựa theo Thần nhi nói mà làm thôi.”