Editor: Óc Cá
Tiết Thần bưng một chén cơm và hai món ăn sáng đứng trước cửa phòng Tiết Vân Đào, nhẹ nhàng gõ ba cái, sau đó nói:
“Cha, ăn cơm.”
Hai ngày rồi Tiết Vân Đào không ăn cơm, tự nhốt mình trong phòng, không cho ai đi vào, quản gia trong phủ thật sự không còn cách nào, đành phải đi tìm Tiết Thần, Tiết Thần vốn tưởng rằng chờ ông tự mình nghĩ thông suốt sẽ đi ra, nhưng đợi hai ngày ông vẫn chưa ra, nếu cứ tiếp tục như vậy, khẳng định không được, lúc này nàng mới bưng đồ ăn đến.
Trong phòng không có tiếng động, Tiết Thần đặt đồ ăn lên lan can hành lang, sau đó lại đi đến trước cửa liên tục gõ vài cái, gọi:
“Cha, ngài mở cửa ra đi! Ngài tự nhốt mình trong phòng là chuyện gì chứ. Sáng sớm lão thái gia phái người tới kêu ngài qua phủ, ngài cũng không đi, nếu tiếp tục như vậy, thì làm thế nào được.”
Nói xong những lời này, Tiết Thần dừng một chút, sau đó lại nói tiếp:
“Cha, nếu ngài còn như vậy, con sẽ gọi người tông cửa.”
Trong phòng vẫn không có động tĩnh, lúc này Tiết Thần mới có chút lo lắng, đang chuẩn bị xoay đi kêu người, sau cửa phòng truyền ra một chút động tĩnh, giống như thanh âm của then cửa, trong lòng Tiết Thần mừng rỡ, duỗi tay đẩy vào, quả nhiên cửa mở.
Phía sau cửa, một nam nhân đầu tóc rối bù, râu ria lộn xộn đang đứng đó, chỉ trong một đêm Tiết Vân Đào tựa như già hơn mười tuổi, ngây ngốc đứng sau cửa, Tiết Thần nhìn thấy ít nhiều cũng có chút không đành lòng, nhưng cũng không phản ứng quá nhiều, mà là xoay người bưng khay đồ ăn ở trên lan can lên, lướt qua người Tiết Vân Đào đi vào phòng.
Nói:
“Hai món đồ ăn này là Điền di nương tự tay làm, bà nói cha thích ăn nhất chính là hai món này, con biết chuyện phương thuốc khiến ngài khó có thể quên được, nhưng việc đã xảy ra, hiện tại như thế này là vì sao chứ? Ai biết chuyện thì nói ngài chịu không nổi đả kích, còn không biết đâu? Sẽ tưởng rằng ngài chết vì tình vì một di nương, Tiết gia là nhà nào, cha là con trai trưởng lại tuẫn tình cho một di nương, chẳng phải muốn người ta cười rụng răng! Ngài nói lão thái gia ở trong triều còn làm người như thế nào, ngài bảo sau này Tiết gia nên làm gì bây giờ?”
Cả người Tiết Vân Đào đứng ở cạnh cửa đột nhiên co rúm lại, ngồi xổm xuống đất, ôm mặt gào khóc.
Tiết Thần tự nhiên biết vì sao ông khóc, không nhắc tới Tiết gia còn đỡ, nhưng nhắc tới Tiết gia, đúng thật sự là buồn từ đó đến, thái lão gia Tiết Kha chỉ có mỗi ông là đích tử, tuy rằng có hai người con thứ, nhưng chung quy không phải dòng chính, nếu không có gì xảy ra, chờ tang kỳ của Lô thị qua đi, lại tục huyền, như vậy vẫn có thể khai chi tán diệp cho dòng chính Tiết gia, nhưng hôm nay, lại chỉ có thể dựa vào mấy người con thứ kia, điều này khiến một đích trưởng tử như ông làm sao chịu nổi.
“Đạo lý này nọ không cần con nhiều lời, phụ thân tự nhiên có thể suy nghĩ cẩn thận, hiện giờ việc chúng ta phải làm, không phải ngài suy sụp tinh thần và hối hận, mà là tận hết khả năng của ngài, chèo chống Tiết gia, cha chính là đích trưởng tử, trên vai lưng đeo trách nhiệm không chỉ là sinh hài tử, ngài còn có rất nhiều việc phải làm, tương lai chờ tới thời điểm nhất định, cha lại chọn một người vừa mắt ở chỗ thúc thúc thứ phòng quá kế đến đích phòng chúng ta, cũng giống như nhau.”
Lời nói của Tiết Thần khiến cảm xúc Tiết Vân Đào đang kích động dần dần an tĩnh lại, Tiết Thần thở dài, sau khi bày biện đồ ăn xong xui, liền nhấc chân lướt qua bên cạnh Tiết Vân Đào đi ra ngoài.
Trong chuyện này, Tiết Thần làm nữ nhi, có thể giúp ông cũng chỉ có này đó. Nàng không thể làm ra quyết định thay ông.
Đời trước nàng không thấy kết cục của Tiết Vân Đào và Từ Tố Nga, nhưng ít ra trước khi nàng qua đời, Tiết gia vẫn luôn rất tốt, mà đời này, bởi vì có nàng tham gia, vạch trần chuyện xấu này ra, làm Tiết Vân Đào từ đám mây ngã vào địa ngục, kỳ thật nàng vốn có thể không cần nói ra chuyện của phương thuốc, để Tiết Vân Đào có thể tiếp tục lừa mình dối người, cưới một thê tử, trải qua cuộc sống mà người ngoài luôn ao ước, thế nhưng, Tiết Thần không cam tâm, nàng không có bất luận lý do gì giúp Từ Tố Nga dấu diếm việc làm tội ác của bà ta, càng không muốn Tiết Vân Đào còn giữ lại bất luận chút xíu cảm tình gì với bà ta, mà đến cuối cùng chuyện này sẽ tạo thành bao lớn đả kích với Tiết Vân Đào, Tiết Thần cũng không rảnh lo.
Đối với Lô thị mà nói, từ đầu tới cuối Tiết Vân Đào chính là một kẻ phản bội, Lô thị vì ông lưng gánh quá nhiều, cho dù Tiết Thần sống lại một đời, cuối cùng vẫn không thể gặp được Lô thị lần cuối, khi Lô thị chết, nàng còn nhỏ, cho nên có rất nhiều lời nói đều không có chính tai được nghe bà nói qua, Tiết Thần chỉ có thể dựa vào những ký ức xa xôi khi còn nhỏ mà tìm kiếm lại tình cảm với Lô thị, nhưng nàng phát hiện, ký ức giữa nàng và Lô thị ít đến đáng thương, phần lớn đều do nàng chắp vá lung tung, cũng không hoàn chỉnh.
Nàng làm những này, cũng có một ý nghĩ muốn báo thù vì Lô thị, đối với người trượng phu phụ bạc Tiết Vân Đào, bà đã vì ông nhận hết khổ sở, thế nhưng cuối cùng chỉ có một thân một mình thê thảm mất đi.
Cho nên, sau cùng nàng vẫn quyết định nói chuyện này cho Tiết Vân Đào. Nếu ông có thể chịu được, đó là bản lĩnh của ông, nhưng nếu chịu không nổi, tinh thần ông tiếp tục sa sút như vậy, thì cũng không sao, dù gì con người đều phải đền tội vì chuyện mình đã làm, đến nỗi sau này Tiết Vân Đào có thể ngồi lên vị trí quan nhị phẩm như trước hay không, Tiết Thần thật sự lo không được, dù sao bằng vào đồ vật trong tay nàng, vô luận ra sao cũng sẽ không thê thảm giống như đời trước vậy là được. Óc Cá diendanlequydon
*****
Trở lại Thanh Tước Cư, Tiết Thần liền thấy Chẩm Uyên đi ra, trong lòng ngực ôm một vật lông xù, thấy Tiết Thần vội vàng chạy lại, nói với Tiết Thần:
“Tiểu thư tiểu thư, ở vườn hoa sau viện không biết tại sao lại có một con thỏ con, lúc nô tỳ đang lau cửa sổ phía tây nhìn thấy, nên đi xuống bắt nó, người xem, trên đùi còn có một nhúm lông đỏ, thật là đáng yêu.”
Tiết Thần tập trung nhìn kỹ, quả thật là một con thỏ tuyết trắng, chỉ có trên đùi phải mọc một nhúm lông đỏ, lớn khoảng bằng lòng bàn tay, lông toàn thân mềm mại tuyết trắng, nhìn vô cùng đáng yêu.
“Thật là con thỏ? Như thế nào ở sau viện sẽ có thỏ đâu?”
Chẩm Uyên lắc đầu, nói:
“Không biết, có lẽ là ai trong phủ lén nuôi, có lẽ là phòng bếp, rồi nó trộm chạy ra ngoài, không biết tại sao chui vào sau viện của chúng ta. Tiểu thư, vậy làm sao bây giờ? Thả đi thì tiếc quá.”
Tiết Thần đưa tay ra với Chẩm Uyên, để nàng ta đặt con thỏ vào tay mình, vật nhỏ tựa hồ có chút nóng nảy, hai chân sau đạp lòng bàn tay Tiết Thần, ngưa ngứa, khiến Tiết Thần lập tức càng thích thú, liền ôm con thỏ vào trong lòng, để nó nằm ở khuỷu tay, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, thỏ con có lẽ cảm giác được nàng không ác ý, từ từ đã trở nên dịu ngoan.
“Đừng thả, nuôi nó đi, các ngươi đi nhà kho lấy chút vải và bông tới, chúng ta làm một cái ổ cho nó.”
Lúc trước khi Chẩm Uyên bắt được vật nhỏ này, đã nghĩ làm như vậy, hiện tại vừa nghe Tiết Thần phân phó, lập tức chạy còn nhanh hơn thỏ, mang theo căn dặn của Tiết Thần đi đến nhà kho, trong lòng nghĩ, nên làm cái ổ nhỏ này thế nào cho bé con.
Tiết Thần ôm con thỏ vào trong phòng, ngồi lên ghế xích đu, để thỏ con nằm sấp lên người mình, nhìn một vòng, phát hiện con thỏ này tựa như đúng là đã được người tận tâm xử lý kỷ, rất sạch sẽ, màu lông cũng tươi sáng, vừa dài vừa mềm mại, trắng trẻo mập mạp, sờ vào tay cực kỳ thoải mái, nhìn móng vuốt nhỏ trên chân cũng bị mài gần như trơn nhẵn, dù có bị nó cào một chút, cũng sẽ không có sao.
Này đúng là không giống như thỏ con được lén nuôi. Vậy thì từ đâu tới? Trong nhất thời tuy Tiết đại tiểu thư thông minh cũng không nghĩ ra, vật nhỏ đáng yêu này đột nhiên chui từ chỗ nào ra, nhưng nếu đã tìm không thấy chủ nhân nó, vậy tạm thời nuôi cũng được, vừa lúc gần nhất có quá nhiều chuyện xảy ra, tâm tình không tốt lắm, có cái để chơi đùa, coi như giải buồn.
Phía trên nóc nhà, xuất hiện một bóng dáng phóng nhanh, sau khi bay qua hai nóc nhà, mới dám từ đầu tường nhảy xuống một con hẻm nhỏ, Triệu Lâm Thụy lau mồ hôi trên trán, chỉ cảm thấy cuộc sống lại cho hắn thêm một lần ý nghĩa sâu sắc, sinh hoạt không dễ, công tác cũng không dễ…… Từ lúc hắn ở cuộc thi võ khoa cử gia nhập Đại Lý Tự, một lòng muốn đền đáp quốc gia, hắn muốn làm việc vì bá tánh, kết cục như thế nào lại lưu lạc đến mức liên tục đột nhập vào sân viện của người ta đây?
Đầu tiên là giám thị cuộc sống hàng ngày của tiểu thư nhà người ta, sau thì đưa diều, hiện tại hay rồi, ngay cả con thỏ đều đưa đến, Triệu Lâm Thụy thật sự lo lắng, lần tới người lãnh đạo không đáng tin cậy kia của hắn liệu có trực tiếp nghĩ ra muốn đưa đồ vật kỳ lạ gì khác hay không, đến lúc đó, hắn có thể thỉnh cầu thay người sao?
Cuộc sống quá gian khổ, haizz.
******
Cuối cùng Tiết Vân Đào vẫn tự mình khắc phục chướng ngại bóng ma của bản thân, lão phu nhân đã xử trí Từ di nương gọn gàng, không có ai biết lão phu nhân dùng thủ đoạn gì, mà mấy người nhà của Từ Tố Nga ở tại hẻm Tứ Hỉ, cũng không có kết cục gì tốt, tất cả đều bị đuổi ra kinh thành.
Tiết Vân Đào vẫn quay lại triều, cả người ngoại trừ trở nên có chút lạnh nhạt, hết thảy thì như cũ.
Tiết Uyển làm ồn ào ở Hải Đường Uyển, nàng ta chạy ra tìm Tiết Thần, hỏi Tiết Thần là Từ di nương đi nơi nào, Tiết Thần không để ý đến nàng, chỉ cho người kéo nàng ta về Hải Đường Uyển trông coi chặt chẽ, mỗi ngày đưa ăn đưa uống, nhưng không có ai còn dám kêu nàng ta một tiếng Nhị tiểu thư.
Nàng ở trong viện làm ầm ĩ, không ai thèm để ý, náo loạn mấy ngày liền dừng lại.
Tết Âm Lịch năm thứ hai Lô thị qua đời, Tiết gia trải qua cũng không quá vui vẻ, hiện giờ Tiết Vân Đào càng ngày càng thích thủ bài vị của Lư thị, vừa đứng chính là cả ngày, bất quá, đối với việc tục huyền mà lão phu nhân nhắc đến, thế nhưng lần đầu tiên Tiết Vân Đào không cự tuyệt, sau khi lão phu nhân được đến sự đồng ý của ông, qua năm liền bắt đầu thay Tiết Vân Đào tìm kiếm nhà người để tục huyền.
Tiết Thần đối với việc này cũng không nói gì, hơn nữa nàng cũng biết, trên phương diện này, vô luận nàng nói cái gì đều vô dụng. Nếu Tiết Vân Đào muốn dùng chuyện này để che dấu, chỉ cần ông hạ quyết tâm, vậy không có biện pháp sửa đổi, chỉ có Điền di nương khi biết Tiết Vân Đào đồng ý tục huyền, ở trong sân khóc chết đi sống lại.
Qua hết tháng giêng, lão phu nhân liền phái người tới đưa Tiết Uyển ra phủ, nói là muốn đưa đi, Tiết Thần nhìn cô nương kia bị cưỡng ép chặn miệng kéo ra ngoài, không khỏi mềm lòng, đi cầu xin cho nàng, dù sao lão phu nhân là muốn đưa người ra kinh, vậy dứt khoát, đưa nàng ta về chỗ người Từ gia, không cần phải nói cái khác, đưa người đi là được.
Tiễn Tiết Uyển đi, lại qua mấy ngày, không sai biệt lắm chính là thanh minh, trước thanh minh, Tiết gia ở ngõ hẻm Yến Tử làm tiệc giỗ ba năm cho Lô thị, thời điểm Lô thị qua đời phô trương như vậy, Tiết Vân Đào đối với tiệc giỗ ba năm của Lô thị, tổ chức vô cùng dụng tâm, phô trương mười phần, khiến ông kiếm đủ thanh danh si tình.
Mà chờ đến khi làm xong tiệc giỗ ba năm của Lô thị, xem như Tiết Thần chính thức hết tang kì trên người. Óc Cá diendanlequydon
Nói cách khác, sau này nàng sẽ không cần mặc vải gai, tránh xa yến tiệc, có thể theo trưởng bối đi đến các phủ thăm người thân.